Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 146: Đơn phương huyết sát



Cũng không gặp thêm đoản binh nào nữa, Bạch Sư Vương, Hắc A, Lão Đan và Duy Tư. Bốn người đại diện cho một đội nhân mã trang bị đầy đủ, từ cứ điểm bắt đầu tản ra bốn phương tám phía truy quét, nhân số không nhiều, tăng thêm cũng có bốn trăm người thôi, nhưng mỗi người đều mang theo súng máy hạng nặng, súng máy nhỏ, súng ngắn và lựu đạn.

Cứ như vậy, bốn trăm người cơ hồ như đi đến đâu thì nơi đó sẽ khỏi lửa đầy trời, tiếng súng liên thanh không ngừng vang lên trong khu rừng rậm, hấp dẫn rất nhiều thành viên của tổ chức Thần Hồn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chát!"

"Ầm!"

Khi viên đạn hỏa tiễn của Lão Đan được bắn ra với một đuôi khói dài phía sau, có không dưới hai mươi lăm thành viên của tổ chức Thần Hồn bị nổ tung lên trời. Mấy tên ninja chiến hồn đang chơi thuốc vừa mới lú đầu ra ngoài, phía sau còn có thêm một trăm tên thành viên của tổ chức thần hồn đi theo, nhìn thấy cảnh tượng này hầu như vẻ mặt của ai nấy cũng đều hoảng sợ.

"Bốp, bốp..."

"Chát chát chát..."

"Ầm ầm... ầm ầm..."

Vô số viên đạn được bắn ra hình như cũng có mắt, trực tiếp phóng thẳng vào người của những thành viên ở tổ chức Thần Hồn, những người đó cứ y như là lúa mạch trong ngày mùa, đang lần lượt bị xô ngã xuống đất. Bạch Sư Vương đưa mắt nhìn chằm chằm vào những vỏ đạn đang nhảy ra liên tục, lại nghĩ đến mạng sống của con trai ông ta còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

"Mẹ kiếp, tôi dùng khẩu súng này rất sảng khoái, dựa vào đâu mà phải thay cây súng bắn chim nhỏ xíu của cậu chứ!" Lão Đan liếc nhìn Duy Tư một cách vô cùng tức tối, nhưng chỉ một phút sao, ông ta liền đuổi theo Duy Tư: "Rồi rồi rồi, đổi thì đổi, có gì mà không được đâu chứ, đừng có nhắc tới cây súng hỏa tiễn này nữa, phiền phức quá trời!"

Duy Tư khinh thường nhìn ông ta, tuy là súng hỏa tiễn đã tiêu diệt hơn một trăm người, nhưng chỉ còn dư lại có hai viên đạn, lúc phát hiện ra tình hình này, ông ta lập tức chạy đi, sao nói là cây súng hạng nặng của mình vẫn còn hơn một ngàn phát đạn mà.

Những người mà Trương Húc Đông dẫn đến, cộng thêm một số anh em lúc trước của Nam Cung Diệp và Võ Môn. Giờ phút này còn thừa lại không quá năm mươi người, hơn nữa có hai mươi người là thành viên của Thiên Sát, cũng chính là nhờ bốn trăm người cứu mạng của những người này.

Bốn trăm đấu với hai ngàn, kết quả là hai ngàn người vắt giò lên cổ bỏ chạy, hoàn toàn không tra tấn. Những viên đạn vô tình không ngừng xuyên qua khu rừng, tình cảnh như thế này, trừ người của Zo ra thì những người khác đều vô cùng sợ hãi, đây là giết người hay sao? Sao cứ thấy như là đang giết súc vật vậy? Giết súc vật rồi thì có thể ăn thịt, còn giết những người của tổ chức Thần Hồn thì làm gì chứ? Chẳng lẽ xếp thành tường thành hay sao?

"Giết!" đợi đến khi súng đạn cạn kiệt, hơn bốn trăm người đồng loạt rút dao găm ra, bắt đầu xông vào trong rừng cây. Bọn họ sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ không gì so sánh được. Chỉ trong thời gian hơn một giờ đồng hồ đã quét sạch tàn dư của tổ chức Thần Hồn, số người tự sát bằng cách treo cổ nhiều không kể hết.

Trên chiếc xe tải lớn, giờ phút này người tài xế đổ mồ hôi đầy đầu, anh ta không biết mình đã đuổi theo đuôi bao nhiêu chiếc xe trên cả đoạn đường rồi, cả đầu xe cũng đã có chút móp méo. Anh ta nhịn không được, nhìn về phía Trương Húc Đông, Hắc Hoàng và Nam Cung Diệp mấy lần. Vết thương của họ, ai nấy đều vô cùng khoa trương, đặc biệt là Hắc Hoàng, rốt cuộc tứ chi của cô ta đã xảy ra chuyện gì, sao nhìn đáng sợ như vậy chứ?

Thành viên Zo lái xe, anh ta rất hối hận không nhìn kỹ cảnh tượng lúc đó, ngay lúc này thì thân hình cao lớn của Bạo Lực nằm ở phía sau, ngủ ngon lành.

Ánh mặt trời chói chang cuối cùng cũng nhô lên từ phía Đông xóa tan màn đêm u ám, trận chiến ác liệt này kéo dài đã năm sáu tiếng, một ngày mới lại bắt đầu.

Thuốc nổ cộng thêm mười trái lựu đạn, cuối cùng làm nổ tung sắt thép thành một cái lỗ kinh hoàng. Có vô số tên tiểu đệ Bang Long xông ra từ chỗ đó, nhưng Thần Nguyệt Tật Phong đã dẫn Vụ Ẩn Long Nhất cùng mười mấy đệ tử vội vàng phóng thẳng lên trực thăng.

Một người đàn ông cao lớn mặc một bộ giáp vàng và cầm một cây Phương Thiên kích, trên đầu có hai chiếc lông khổng tước cong vút đong đưa. Nếu ở thành phố, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng đây là một buổi biểu diễn thời trang cosplay, nhưng người đàn ông này có bước đi như bay, xuyên thẳng qua đầu cuối của khu rừng.

Hai cánh quạt của chiếc trực thăng V22 chao nghiêng bắt đầu chuyển động, cửa của khoang máy bay mở ra, giờ phút này chỉ có Cần Trạch Do Mỹ, người phụ nữ này ngồi ở cửa, người phi công đã đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng anh ta không sám hỏi lúc nào thì bay.

Cần Trạch Do Mỹ nhìn vào đồng hồ của mình, thời gian đã lâu lắm rồi nhưng Y Khi và Hỏa Sơn vẫn chưa trở về. Người phi công nghe thấy những tiếng súng đó, đương nhiên bà ta cũng nghe thấy được. Chẳng phải Trung Quốc không thể sử dụng súng ống hay sao? Lẽ nào quân đội đến rồi? Bà ta cũng có chút sốt ruột, hơn nữa cũng có linh cảm xảy ra chuyện, bà ta đang định kêu người phi công cho trực thăng bay lên thì: "Cần Trạch các hạ, bà đến nhanh thật đó!" Thần Nguyệt Tật Phong xuất hiện, anh ta vô cùng bất mãn với Cần Trạch Do Mỹ, nhưng do chỗ đứng của Cần Trạch Do Mỹ ở tổ chức Thần Hồn chỉ thua đội trưởng thôi, cho nên anh ta không dám nổi giận.

"Hử? Là Thần Nguyệt các hạ sao? Sự xuất hiện của Thần Nguyệt Tật Phong khiến cho Cần Trạch Do Mỹ kinh ngạc trong lòng, sao anh ta không chết trận chứ, ngược lại còn chạy tới đây mà không hề có chút thương tích nào?

Thần Nguyệt Tật Phong cúi người tỏ vẻ xin lỗi với Cần Trạch Do Mỹ: "Cần Trạch các hạ, toàn quân của chúng ta đã bị tiêu diệt hết rồi, tôi không còn mặt mũi sống tiếp nữa, xin cô đưa tôi trở về tổ chức, tôi muốn mổ bụng tạ tội trước mặt đội trưởng!"

Mổ bụng tạ tội sao? Tôi tuyệt đối không thể đưa anh trở về, tôi vốn dĩ là tổng chỉ huy của lần hành động này, còn anh là phó chỉ huy, thất bại hôm nay cũng là trách nhiệm của tôi, trở về rồi anh thì chẳng sao cả, người phải mổ bụng tạ tội là tôi đây? Thần Nguyệt Tật Phong, anh cũng là Vương Nhẫn, bây giờ lá gan nhỏ như gan chuột vậy, vậy thì anh cứ chết tại đây đi!

Cần Trạch Do Mỹ nhanh chóng suy nghĩ, lập tức biết được lúc quay về bản thân phải nói thế nào, là Thần Nguyệt Tật Phong bức ép mình, tất cả mọi chuyện là do anh ta làm, nhất định tổ chức sẽ xử trí khoan hồng cho mình. Bà ta nhìn Thần Nguyệt Tật Phong và đám người của Vụ Ẩn Long Nhất nói: "Các anh không cần quay về nữa, cứ ở lại đây cho đến khi hy sinh đi, về phía tổ trưởng, tôi sẽ báo cáo thay các anh!"

Thần Nguyệt Tật Phong lập tức nổi điên lên chửi: "Con người đê tiện như bà, chuyện này chẳng phải là do bà chỉ huy bất lợi, mới khiến cho võ sĩ nước Nhật Bản tử thương vô số, quay về tôi nhất định sẽ báo cáo thực hư chuyện nào tổ trưởng biết!"

Cần Trạch Do Mỹ nhìn thấy đối phương có mười mấy người, tuy là phía sau lưng cô ta có súng nhưng cũng không dám tùy tiện nổ súng, Vương Nhẫn không phải là cao thủ bình thường, súng đạn không có tác dụng với bọn họ.

Vụ Ẩn Long Nhất gằn giọng cười một lát rồi nói: "Chiếc trực thăng này chỉ có thể ngồi được sáu người, nhưng bây giờ các người đông như vậy, căn bản không thể ngồi trực thăng quay về!"

Vừa nghe thấy câu nói này, những đồ đệ của Thần Nguyệt Tật Phong lập tức đưa mắt nhìn nhau, họ đều đưa mắt nhìn đồng đội với ánh nhìn cảnh giác, không ai muốn chết tại nơi đây.

Cần Trạch Do Mỹ nghe xong lập tức mỉm cười yêu kiều: "Vị nào có thể tiêu diệt được Thần Nguyệt Tật Phong thì có thể trở thành bộ trưởng, tôi lấy danh dự đội trưởng của tổ chức Thần Hồn tuyên thệ với Thiên Hoàng!" Nói rồi, bà ta rút ra một vật hình tròn màu đen, quơ quơ trước mặt mọi người.

"Đây là huy hiệu của tổ chức?" Trên mặt của chiếc huy hiệu trong tay bà ta có hai chữ "Thần Hồn". Ánh mắt của Thần Nguyệt Tật Phong trở nên lạnh lẽo, anh ta lập tức giơ tay ra bóp vào cổ họng một tên đệ tử, tên chiến hồn cứ như vậy mà chết trong tay anh ta.

"Các người đừng quên rằng, Cần Trạch Do Mỹ đã sinh ra một tiểu súc sinh với người Trung Quốc. Dựa theo truyền thống của người Nhật Bản, hẳn là bà ta đã được coi như là người Trung Quốc rồi!" Câu nói này của anh ta hình như đã có tác dụng, làm cho bọn đệ tử tỏ vẻ nghi ngờ, sắc mặt của Cần Trạch Do Mỹ càng ngày càng khó coi.

Nhưng Vụ Ẩn Long Nhất nhân lúc không ai chú ý đã rút thanh kiếm samurai của mình ra, cây kiếm dài được vung lên, cái đầu của Thần Nguyệt Tật Phong lập tức rơi xuống đất. Anh ta có chết cũng không tin nổi sẽ chết dưới đại đại đệ tử mà mình yêu thương nhất, nhưng một cột máu cao nửa mét phun ra từ cổ của anh ta, còn cái đầu thì đã bị Vụ Ẩn Long Nhất đạp dưới chân.

Những người khác đều hốt hoảng đơ ra, rất lâu sau Cần Trạch Do Mỹ cũng phản ứng lại được, bà ta mỉm cười: "Vụ Ẩn Quân khá lắm, sau này anh sẽ là đội trưởng kiêm bộ trưởng dưới quyền của tôi, chúc mừng anh!"

Vụ Ẩn Long Nhất cười rồi quỳ một chân xuống đất, nói với vẻ trung thành và chân thật: "Thề sống chết, phục vụ quên mình vì tổ quốc!" Có vẻ như anh ta căn bản không hề để tâm đến người sư phụ đã nuôi nấng mình mười mấy năm qua vừa mới chết, mà xem như vừa chặt đứt một cái đầu heo.

Cần Trạch Do Mỹ gật đầu rất hài lòng, chỉ vào đám đệ tử của Thần Nguyệt Tật Phong: "Giết bọn họ rồi, chúng ra đi!"

"Yo!" những bóng kiếm dài sáng lóe lên.

Huy, sau mười mấy nhát kiếm xẹt qua, trong chớp mắt Vụ Ẩn Long Nhất đã thu hồi kiếm trở về vỏ kiếm, anh ta không thèm nhìn đến sư phụ thì càng không cần nhìn đến đám anh em, người Nhật Bản bên ngoài tỏ vẻ lịch thiệp, và cũng có một trái tim độc ác trong lòng.

"Đi lên!"

"Đừng có chạy!" Đúng lúc này một giọng nói lực lưỡng xuất hiện, một người đàn ông giống như chiến thần kim giáp bước ra, vừa nhìn thấy người đàn ông, đồng tử của Cần Trạch Do Mỹ co rút lại: "Sao là là ông?"

"Bà còn chưa quay đầu sao?" Đột nhiên cây Trường Thiên kích trong tay người đàn ông cắm mạnh vào phía dưới máy bay, Cần Trạch Do Mỹ sợ tới mức vội vàng lùi vào trong máy bay.

Vụ Ẩn Long Nhất cũng bị hù giật mình, thầm suy nghĩ xem người đàn ông này rốt cuộc là người thế nào, nếu như lúc nãy cây kích đâm thẳng vào trong máy bay, liệu họ còn có thể đi được không?

"Cùm cụp! Cùm cụp!"

Áo giáp trên mình của người đàn ông phát ra tiếng kim loại: "Do Mỹ, bà còn chưa biết quay đầu sao? Tôi là chồng của bà, lễ nghĩa của bà đi đâu mất rồi? Đều trách tôi, giao tất cả tiền bạc cho bà bảo quản, bà mới đi vào bước đường như ngày hôm nay."

Cần Trạch Do Mỹ thất kinh, lúc này bà ta mới nghĩ tới, người đàn ông trước mắt chính là chồng mình, cha của Nam Cung Diệp - Nam Cung Trọng.

"Vụ Ẩn Quân, giết ông ta! Nhanh lên!" Cần Trạch Do Mỹ rối loạn gọi lớn, bà ta nợ gia đình Nam Cung nhiều quá rồi. Chính vì số tiền bạc vô số kể đó nên bà ta mới có được địa vị như ngày hôm nay, bà ta không muốn buông bỏ tất cả mọi thứ mà mình đang có.

Vụ Ẩn Long Nhất rút kiếm ra thêm lần nữa, đối diện với người đàn ông ăn mặc kỳ lạ này, anh ta không dám có chút sơ suất nào.

Nam Cung Trọng cởi áo giáp ra, nhà nhẹ đáp xuống đất: "Nhiều năm rồi không ra tay, lần trước cũng là lần mà cô bỏ đi, đã sắp hơn hai mươi năm rồi!"

Đúng lúc này, đám người của Bạch Sư Vương cũng xông về hướng này. Bởi vì bọn họ nghe đội viên nói phía bên này có một chiếc trực thăng, nhất quyết không thể để cho đám người của tổ chức Thần Hồn còn sống quay về.

Nam Cung Trọng mặc bộ vest, vuốt thanh kiếm samurai trong tay, cảm thán nói: "Nhiều năm rồi tôi không có giao đấu với đám gọi là võ sĩ của mấy người, không ngờ là nhân vật lợi hại của các người vẫn kém cỏi như vậy. Cho tôi hỏi một chút, trong mười dũng binh của Chân Thiên, Vụ Ẩn Tài Tàng là ai của cậu?" Nam Cung Trọng nói bằng tiếng Nhật Bản vô cùng lưu loát.

"Ông ấy, ông ấy, ông ấy là cha tôi!" Vụ Ẩn Long Nhất khó nhọc trèo từ dưới đất lên, có vẻ như anh ta đã không còn dũng khí để chiến đấu nữa.

"Ờ, bảo sao tôi thấy cậu có chút quen mắt! Lúc đó ông ấy đến Trung Quốc du học, chúng tôi còn kết bạn với nhau!" Nam Cung Trọng cười ha hả, nhưng khóe miệng thì chảy ra một dòng máu tươi, đây là nguyên nhân mà hơn hai mươi năm qua ông ta không động đến võ nghệ.

Cần Trạch Do Mỹ kích động nói: "Vụ Ẩn Quân, ông ta miệng hùm gan sứa, năm đó ông ta xông vào tổ chức Thần Hồn cứu tôi đã bị thương nặng, anh có thể tiêu diệt ông ta!"

Vụ Ẩn Long Nhất kho khan vài tiếng cũng nôn ra máu, trước ngực anh ta có một dấu tay lớn, chỉ cần cử động một chút là các khớp xương cũng bị đau, rõ ràng là đã tổn thương đến nội tạng.

"Tôi giữ kiếm lại." Nam Cung Trọng nhấn lưỡi kiếm samurai xuống đất, chỉ còn thừa lại chuôi kiếm: "Nói với đội trưởng của các cậu, Trung Quốc không phải là đất nước mà các người có thể chinh phục được, chúng tôi không đụng đến các người, không đại diện với chuyện chúng tôi không đụng được các người, chỉ là chúng tôi yêu thích hòa bình mà thôi!"

Ông ta mặc lại áo giáp, trông thật lôi thôi. Nhưng mắt lại nhìn Cần Trạch Do Mỹ chăm chăm: "Đi xuống đi."

"Ông muốn giết tôi? Tôi là vợ của ông!" Ngay cả khi Cần Trạch Do Mỹ không có chút cảm giác an toàn nào trên máy bay cả nhưng bà ta vẫn vội vàng thúc giục phi công nhanh chóng bay đi.

"Tôi không muốn giết bà, tôi muốn bà quay về với tôi!" Nam Cung Trọng gõ vào bộ giáp của mình: "Chẳng phải bà thích tôi ăn mặc như vầy sao? Tôi ăn mặc thế này để đến đón bà!"

"Không, không, tôi không đi với ông, ông để tôi đi đi, Nam Cung Quân!" Cần Trạch Do Mỹ không ngừng run rẩy, bà ta hiểu rất rõ thực lực của Nam Cung Trọng. Năm đó ông ta một mình chiến đấu với cả tổ chức Thần Hồn. Cuối cùng năm đại vương Vương Nhẫn hợp lực lại mới đánh ông ta trọng thương. Đã như vậy, bà ta chắc chắn không phải là đối thủ của Nam Cung Trọng.