Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 148: Giai điệu tử thần 



“Hình như có người gây sự!”

“Không phải là hình như cũng không phải là gây sự, mà là có người có người tìm chết!”

“Đây thế nhưng là trụ sở chính của bang Long đấy, đam đàn em chết đâu hết rồi?”

“Ai biết được!”

Tất cả mọi người đều đang nói chuyện, không một ai đứng dậy, tựa như vốn chẳng để ý, tiếng súng nổ đối với đám đại ca trên người đầy sẹo như bọn họ mà nói chỉ như tiếng pháo nổ ngày Tết, căn bản là không dọa được ai, nhiều lắm là thấy ồn ào mà thôi.

“Đệt con mẹ nó, Trương Húc Đông, ra đây cho ông!” Sau khi cánh cửa bị đạp tung ra, một người đàn ông to con hai tay cầm hai khẩu súng xuất hiện, dáng vẻ uy phong biết mấy.

“Gì đấy?” Đám người Trương Húc Đông quay đầu nhìn ra cửa.

Tên to con đó còn chưa ngậm được mồm, vì anh ta đã không ngậm được mồm nữa rồi, lúc này anh ta đứng đờ ra tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao, chuyện này làm đám đàn em sau lưng thúc giục?

“Anh Quân, sao anh không lên, xông lên xử bọn chúng, xử chết chúng rồi về!” Đám đàn em mặt mày đầy sát khí, Độc tử tức giận bắt đầu xong lên, bọn họ rõ ràng là có phần sợ hãi.

“Bộp!”

“Xử cái con mẹ mày!” Người đàn ông to con hai tay hai súng, vung tay tát cho mấy tên đàn em một cái, mấy tên đàn em đó bị đánh đến bất tỉnh.

Tên đàn em bên ngoài không biết, nhưng trước khi xuất phát anh ta đã xem ảnh mấy đại ca bang Long, lúc đó đại ca có nói với anh ta, có thế nào cũng không được chọc vào mấy người này, ba đầu sỏ của bang Long, kẻ sát nhân Đường Phi, còn có Côn Bằng nổi danh trong giới, ngoài ra còn có cô gái Hắc Hoàng, đại ca có làm mơ cũng bị người phụ nữ này đánh thức vài lần.

Nhưng từ tình thế trước mắt xem ra, những người mà đại ca nói đều ở đây cả, cũng không biết anh ta có tâm trạng gì nữa, phỏng chừng suy nghĩ tự lấy súng trên tay dí vào đầu mình cũng có.

“Người là một chú chim lửa, tôi là một ngọn lửa... thiêu đốt người, nhóm lửa!” Trần Uy uốn éo cái mông lớn tiếng hát, cười hì hì ngoắc tay về phía mấy người kia: “Mấy người tìm anh Đông à? Mấy người vào đi, bọn này cam đoan không đánh anh, đánh người là phạm pháp.”

“Không đánh? Chẳng lẽ là giết người?” Anh Quân kia run rẩy nhìn số mười lăm ánh mắt xấu xa, ngay đến việc chạy thoát thân cũng quên mất.

Trương Húc Đông châm điếu thuốc: “Tôi muốn biết mấy người đến đây để làm gì, cho tôi một câu trả lời thật tốt, gần sang năm mới có lẽ tôi sẽ tha mạng cho mấy người!”

Lời nói vừa dứt, mấy bóng đen chợt lóe, vốn dĩ bọn họ có đến mười mấy người, đều trang bị vũ khí đến tận răng, cũng không có cơ hội bóp cò, nếu như nói Trương Húc Đông là một vị vua, vậy thì Đỗ Phong chắc chắn có thể được coi là ngự tiền thị vệ, đây không phải là trình độ kỹ năng cao thấy, mà là một loại khí thế tuyệt đối.

“Aizzza, các người đừng có chĩa súng về phía vợ tôi, nói không chừng cô ấy có thai rồi cũng nên đấy!” Đỗ Phong cười ha hả kêu lên.

Đường Phi tựa vào khung cửa, thở dài nói: “Aizzz, đầu năm nay còn có người chĩa súng vào Hắc Hoàng, kết cục thảm lắm luôn đấy!”

“Răng rắc!”

Có một âm thanh giòn tan của xương gãy, mấy tên đàn em còn chưa kịp hét thảm, bởi vì trong vòng vài phần mười giây, bàn tay như được ngâm trong axit sunfuric đã nắm lấy cổ, những người đó nhìn thấy rõ ràng cổ tên đàn em đó nghiêng một cái đã gãy.

“Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…”

Sau đó là những tiếng tương tự vang lên là thủ đoạn của Hắc Hoàng, lại thêm mấy người nữa gãy cổ, giờ phút này Huyết Linh Lung đã xuất hiện đằng sau bọn chúng, đương nhiên cũng không lưu tình chút nào bẻ đứt một cái, mười mấy người chỉ còn lại năm người, Huyết Linh Lung gật đầu nói: "Nữ vương!"

Hắc Hoàng gật đầu với cô ta, sau đó nói với anh Quân: “Còn lại lên cả đi!”

Đối diện với một câu nói nhìn như đơn giản đến vậy, anh Quân kia ngay cả một chút nóng nảy cũng không có, mặc dù ngón tay của anh ta luôn đặt trên cò súng, anh ta cũng được coi là người đã từng gặp qua những tình cảnh lớn, nhưng lúc này mồ hôi cả người anh ta đã ướt thấm đẫm quần áo, những kẻ trước mắt còn xem là người hay không vậy? Không ai đáp lại anh ta, anh ta chỉ đành đáp lại chính mình, không phải, là ác quỷ, là biến thái, dù sao cũng không phải là người.

Lúc Trương Húc Đông hút đến điếu thuốc thứ ba, năm người đứng trước mặt anh đã sớm run bần bật rồi.

Đỗ Phong chậc chậc nói: “Nhìn đi, vợ tôi đấy, ai không phục thì đến thử đi, trừ anh Đông ra, mấy người ai dấm động vào tôi!” Có điều cậu ta lại nhỏ giọng thì thầm: “Sau này ra ngoài tìm mấy em gái phải cẩn thận rồi, thực lực nữ vương nhà mình quá mạnh mẽ!”

Hắc Hoàng trợn mắt nhìn cậu ta, hai người này cũng thật kỳ lạ, lúc trước cậu ta là đại ca của cô ta, bây giờ kết hôn rồi thì ngược lại hoàn toàn, có cảm giác nông nô lật mình hát vang.

Trong phòng có một khoảng lặng ngắn, nhưng chân anh Quân kia mềm nhũn muốn chết đi được: “Tôi…”

Trương Húc Đông thản nhiên nói: “Cho mày nói chuyện à? Ờ, nếu muốn nói thì quỳ xuống mà nói đi!”

Năm người bị giọng nhói thản nhiên kia làm cho chấn động, anh Quân kia lập tức thẳng lưng lên: “Trương Húc Đông, tuy hôm nay bọn này sơ sót nhưng bọn này thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Bọn này đến từ lang Bang ở phương bắc, là đàn ông chân chính của thảo nguyên rộng lớn, mày cứ nghe thử đại ca của bọn này là ai đã. Mày nhớ cho kỹ, anh ấy là…”

“Mẹ nó, anh Đông kêu mày quỳ không nghe thấy à?” Còn chưa kịp dứt lời thì Đỗ Phong đã đá một phát vào bụng dưới của anh ta, cậu ta cũng có chừng có mực.

Mặc dù Đỗ Phong sử dụng không đến ba phần sức lực, thế nhưng người đàn ông cao 1m9, thân hình cường tráng này lại lập tức cong như tôm, hai tay ôm bụng dưới, đau đớn đến độ mặt trở nên dữ tợn, đỏ đến tím tai.

“Haha, dạo này lão Đỗ bị Hắc Hoàng cưỡi cũng được quá nhỉ!”

“Cũng phải, tôi phải uống thuốc đấy!”!" Đỗ Phong cười lạnh, quét mắt nhìn anh Quân kia, chỉ thấy tên này đang dùng ánh mắt cay độc nhìn cậu ta, sắc mặt lập tức lạnh đi, nắm tay nắm chặt một tiếng "crắc crắc crắc".

“Chết, chết tử tế, không, không bằng sống sót, anh em, trả lại cho bọn họ!” Anh Quân kia nhịn đau nói một câu, tuy rằng dẫn đầu nặng nề quỳ xuống mặt đất, nhưng đám đàn em kia còn đang mong sao được vậy, lập tức làm theo.

“Mẹ nó, nói như mình là tráng sĩ không bằng, anh anh dũng dũng đến vậy à?”

Đỗ Phong đi lên tát một cái vào mồm: “Mẹ nó, để các vị đại ca mở mang kiến thức về sự lợi hại của Đỗ gia này, để tao xem mày là dạng gì, cư nhiên đến trụ sở chính của bang Long làm loạn, Đường Phi, tôi biết đây là điểm mạnh của anh, nhưng hôm nay tôi sẽ cho bang Long chúng ta thể diện, phải rồi, chỗ nào chưa được thì chỉ bảo thêm nhá. Mé, con hàng này sao đám đàn cho vào nhỉ?” Cái tát hằn rõ trên mặt anh Quân.

Đỗ Phong đen mặt hỏi: “Tên gì?”

“Thích Giải Quân…” Anh Quân kia còn chưa nói xong đã ăn cái tát nữa, mấy tên đàn em may mắn còn sống sót cúi đầu xuống đất không dám liếc mắt nhìn ai, cảm giác như đang bị vô số ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm vào.

“Mẹ nó, mày mà là giải phóng quân, giải phóng quân mà như mày á!”

Vẻ mặt Thích Giải Quân đau khổ nói: “Đại ca, anh đừng đánh, tên em là Thích Giải Quân, đau, răng sắp rơi đến nơi rồi!”

“Lão Đỗ, anh vẫn chưa được, nào có lắm lời như vậy. vẫn nên để tôi lên đi!” Đường Phi sờ vào dao Đường của cậu ta, Thích Giải Quân liếc nhìn, vậy mà lại là kẻ sát nhân Đường Phi, có điều anh ta cảm thấy người thanh niên này không đáng sợ bằng Đỗ Phong, nên lập tức nhắm đến.

Nhưng cái liếc mắt này, lại là điều hối hận nhất trong cuộc đời anh ta, miệng anh ta đầy máu, quỳ xuống dưới chân Đỗ Phong, mơ hồ nói: “Đại, đại ca, tôi nói hết, kêu anh ta cách xa tôi ra chút được không? Tôi bằng lòng nói hết!” Lúc này, trong miệng anh ta không có lấy một cái răng, còn có nước mắt chảy ròng ròng.

“Giờ biết ông đây thương mày nên đến à!” Một bạt tai hạ xuống.

“Không phải mày là đàn ông chân chính à?” Thêm một bạt tai.

“Không phải mày là bang Lang ở phương bắc à?” Một bạt tai nữa

“Không phải mày nói đại ca mày lợi hại lắm à?”…

Sau hơn mười cái tát liên tiếp, lúc này Thích Giải Quân không chỉ bị rụng răng mà hàm còn sắp trật cả ra, cả mặt sưng vù như đầu heo.

“Lão Đỗ, kha khá rồi, đánh nữa thì không nói ra lời mất. Haizzz, mày nói xem bang Lang là gì vậy? Hình như bang Long bọn này không có ân oán gì với bang Lang các người cả?” Ác Quỷ dùng ngón tay vàng cả mình gõ lên bàn phát ra nhịp điệu, nhưng trong tay năm người lại giống như giai điệu tử thần.

“Mày là?” Thích Giải Quân vừa liếc nhìn Ác Quỷ, lập tức bị ánh mắt sắc bén của Đỗ Phong quét qua, anh ta ôm lấy đầu nói: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nói hết!”

“Được rồi, không ai đánh mày cả, nếu mày nói được câu trả lời tử tế, thì mày đỡ phải chịu tra tấn, nếu không hôm nay ông đây đánh chết mày!” Đỗ Phong quay đầu híp mắt cười hỏi: “Hầy, Đường Phi, có phải là tôi quá nhẹ tay rồi không?”

Đường Phi lắc đầu nói: “Nếu như anh kéo tai anh ta lên đánh vào mặt vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn nữa!”

“Sao tôi không nghĩ đến nhỉ?” Đỗ Phong gãi đầu, chợt nói: “Nhỡ tát mấy cái đã đứt luôn tay rồi thì còn gì là vui nữa?”

“Không phải anh ta còn tóc à?”

“Ế, đúng rồi!”

“Hai con hổ, hai con hổ chạy nhanh... Một con không tai, một con không tai, thật là biến thái! Híc, tôi im, tôi im!”

Đã đến nước này rồi, Thích Giải Quân nào dám nói dối nữa, đã vậy còn lén lút nhìn Trương Húc Đông, bởi vì người này mới thật sự là đại ca của bang Long, một nhân vật vừa làm chấn động cả đất nước Trung Quốc, thủ lĩnh dẫn đầu bang Long.

“Bang Lang phải không? Mấy ngày này tôi cũng nghe ngóng được bang hội này từ trong giới, một bang du mục thực lực không tồi, dẫn đầu bang Lang là Nigera, dùng một năm để thống trị thế giới ngầm một tỉnh. Thật ra chúng ta nước sông không phạm nước giếng, còn có thể trở thành liên minh kẻ công người thủ, các người lại tìm đến cửa! Nói thử xem sao lại tìm đến bọn này? Ai đứng sau lưng ủng hộ các người?” Trương Húc Đông thầm nghĩ chắc chắn không phải ý của Hồng Môn, Thanh Long hội và Bảo Long môn, có lẽ là kẻ mới xuất hiện, hóa ra anh lại đã đoán đúng.

Nhìn Trương Húc Đông, Thích Giải Quân cảm thấy người trước mặt này trẻ hơn mình nhưng lòng dạ lại rất sâu, lập tức đáp lại: “Là gia tộc Đông Phương, lang Bang chúng tôi đã thành chi nhánh của bang hội bọn họ!”

Trương Húc Đông nhìn Nam Cung Diệp, anh ta gật đầu, là gia tộc Đông Phương trong bốn gia tộc lớn lúc nhàm chán anh ta nói với Trương Húc Đông, gia tộc Nam Cung là hiu quạnh nhất, nhưng gia tộc Nam Cung có khả năng kinh tế, mẹ anh ta đã thành trợ thủ của tổ chức Thần Hồn, rõ ràng là gia tộc Đông Phương này càng thêm mạnh mẽ.

Đây chắc chắn có thể nói là chẳng phải là tin tốt lành gì, gần đây tổ chức Thần Hồn thường xuyên qua lại với gia tộc Đông Phương, lại thêm một cái bang Lang, sói của Thảo Nguyên cũng không phải chỉ là mấy con hàng để chưng, người Thảo Nguyên dũng mãnh đến cỡ nào thì cả trái đất này đều biết.

“Bên ngoài bọn tôi có nhiều anh em đến vậy, các người vào kiểu gì?” Trương Húc Đông không hiểu hỏi.

“Chúng tôi đã trà trộn vào chỗ này mấy tháng rồi, cuối cùng thành nhân viên quét rác, đây là do đại ca chúng tôi sắp xếp, nhưng không ngờ mọi người người lại ở đây, ha, đều ở đây cả!” Nói ra lời này mọi người mới cảm thấy tên này quen mặt, ra là người làm hậu cần.

“Xem ra công tác thanh tra, kiểm tra chưa đâu vào đâu!” Hắc Hùng ôm cánh tay nói.

Bạo Lực lập tức cúi đầu nói: “Anh Đông, xin lỗi, là em…”

“Không sao, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, giờ biết rồi không phải là rất tốt sao!” Trương Húc Đông khoát tay, ý bảo Thích Giải Quân có thể nói tiếp.

“Ờm! Chúng tôi phụ thuộc vào gia tộc Đông Phương, bọn họ nói một năm trước bang Long tổn thất không nhỏ, cho nên muốn thừa dịp bang Long còn chưa hoàn toàn lớn mạnh xử lý bang Long, nhưng không ngờ lại như vậy. Aizzz…” Thích Giải Quân thử dài.

“Ừ, thành thật chút sẽ có lợi với mày!” Trương Húc Đông cười lạnh hỏi: “Nói hết những gì mày biết ra, nếu như tao tạch rồi thì tiếp theo đó bọn mày định làm gì tiếp?”

Nếu muốn đánh bại kẻ thù thì trước tiên phải hiểu kẻ thù trước đã, Trương Húc Đông muốn từ miệng người này biết nhiều hơn nữa.