Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 149: Nhiệm vụ của Đường Phi



Thích Giải Quân bị tiếng cười lạnh dọa sợ đến phát run, dường như anh ta thấy Thần Chết đang vẫy tay với mình: “Đại ca, tôi không biết, tôi không lừa đại ca thật mà. Tôi chỉ là thủ lĩnh nhỏ, không có quyền hạn biết những bí mật kia, nhưng mà Băng Lang của chúng tôi đã đến Đông Bắc, hiện tại đang ở gia tộc Đông Phương ở Hắc Thành.

“Ồ, đã tới rồi? Bọn mày hành động kín đáo thật đấy!” Ánh mắt của Trương Húc Đông trở nên sắc bén.

“Đúng vậy, cậu chủ Đông Phương nói bây giờ vẫn còn có thể xử ký Bang Long của các anh dễ dàng. Bang Long tổn thất nhiều như vậy, các lão đại khác cũng vừa khôi phục, bang chủ của Bang Long vừa khỏi bệnh, đây là cơ hội tốt để bóp chết các anh từ trong trứng nước. Nếu bang chủ của Bang Long lại xảy ra chuyện gì, vậy tương đương với nhóm cái gì mà…”

“Mẹ mày, mày có được đi học không đấy? Đó là đàn rồng năm màu!” Trần Uy chỉ vào mặt Thích Giải Quân, kêu lên một cách kích động.

“Màu cái con mẹ mày, là rắn mất đầu!” Đường Phi khinh thường trừng cậu ta một cái. Trần Uy lập tức đỏ mặt nói: “Mẹ, là rắn mất đầu, tôi nói sai được chưa?”

Thích Giải Quân lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng là cái này, cho nên lão đại của chúng tôi bảo chúng tôi lại đây tìm hiểu tin tức, thuận tiện có cơ hội xử lý lão đại của Bang Long là Trương Húc Đông.

“Ha hả, thú vị thật đấy!” Trương Húc Đông cười lạnh: “Bóp chết từ trong trứng nước là lời mà đám đàn em có thể nói ra, cậu chủ Đông Phương cùng lão đại Bang Lang làm tao cảm thấy hứng thú rồi đấy! Nhưng chỉ có mười mấy người mà muốn lấy mạng của tao sao? Vậy anh ta quá ngây thơ rồi!”

Mấy lão đại khác cũng nở nụ cười. Có lẽ chỉ có Hắc Hoàng mới có thể đấu với Trương Húc Đông, còn những người khác thì ít có phần thắng. Đừng nói là mấy cây súng cùi, cho dù là vài chiếc Tucker cũng không thể làm Trương Húc Đông chết được.

Trương Húc Đông quay đầu hỏi: “Đường Phi, dạo này sĩ khí của Bang Long chúng ta thế nào?”

“Cao lắm. Nếu không phải lão đại chúng tôi cản bọn họ, phỏng chừng bọn họ đã tham gia vào chiến cuộc của đại chiến Hồng Môn rồi. Nhưng mà có Bảo Long Môn và Thanh Long Hội làm tuyến phòng thủ, chúng ta chỉ cần ngồi xem bọn họ đánh nhau, cho nên chúng ra rất rảnh. Thừa dịp này, chúng ta tìm đối thủ rèn luyện, chờ đến khi Thanh Long Hội và Bảo Long Môn yếu đi, chúng ta sẽ thu thập bọn họ, sau đó trở thành cao thủ thế giới ngầm của Trung Quốc ở Hồng Môn.”

Trương Húc Đông gật đầu hài lòng, đây cũng là suy nghĩ trong lòng anh: “Nếu gia tộc Đông Phương, Bang Lang cùng bật lửa làm ngòi nổ, vậy sao chúng ta không cho nó nổ luôn? Được rồi, từ nay trở đi tôi ngỏm củ tỏi, ném thi thể của mấy người đó lên đường rồi tổ chức lễ tang thật long trọng cho tôi, mời càng nhiều người càng tốt!”

Người ở đây không ngốc, cho nên biết anh đang nói gì, nhưng mà Huyết Linh Lung cau mày nói: “Anh Đông, nếu tuyên bố anh chết, vậy Bang Long của chúng ta sẽ thành rắn mất đầu thật, đến lúc đó đừng để đối phương sẽ mượn thời cơ này.”

Trương Húc Đông cười dữ tợn, nói: “Chỉ là chiếm cơ hội mà thôi, có lẽ bọn họ cũng không chuẩn bị đầy đủ, cho nên khi nghe nói tôi chết, chắc chắn bọn họ sẽ hấp tấp tuyên chiến, đến lúc đó tôi sẽ ra mặt để bọn họ bất ngờ.

“Ồ.”

Trương Húc Đông nói: “Trong thời gian này, mấy người phải tóm lấy mấy thành phố ở xung quanh Hắc Thành. Lần này tôi định để Đường Phi dẫn đầu mang hai nghìn người đến, khi nào ổn định rồi thì mấy lão đại khác đến.”

“Đường Phi, cậu có ý kiến gì không?”

“Cái gì?”

“Dẫn đầu!” Trương Húc Đông đè Trần Uy lại, bởi vì tên này lại định há mồm. Dù sao thì chuyện này rất quan trọng, nếu không làm tốt thì toàn quân sẽ bị diệt sạch, qua sông Long cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Đường Phi hơi ngạc nhiên, ở đây ai cũng được nhưng chưa đến phiên cậu ta, cậu ta nói: “Tuy tôi tin rằng thực lực của mình đủ để đối phó, nhưng mà tôi không giỏi đấu trí, lỡ như xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ thành tội đồ của Bang Long mất.”

Trương Húc Đông vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Tôi sẽ đề bạt một vị lão đại trong đây, người này giỏi đấu trí, đến khi cậu qua đó thì anh ta cũng sẽ đi theo. Nếu cậu làm tốt thì lợi nhuận một phần trăm của Bang Long năm nay sẽ là của cậu. Hơn nữa, những người mà chúng ta thu thập được lần này sẽ là đàn em của cậu, tạo ra băng đảng lớn nhất Bang Long.”

Ánh mắt của mọi người sáng lên, Đường Phi cũng khó có thể từ chối, tiền chỉ là thứ hai, chủ yếu là băng đảng lớn nhất của Bang Long, cái này không đùa được, nếu thật sự thành công thì tương đương với chức vụ phó bang chủ, nhưng áp lực cũng vô cùng lớn.

“Anh Đông, tôi…” Đỗ Phong cũng muốn làm người dẫn đầu.

Trương Húc Đông nói: “Tiếp theo, mọi người tiếp tục nhận đàn em cho tôi, mỗi vị lão đại phải có hơn năm nghìn, đến lúc đó tôi cũng có thể dễ dàng xếp hạng. Dù sao mọi người cũng biết đấy, tôi có thể được xem là xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy rằng từ đầu có dựa vào Thanh Long Hội, nhưng sau này chỉ có chúng ta giao tranh, hiện tại tôi đã có ba mươi nghìn người anh em, vậy thì một người năm nghìn đàn em không nhiều chứ?”

“Đúng.” Mọi người gật đâu, ý của Trương Húc Đông rất rõ, có cạnh tranh mới có đường ra, đội ngũ càng lúc càng lớn, kẻ địch càng lúc càng mạnh, cho nên phải làm bản thân mạnh hơn thì mới có thể tiêu diệt kẻ địch.

“Cứ quyết định vậy đi. Nhớ kỹ, tôi không muốn nghe quá trình, tôi chỉ muốn kết quả. Cho dù mấy người là ai, nếu không thể làm tôi hài lòng thì cứ rời vị trí lão đại của Bang Long! Mười chín lão đại, mấy người làm sao thì làm. À đúng rồi Đường Phi, cậu cùng một vị lão đại khác nữa là hai người, cho nên hai người phải thu nhận ít nhất mười nghìn đàn em mới được.

“Kìa…” Đường Phi cứng họng, cậu ta chạm Đỗ Phong: “Hay là cậu làm đi?”

Đỗ Phong lắc đầu: “Tôi cảm thấy năm nghìn khó làm, còn mười nghìn thì quá khó rồi.”

“Vậy hôm nay đến đây thôi, đừng để kẻ địch thừa cơ! Đường Phi, lát nữa cậu đến đây với tôi một chút.” Trương Húc Đông cúi đầu nhìn năm người trên mặt đất: “Nhốt người này lại, những người khác thì tiễn đi!”

Trương Húc Đông đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió mà anh ít khi mặc. Giờ này các vị lão đại trong Bang Long đều ăn mặc như vậy, bọn họ vòng qua đàn em trên đường, tiến về phía trước một đoạn, Trương Húc Đông nói: “Đường Phi, cậu đưa Thích Giải Quân cho Huy Hoàng! Cậu ta là con trai bạn của cha tôi, đầu óc khá linh hoạt, có chuyện gì thì cứ bàn bạc với cậu ta.”

“Huy Hoàng?” Đường Phi vừa nghe thì nhớ đến người đàn ông tóc bạc kia ngay lập tức: “Anh Đông, sao Bạch Sư Vương không ở Trung Quốc mà đi rồi?”

Trương Húc Đông ngửa mặt lên trời, thở dài: “Nơi sư tử sinh sống là rừng cây, ông ấy nên đi đến nơi của mình, sao tôi có thể giữ chân ông ấy lại?”

“Ồ.” Đường Phi gật đầu: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, ngày tám tháng bốn tôi kết hôn với Thiên Sứ.”

Trương Húc Đông nhìn cậu ta với ánh mắt khó tin. ‘Sao thằng nhóc này lại là người yêu của Thiên sứ?’, nhưng mà anh nhanh chóng chúc phúc: “Vậy thì chúc mừng hai người, có phải tôi cũng nên kết hôn với Tâm Di hay không?”

“Ha hả, anh có nhiều bạn gái như vậy, anh kết hôn rồi thì những người khác phải làm sao đây?” Ấy vậy mà Đường Phi lại lo lắng thay cho Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông khẽ lắc đầu, dạo này quản lý khá nghiêm ngặt, anh cũng không thể cưới một lần, cho nên cứ đợi sóng gió qua hết thì tính tiếp. Đến lúc đó anh cho mỗi người một tờ giấy đăng ký kết hôn, anh không sợ tội kết hôn khi đã có vợ, tội giết người anh còn chưa sợ cơ mà.

“Thiên Sứ là cô gái tốt, cậu cần phải đối xử với cô ấy thật tốt, tôi xem cô ấy như em gái ruột vậy.” Trương Húc Đông biết.

“Tôi biết mà, cô ấy là người phụ nữ của Đường Phi, tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc. Nếu ai dám làm gì cô ấy, chắc chắn tôi sẽ làm cả nhà người đó chôn cùng!” Đường Phi kiêu ngạo lên tiếng. Cậu ta có năng lực này, bởi vì cậu ta là lão đại bị thương nhẹ nhất trong các trận đại chiến.

“Các anh em, tôi muốn hỏi mọi người một câu, để tôi hỏi cậu trước.” Trương Húc Đông nhìn Đường Phi một cách nghiêm túc: “Vì sao lại chọn theo tôi? Đừng nói là tôi cho cậu tiền lương đấy!”

“Bởi vì cái tát kia.” Đương Phi không cảm thấy nhục nhã, cậu ta lại cảm thấy đó là vinh quang: “Lúc đó tôi không biết vì sao mình phải ra ngoài lăn lộn, là cái tát của anh làm tôi tỉnh ra, làm tôi phải đi theo anh. Sau đó lại có chuyện của Dũng Tử, tôi càng tin tưởng anh là anh Đông của cả đời tôi. Hơn nữa tôi nhìn thấy được anh vốn sinh ra đã là người của con đường này, trước kia tôi không tin những lời này, nhưng bây giờ tôi tin, tôi muốn đi theo anh thật xa, đi đến vị trí cao đến nỗi người khác không thể tưởng tượng nổi.”

“Ha hả, cậu làm tôi bất ngờ đấy!” Trương Húc Đông nhìn vào một góc, cười nói: “Thiên Sứ, xuất hiện đi!”

“Anh Đông.” Thiên Sứ mặc váy trắng, trong trắng tựa như một thiên sứ, nhưng mà bị lạnh đến đỏ mặt. Đường Phi lập tức cởi áo khoác của mình ra phủ lên người cô ấy: “Đừng để bị cảm!”

Trương Húc Đông cười đi về phía trước: “Tôi không thể tiếp tục xem nổi nữa rồi, về nhà tìm vợ thôi.”

Tương Dương vừa mới bước qua năm mới, khí hậu không lạnh như miền bắc mà khá ấm với khung cảnh của năm mới. Bọn trẻ trên đường đều cầm tiền mừng tuổi, mua những thứ mà bình thường bọn chúng không dám mua, đây là những ngày vui nhất trong năm của bọn họ.

Giờ đây, có hai người vừa bò khỏi chăn, rất vui vẻ, giống như ngoài bọn họ ra thì những người ngoài kia đã bỏ lỡ điều gì.

“A Phi, anh phải đi rồi sao?” Thiên Sứ mặc áo ngủ hơi mỏng, cô ấy mở tủ quần áo ra rồi lấy một chiếc áo gió màu đen, nói: “Gần đây vì bảo vệ anh Đông nên mọi người trong Bang Long đều mặc cái này, em bảo thầy Tài Phú làm cho anh một chiếc áo ấm, anh cảm thấy thế nào?”

Đường Phi không ngờ Thiên Sứ sẽ làm quần áo cho mình. ‘Không lẽ cô ấy cũng sẽ giống như Hắc Hoàng?’ Nhưng mà Đường Phi vẫn cười: “Mặc vào cho anh đi!”

Quần áo rất vừa người, Thiên Sứ nở nụ cười hài lòng, cô ấy ôm lấy Đường Phi từ phía sau: “Anh phải đi bao lâu?”

“Anh không biết.” Đường Phi xoay người lại, ôm cô ào lòng, dục vọng vừa được dập tắt lại ngóc đầu dậy: “Anh Đông bảo anh đến Đông Bắc, hay là em đi với anh?”

“Em còn có việc ở đây, khi nào có thời gian thì em sẽ đến.”

“Anh Đông đã đồng ý.”

Thiên Sứ lắc đầu, nhưng sau khi Đường Phi hôn thì cô ấy gật đầu.

Một chiếc xe SUV địa hình của Hyundai, bên trong có bộ đàm, một giọng nói của đàn ông phát ra: “Chào Đường Phi, tôi là Huy Hoàng, có thấy chiếc Hyundai giống của cậu ở đằng trước không?”

“Chào Huy Hoàng, chúng ta còn chưa gặp nhau chính thức đâu đấy!”

“Đến nơi thì thấy thôi. Bảo vợ của cậu thắt chặt dây an toàn vào, Đông Bắc có tuyết rơi nên khó đi hơn bên này.”

“Cám ơn.”

“Không có gì.”