Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 153: Biệt thự Ngự Long



Thành phố Tương Dương, khu biệt thự Ngự Long, khu vực trung tâm sầm uất nhất, Bang Long thực sự giống như một con rồng uốn lượn cậy quyền ở nơi này.

Trải qua nhiều thăng trầm, Bang Long cuối cùng đã biến chiến đấu quân sự này thành tổng bộ của mình. Trong khu biệt thự Ngự Long, treo đầy các loại đèn lồng, mọi thành viên đều là những thành viên kỳ cựu chân chính của Bang Long, ở đây Trương Húc Đông là vua của bọn họ, các nhân viên bảo vệ bên trong đi đi lại lại, ánh mắt mỗi người đều sắc bén, trên người mỗi người đều được trang bị côn điện và súng ống, bên trong súng chỉ có ba viên đạn.

Trên một chiếc xe quân dụng, Bạo Lực mở cửa tiến vào rồi ngồi lên, sau anh ta, từng chiếc xe có giá trị lần lượt tiến vào, mười lăm tháng một này là tết nguyên tiêu của nước Trung Quốc, từng gương mặt tươi cười tiến vào, còn có một số gương mặt tràn đầy sức sống lần đầu xuất hiện...

"Đường Phi, nếu đã bị phát hiện rồi, còn ở lại nơi đó làm gì, coi như là đi du lịch một vòng, ngồi máy bay quay về, tôi không muốn lúc ăn chè trôi nước không có cậu, Thiên Sứ, Huy Hoàng, chờ các cậu!" Trương Húc Đông nói xong thì cúp điện thoại, sau đó không hề không hề khẩn trương mà đứng lên: "Mẹ kiếp, từ khi nào thì việc chơi cờ Domino trở nên phổ biến? Đến tôi tính một cái, Tâm Di nhìn chồng giết bọn họ đến một miếng da cũng không để lại!"

"Các người chơi đi, tôi đi làm cơm cho các người!" Lâm Tâm Di đã ở trong địa bàn của Trương Húc Đông, đóng vai bà chủ, cô ấy đang hái rau và nấu ăn cùng với vài người giúp việc.

Bên trong phòng khách chật cứng người, toàn bộ quạt thông gió đều được mở lên, nhưng mà trong lúc nhất thời không thể hút hết mùi khói nồng nặc kia, trong tay Trần Uy cầm hai quân bài domino của Trương Bạch: "Quân chín, quân chín, cho ông đây ra lớn một chút, giết hết đám người bọn họ. Chết tiệt, một đôi đại thiên, ngưu bức sao? Tới đây tới đây, trả tiền trả tiền!"

"Mẹ kiếp, hôm nay tên béo cậu ăn trứng chim hỉ thước sao? Làm sao mà vận may lại tốt như thế!" Vẻ mặt Đỗ Phong không tin nổi mà nhìn hai thanh bài không quá mười điểm trong tay anh ta, dáng vẻ mất hứng.

"Với cái tay thối của cậu mà còn có thể rút được bài tốt, để tôi thay cậu chơi!" Hắc Hoàng vừa đẩy cửa vào đã đẩy Đỗ Phong ra, ngồi lên chỗ vốn là của cậu ta, khiến cho mọi người xấu hổ đến toát mồ hôi hột một phen, Hắc Hoàng thay đổi nhanh đến mức người khác không thể hiểu nổi, nhưng nếu như bị người phụ nữ như vậy bắt được, không thể ngăn cản vậy thì tốt nất là nên học cách hưởng thụ.

"Tin tức mới nhất, có một vụ nổ súng đã xảy ra ở Hắc Thành, người chết là ba học sinh, người sử dụng súng là bạn học cùng lớp của bọn họ, cha mẹ của tên cầm súng đều đã chết, bởi vì..."

Hắc Hùng ngay lập tức thay bàn, anh ta lột một quả quýt, đặt một miếng ở bài vị trước mặt: "A Phượng, cô cũng chịu một chút!"

"Thế hệ phụ nữ ở thành thị mới, phải phòng bị rất nguy cấp, xuống được phòng bếp, giết được ngựa hốc, trở mình được trong tường vây, lái được xe hơi, mua được một căn nhà hiện đại, đấu được với người thứ ba, đánh thắng lưu manh!" Trên ti vi, một người phụ nữ xinh đẹp dũng mãnh vừa sử dụng con dao làm bếp trên tay một cách lưu loát vừa nói chuyện.

"Bộ phim truyền hình này không tồi, nhất là cái nữ diễn viên tên là Hồ Nhất Dao này, có chút giống cô!" Hắc Hùng nhếch môi để lộ ra hai cái răng nanh vàng khè, luôn luôn phát ra những tiếng cười thô lỗ.

"A Phượng ở bên kia còn không bị cậu làm cho tức chết!" Tarzan liếc mắt nhìn anh ta: "Hùng, tên cô ta là Hồ Nhất Phi!"

Vào lúc này, hầu hết các nhân vật ở cấp đại ca của Bang Long đều ngồi ở chỗ này, mặc dù lúc đầu Hắc Hoàng đã thắng một vài ván, nhưng vận may của Trần Uy thật sự quá tốt, sau khi thua hơn mười lần, cô ta sẽ không vui vẻ mà đi vào phòng bếp giúp đỡ đám Lâm Tâm Di.

"Anh Đông, đã đến lúc Đường Phi nên trở về rồi, đối thủ lần này thật đúng là không phải chỉ đơn giản đánh đánh giết giết là có thể giải quyết được, còn dùng đến tận đây!" Đỗ Phong chỉ vào đầu của cậu ta, ngậm khói cười nói: "Đấu Trí vẫn cho rằng chỉ số IQ của tôi chỉ cao hơn một chút. Mẹ kiếp, cuối cùng thắng một phen!"

"Đỗ Phong, trước đây không phát hiện ra cậu không biết xấu hổ như vậy!" Côn Bằng cười lạnh nói.

"Anh Côn, lòi này không đúng rồi. Con người là phải tiến bộ, em là người tiến bộ nhanh nhất, thực ra em nên sớm thu hoạch hào quang rồi!" Đỗ Phong quay đầu lại hỏi Trương Húc Đông: "Anh Đông, anh có thấy em tiến bộ không?"

"Ha ha, có phần nào đó, bài ác ma của cậu không định đưa ra sao? Chà đến mức chữ cũng bốc lửa, học thành đánh bài nào vậy?" Trương Húc Đông cười nói.

Vừa nghe Trương Húc Đông nói Đỗ Phong có tiến bộ, Trần Uy ở bên cạnh cũng không Bang Long, cậu ta cười thâm trầm nói: "Anh Đông, anh nói như vậy em cũng có ý kiến, muốn nói giúp Bang Long đi lên nhiều nhất, phải thuộc về em Trần Béo, nhìn cách xử sự và công trạng của ông đây, mẹ kiếp đó mới là kiếm tiền thật sự!"

"Cút, cậu là tên cặn bã chuyên phá rối giới giải trí!"

Lúc này trong phòng bếp đã truyền đến hương thơm, Huyết Linh Lung đeo chiếc mũ dạ ngồi ở bên cạnh đang uống cà phê, vốn dĩ nhìn cô ta rất nhàm chán, Tarzan cũng đi đến, hai người cùng nhàm chán mà uống cà phê với nhau, loại không đường.

"Linh Lung, Nữ Vương giao Thiên Sát cho cô, làm sao mà một bóng người cũng không nhìn thấy, hôm nay bọn họ có tới hay không?" Tarzan thờ ơ hỏi.

Huyết Linh Lung cười dữ tợn: "Nhìn thời gian thì chắc là sắp tới rồi!"

"Ồ!" Tarzan nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Trương Bá hân, không có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn rất hứng thú.

Khi âm thanh chơi bài và tiếng cười mắng tụ lại một chỗ, ngoài cửa có hai bóng dáng tiến vào, một người cao lớn khôi ngô, người kia nhỏ nhắn đáng yêu.

"Anh Đông, các vị đại ca!" Người đàn ông cao to lực lưỡng kia, tuy rằng không thể so với Tarzan, Hắc Hùng và Bạo Lực, nhưng so với người thường trước mặt thì vẫn có vẻ có chút cảm giác áp bách, anh ta tên là Tê Giác, thành viên mới vào Thiên Sát, xếp ở vị trí thứ tư sau Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung và Bạo Lực.

"Tới rồi thì đến đây ngồi đi, đừng khách sáo!" Trương Húc Đông mỉm cười với hai người bọn họ, cảm giác máu mới không tồi.

"Ha ha, cảm ơn anh Đông. Đây là hai bình rượu hoa điêu năm mươi năm mà em mang đến, đợi lát nũa tất cả mọi người nếm thử xem!" Tê Giác cao khoảng 1m96, lông mày anh ta rậm, nối liền với nhau, thoạt nhìn có cảm giác không giận dữ nhưng lại hung ác, đầu ngắn, râu ở cằm lộ vẻ trưởng thành và gợi cảm.

Người phụ nữ tên là Huyết Sát, đứng vị trí thứ năm sau Tê Giác, cả người mặc một bộ áo da màu đỏ bó sát, không hề giữ lại chút kín đáo nào mà phô ra toàn bộ dáng người tinh tế của cô ta một cách sắc sảo và sống động, với chiều cao 1m65, hai má luôn luôn ửng đỏ,

"Nhân tài là do tôi phát hiện!" Bạo Lực hớn hở mà đánh giá Tê Giác: "Tê Gíac, với tửu lượng của anh, mà cũng dám khoe khoang với anh Đông, hai người chúng ta đấu thử một lần?"

"A Lực, tôi thật sự không phục anh!" Tê Giác thổi "bụi" trên ghế sô pha, ngồi xuống.

Hắc Hùng ngồi bên cạnh nhíu mày: "Tôi không thèm, chết tiệt anh ta quá sạch sẽ!"

Tê Giác cười nói: "Tôi tôn sùng sự sạch sẽ!"

"Anh ta là phụ nữ!" Bạo Lực nói.

"A Lực, tôi sẽ giận đó!"

"Cậu nói xem Tê Giác lợi hại hay Hắc Hùng lợi hại hơn? Ý tôi là giữa các loài động vật." Bạo Lực hỏi với vẻ thích thú.

"Anh, ở Tây Giao bên kia em đã bắt đầu mở phiên giao dịch rồi, anh muốn đầu tư vốn hay không? Đảm bảo sẽ sinh lời cho anh!" Ác Quỷ nhìn hộp thuốc lá không còn một điếu nào, lầu bầu mà mắng: "Mẹ kiếp, cho dù có mở xưởng sản xuất thuốc lá cũng không đủ cho mấy người hút!"

"Gần đây cậu có biết chúng ta và gia tộc Đông Phương, Bang Lang đã thành lập sườn núi, ước chừng sẽ không bao lâu nữa. Chỉ có điều, tôi ủng hộ sự nghiệp của cậu, đầu tư năm nghìn vạn để chơi!"

"Anh, có thể nhiều thêm chút nữa được không?"

"Trong bang có rất nhiề nơi cần phải dùng tiền, đây đã là giới hạn rồi!"

Lúc Ác Quỷ đang nài nỉ, Đường Phi và Thiên Sứ đã đi vào trong, Trương Húc Đông nhướng mày: "Mấy đứa ngồi tên lửa về đấy à?"

Đường Phi chào hỏi với mọi người, cười nói: "Lúc nói chuyện điện thoại bọn em đã ra sân bay rồi, muốn tạo bất ngờ cho mọi người!"

"Ôi trời, đây không phải là Thiên Sứ của tôi sao? Đây chỗ anh trai mau lê, để cho anh trai nhìn xem mấy ngày nay có gầy đi hay không?" Trần Uy không hề tự trọng mà đùa giỡn Thiên Sứ, Thiên Sứ cũng mặc kệ.

Cả người mặc áo choàng trắng như tiếp. trên đầu đeo mũ màu đen, hơn nữa dáng người của cô ấy rất tuyệt vời, thực sự vô cùng dễ nhìn.

Miệng Trần Uy oán giận Đường Phi cưới đượ người vợ xinh đẹp như thế này, quay đầu nói với Trương Húc Đông làm sao có nhiều người yêu như thế, bị Trương Húc Đông đập một cái vào sau đầu mới ngoan ngoãn lại.

"Anh Đông, mua một món đồ đặc biệt từ chợ đêm về cho anh!" Thiên Sứ cầm mấy hộp sừng hươu, nhân sâm và cỏ linh chi các loại.

"Ha ha..." Ánh mắt Trần Uy không có ý tốt mà gắt gao nhìn chằm chằm vào thân dưới của Trương Húc Đông cười cười.

Đường Phi nói với người trong nhà bếp: "Còn đồ ăn sáng không, mang cho tôi chút gì đó với, tôi đói bụng!"

Trương Húc Đông thầm mắng người này, thật đúng là không coi mình là người ngoài, cậu ta là đại ca của Bang Long mới đúng!"

"Đến đây, chúng ta chơi!" Tê Giác cùng với Tarzan và ba người to con đứng đầu tụ lại một chỗ, bốn người đã bắt đầu uống rượu, một lúc sau thì đông khóa lác tây tán dóc, trái lại có vẻ rất hòa hợp.

"Vào thời điểm nào năm trước, hình như chúng ta vừa mới kết thúc trận đấu ác liệt với Tổ chức thần hồn, phần lớn biển người đều trong trạng thái u mê!" Trương Húc Đông đưa cho Côn Bằng một điếu thuốc và thở dài không thôi.

"Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt đã một năm nữa!" Côn Bằng châm thuốc thở dài nói, bỗng nhiên ông ta phát hiện ra thiếu một người: "A, tên Nam Cung kia chạy đi đâu mất rồi?"

"Anh ta nói có chút việc, mới vừa đi không lâu!"

Ngoài thành phố Tương Dương, sông Hộ Thành ngày thường không thay đổi mà nay đã bắt đầu dâng cao, mà ở trong căn phòng nhỏ không có gì nổi bật này, lại sắp xếp bốn em trai tinh anh của Bang Long, giữa căn phòng nhỏ là một cái bếp lò vừa phải, ở bên trên đặt một chiếc chảo sắt, bên trong bày một chút rau trộn, thịt và vài món ăn, chay mặn kết hợp, hương thơm tràn ngập xung quanh, khiến cho bốn người nửa đời không quen dùng đũa nay cũng đã gặp thịt vào trong miệng chính mình.

Nhưng mà ngay lúc bọn họ đang thỏa mãn, tử vong đang đi từng bước một tới gần bọn họ.

Trên đường xe cộ qua lại như con thoi, có hai bóng dáng đứng ở ven sông Hộ Thanh, một tên béo một tên gầy, nhưng đều mặc áo khoác ngoài màu đen, đeo kính râm che cả mặt, nếu như cho rằng bọn họ là đại ca của Bang Long vậy thì sai rồi.

"Một Bang Long vừa mới xuất đạo, có cần tôi ra tay không? Thật đúng là chuyện bé xé ra to, tùy tiện phái vài người qua đây giết là được rồi, để tôi ra tay thật không biết là bọn họ may mắn, hay là bi ai!" Người bên trái kia khinh thường oán trách, rõ ràng bọn họ là đến để gây phiền phức cho Bang Long, mà người này lại vô cùng kiêu căng, anh ta vô cùng coi thường Bang Long.

"Đây là lần đầu tiên tôi tới Tương Dương, cũng không hoàn hảo như tôi tưởng tượng, vì sao nói nó là khu vực giao tranh quanh sự chứ?" Người đàn ông cởi áo khoác gió ra, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, ngay cả một chút bụi cũng không nhìn thấy, gió nhẹ thổi bay phần phía sau áo khoác của anh ta, có một loại khí phách không nói nên lời thổi nhẹ theo gió.

"Được ăn nhiều thật tốt, các người cũng trốn không thoát đâu!" Cái tên mập là vô cùng mập, nếu như anh ta đứng ở bên cạnh Trần Uy, cũng khiến cho người phía sau trở nên vô cùng gầy, lúc này anh ta đang cầm một cây cần câu cười bằng nụ cười đặc biệt của người mập với Mạc Ngôn.

"Ha ha, cắn câu rồi!"

Cái tên mập kia vừa kéo vừa nhìn, lại có thể là một con ba ba to bằng ấm nước ta, chỉ thấy anh ta dùng sức đập mạnh một cái, ngay lập tức mai đã tách ra khỏi cơ thể, trực tiếp cho con ba ba tràn đầy máu tươi vào trong miệng anh ta, cái miệng lớn không giống con người, lộ ra những chiếc răng dày mà sắc nhọn, "òng ọc" một tiếng, một dòng chất lỏng ghê tởm phun ra từ trong miệng anh ta, lúc này anh ta mơ hồ không rõ mà nói: "Ăn ngon, thật sự ăn rất ngon!"

Trong vòng mấy phút đồng hồ, các loại sinh vật nhỏ bé trong nước, đều bị anh ta nuốt vào trong miệng không ngừng, người đàn ông to béo vỗ bụng chính mình, ợ hơi một tiếng: "Làm sao lại nhỏ như vậy, ăn qua loa lấp đầy bụng thôi, trước kia tôi ăn loại sứa này có thể no hơn bọn chúng."

"Anh thật khiến cho người ta buồn nôn, nhìn thấy anh làm vậy tôi đã nghĩ tới dã thú!" Người đàn ông kia khinh bỉ nhìn người đàn ông to béo.