Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 154: Mọi tình huống



"Phiền thật đấy!"

Quăng cần câu cá một cái, gã mập đột nhiên quát lên: "Mẹ kiếp, mày lấy tư cách gì mà nói về tao? Giờ mày ra mặt lại còn kiêu ngạo à, tại sao khi đối mặt với Tôn Vương lại không nói cho ông ta đi? Hừ, mày cũng chỉ là một trong hàng vạn con kiến thôi, sớm muộn gì thì ông đây cũng sẽ nuốt sống mày! "

Giờ phút này người đàn ông kiêu ngạo kia hừ hừ cười lạnh: “Thao Thiết, hình như anh có ý kiến gì với tôi à? Đừng quên, tôi là người áp đảo anh trước!” Nhìn theo bóng dáng quay người lại của người đàn ông, không khó để phát hiện người này thế mà chỉ có một cánh tay, còn ống tay áo bên kia thì trống rỗng.

"Tất Phương, tao không thích giả tạo như mày, tao chỉ thích đồ ăn thôi. Đừng quấy rầy ông đây câu cá nữa, mày sẽ mất đầu đấy!" Thao Thiết như một bức tường đứng trên hàng rào bảo hộ cầu sông, mắt nhìn xuống nước, nước miếng không ngừng rơi xuống.

Mà miệng của anh ta càng lúc càng mở lớn thì nước bọt trong đó càng ngày càng nhiều.

Người đàn ông được gọi là Tất Phương, bực bội nói: "Tôi thực sự không nổi hứng thú được với nơi này, nó chỉ khiến tôi phát điên vì buồn chán mà thôi, cho dù chúng ta có cho nổ tung bức tường thành này đi, thì có ích gì? Còn không bằng tiến vào trụ sở chính của Bang Long giết một trận sảng khoái rồi mang đầu của thủ lĩnh Bang Long về, không phải là xong hết chuyện sao?”

"Không những mày mất một cánh tay mà còn ít nếp nhăn trong não. Tôn Vương muốn chúng ta làm gì thì chúng ta sẽ làm đó, chẳng lẽ mày còn muốn chống lại cả Tôn vương à? Tên khốn nhỏ Khánh Kị đó, đóng giả làm người tri thức đến trường học rồi giết ba học sinh xong bị cả nước Trung Quốc truy nã, lúc này không biết đang ở đâu trong thành phố Tương Dương, tao cũng không liên lạc được. Tôn Vương nói, nhất định phải bóp chết Bang Long này từ trong trứng nước!” Nói xong, Thao Thiết lập tức đi về phía phòng nhỏ kia.

Dưới mặt sau chiếc áo gió rộng lớn của anh ta, hai chữ to lớn được vẽ bằng tay,’Thao Thiết’ trên đó được viết bằng máu.

Nương theo phòng nhỏ, sau bốn tiếng hét thảm thiết từ trong phòng nhỏ vang lên, Thao Thiết lại bước ra, những gian của phòng nhỏ bị nứt vỡ, tay Thao Thiết dính đầy máu, không biết đang nắm thứ gì, vẫn đang còn bốc khói, anh ta nhét nó vào trong miệng:”Trong đó nấu nhiều thứ ngon như vậy, cũng không gọi ông đây, mẹ kiếp!”

"Bang Long? Ha ha, bọn mày đã khiêu khích người mà không nên dây vào rồi!" Đầu tiên là Tất Phương quay người rời đi, Thao Thiết ở phía sau lắc lư, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Phòng nhỏ sập không thu hút sự chú ý của ai, máu tươi từ khe hở bên trong chảy ra, nếu như có người đến hiện trường lúc này thì nhất định sẽ phát hiện bên trong không có người nào là toàn vẹn, rất khó để nhìn ra đó là một xác chết hoàn chỉnh.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thành phố Tương Dương chấn động, Nam Cung Diệp gọi một cuộc điện thoại đến khiến sắc mặt của Trương Húc Đông lạnh như băng trong nháy mắt:”Hỏa Thần, anh nói tường thành bị người làm nổ à? Thật à?”

Vừa nghe tin tức này, mọi người đang ăn lập tức bỏ bát đũa xuống, cái này nghe như bức tường trong sân nhà mình bị phá hủy ấy, nghe nói là do hai người đàn ông mặc áo khoác làm, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là vu oan giá họa, rõ ràng là đang bắt chước phong cách ăn mặc của thủ lĩnh Bang Long.

“Mẹ kiếp, có người muốn giết chúng ta!” Trần Uy tức giận hét lên.

"Vụ việc xảy ra rồi, muốn ngăn cũng không ngăn được. Đây là tuyên chiến với Bang Long chúng ta, chỉ tiếc di sản văn hóa kia đã biến mất!” Đường Phi day dứt sờ hồn dao, cảm thán nói.

"Không phải có một vài tinh anh trong Bang được đặt ở đó sao? Bọn họ làm việc thế nào vậy? Để bọn họ đến trụ sở, tôi sẽ đích thân tự trừng phạt họ. Cái gì? Phòng sập, người bị cắt hết chân tay á? Mẹ kiếp!" Đỗ Phong vừa gọi cho đàn em, nghe thấy những tin tức đó từ hiện trường.

Trương Húc Đông sửng sốt, sẽ không phải là những người đó làm đấy chứ?

Các đại ca khác cũng bắt đầu gọi điện cho đàn em mình, nhờ họ đến hiện trường xem tình hình, tin tức cuối cùng là tường thành bị thủng một lỗ lớn, một nửa xe móc chạy vào được.

"Cũng may, sửa sang lại chút là nhìn không thấy!”

"Không đúng không đúng!’’ Huy Hoàng vừa bước vào cửa đã lắc đầu:”Đây là vấn đề về uy tín của Bang Long, chính quyền địa phương nhất định sẽ tới tìm Bang Long để gây rối. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!”

“Đây là tình huống lúc đó, chúng ta xem thử chút đi” Huy Hoàng kết nối điện thoại di động với TV, hình ảnh từ mọi góc độ của máy quay hiện ra trên hình chiếu, còn bị người chỉnh sửa giống như một đoạn phim ngắn đẫm máu.

Chỉ nhìn thấy bên trong xuất hiện vẽ đầy người đàn ông to béo, anh ta thản nhiên ấn quả bom được dán trên bức tường thành, sau đó dạo qua một vòng, giơ tay bằng ngón giữa, trông bộ dáng anh ta vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng không quên nhét một vài thứ gì đó trong tay vào miệng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng liên tưởng đến một loại động vật - Con rắn. Một con rắn máu lạnh nuốt chửng một thứ có kích thước to gấp mấy lần nó, nhưng tên này rõ ràng là còn tham lam hơn cả rắn, nhìn thứ đẫm máu vẫn đang quằn quại kia, nhìn biết ngay là vật sống, tên này vậy mà lại ăn đồ sống.

Một loại cảm giác không nói được khiến người ta lạnh sống lưng, không thể dùng từ biến thái để miêu tả anh ta nữa, cách thân hình mập mày này không xong, người đàn ông cụt một tay đang khinh thường nhìn trên mặt tường, như thể khinh thường nhìn Bang Long, trong tay anh ta cầm một chiếc điều khiển từ xa màu đen.

Anh ta ấn đồ vật trong ta,”Bùm!” Một tiếng, bụi đất bay lên, nhìn thấy một cái lỗ lớn lộ ra khiến người ta giật mình, sau đó là hai bóng hình rất kinh ngạc rời đi, trên lưng được vẽ bằng màu đỏ: Tất Phương, Thao Thiết.

“Tất Phương… Còn từ ăn ăn! kia là gì thế? Vẫn có người đặt tên như vậy à?” Đỗ Phong chỉ vào dòng chữ trên màn hình, hỏi.

“Đó là Thao Thiết!” Trương Húc Đông thở dài, hai cái tên này đều là Thượng Cổ Thần Thú, đi đường cũng rất ít người gọi như vậy, bởi vì không chịu nổi.

“Đây là hai người có đầu óc vặn vẹo!” Hắc Hoàng nhíu mày nhìn chằm chằm, các thành viên của tổ chức Sát Thiên đã đủ Huyết tinh rồi, nhưng so với bọn họ thì cũng như cá nhỏ gặp cá lớn mà thôi.

“Tôi nghĩ tôi biết bọn chúng là ai rồi!” Huyết Linh Lung vừa nói xong thì ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cô ta lại nhìn về phía Hắc Hoàng.

“Nữ vương, cô cũng biết à?” Đỗ Phong nháy mắt.

Hắc Hoàng cũng nhìn Huyết Linh Lung, cô ta khẽ gật đầu: “Bọn chúng là Thập Phương Thần Thú. Trước đây chúng ta đã giết ba còn rồi, vẫn còn bảy con nữa!”

“Bọn chúng là người của phái kia?” Trương Húc Đông cũng không biết những người này, bởi vì trong đầu anh không có hai người dạng như vậy, nếu không thì sẽ lập tức nghĩ đến bọn chúng rồi.

"Bọn chúng không phải là nhân vật trong giới lính đánh thuê, hơn nữa nước Trung Quốc nằm ở phía Đông Bắc của nước H, cái gọi là nước Trung Quốc chính là quốc gia của bọn chúng, Thập Phương Thần Thú này chính là những kẻ đã cướp nước Trung Quốc của chúng ta!"

Trương Húc Đông khó hiểu: "Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?"

"Có thể là do Sát Thiên, hoặc cũng có thể do nhóm lính đánh thuê mà Renault thuê đến. Bọn họ là bảy đại ca của băng nhóm lớn nhất nước H. Có lẽ là các cậu cũng không biết, lão đại của bọn chúng là phụ nữ!” Huyết Linh Lung nói.

Trương Húc Đông thở dài: "Chuyện này vẫn chưa kết thúc, mặc kệ mục tiêu của bọn chúng là chúng ta hay tổ chức Sát Thiên, bọn chúng đều đang tuyên chiến với Bang Long của chúng ta, làm sao chúng ta có thể không tiếp bọn chúng được?"

"Ha ha, bây giờ Bang Long chúng ta có hai đối thủ là gia tộc Đông Phương và Bang Lang, bây giờ lại có thêm kẻ thứ ba nữa. Xem ra bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta!" Đường Phi nắm chặt đuôi kiếm mặt người, lưỡi kiếm bên trong vỏ kiếm có tiếng khao khát vang to.

Tê Giác và Huyết Sát là cao thủ mới của Sát Thiên, đương nhiên không thể chờ đợi được được nữa, bọn họ hỏi Trương Húc Đông: "Anh Đông, để chúng tôi đi đi, chúng tôi nhất định phải xử lý tên này và cho bọn chúng biết kết cục khi chọc giận Bang Long!”

“Vậy thì chúng ta cũng nên đi làm chút chuyện thôi!” Đường Phi cười với Hắc Hùng:”Chào Thiên sứ A Phượng giúp tôi nhé, tôi đi trước đây!”

“Ừ!” Hắc Hùng gật đầu.

Lúc này, điện thoại của Trần Uy vang lên, nguyên bản sắc mặt của cậu ta đã rất khó coi rồi, nhưng lúc này lại càng là xám xịt vào, "Ừ, mẹ kiếp, cao..." Sau vài tiếng nói chuyện, Trần Uy trực tiếp cầm điện thoại ném xuống đất.

“Anh Đông, cảnh sát yêu cầu Bang Long chúng ta đưa ra lời giải thích, chúng ta phải làm sao giờ?” Trần Uy quay đầu lại hỏi Trương Húc Đông, lúc này trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

“Cảnh sát?” Đường Phi chưa đi ra ngoài xong lập tập quay người lại:’Tường thành bị đánh bom, để bọn họ bắt hai tên kia đi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả, chúng ta chỉ duy trì trật tự dưới đất, phần tử khủng bố không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta!”

Trương Húc Đông lộ ra vẻ bình tĩnh, sự việc xảy ra quá nhiều nên giờ cũng không thấy bối rối, có nhiều rận quá rồi cũng không sợ:”Bọn họ muốn chúng ta giải quyết hậu quả, không có cửa đâu!"

“Ừm, điện thoại của tôi cũng đang đổ chuông!” Đường Phi lắc lắc điện thoại, một dự cảm xấu bao trùm tất cả mọi người:”Anh Phi, địa điểm lớn bị người đập phá, hơn chục anh em chết và mấy chục người bị thương rồi. Tất cả bọn họ đều bị thương nặng!"

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sát khí toàn thân của Đường Phi bốc phát ra.

"Hai giờ trước có một khách hàng lạ đến. Anh ta muốn tất cả phụ nữ trong cửa hàng. Rõ ràng là tới đây gây chuyện. Anh em của chúng ta vừa lên lí luận được một câu thì ngay lập tức bị giết. Chúng tôi thấy đó là một vụ đập phá quán, anh em bên trong điểm đó cũng lập tức không khách khí, thế nhưng thể lực của những người đó quá mạnh, kết quả lại thành ra như vậy!”

Đường Phi nhìn thiên sứ, nắm lấy tay cô ta:” Không sao, tôi xử lý được!”

“Đường Phi!” Đường Phi vừa định mở cửa thì đã bị Trương Húc Đông ngăn lại, cậu ta quay lưng về phía Trương Dịch Đông nói: “Anh Đông, tôi có thể làm được!”

“Không được, tôi muốn đi bảo vệ an toàn cho thiếu gia!” Tarzan nói xong thì đẩy Đường Phi ra, cúi người đi ra ngoài trước, còn lại Bạo Lực với Hắc Hùng cũng không có tâm tình uống rượu nữa, Bạo Lực nói: "Có thể là Thập Phương Thần Thú kia giở trò, tôi cũng phải tới địa điểm đó xem thử, đừng để chuyện gì khác xảy ra nữa!”

Hắc Hùng gãi đầu cười: "Để tôi hỗ trợ cùng nhé?”

“Quên đi, mông của cậu còn chưa lau sạch đâu, cậu cũng trở về xem cánh đồng của cậu đi!”

“Này, chúng ta không chơi nữa, Lão Tiếu, Lão Diêm, Lão Ngô, chúng ta cũng đi thôi!” Đỗ Phong ngoắc ngoắc tay, quay đầu lại hỏi Hắc Hoàng: “Cậu định ở lại bảo vệ anh Đông à?"

"Đúng vậy!”

"Hả? Anh Đông làm sao vậy?" Côn Bằng vỗ vỗ Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông đã không nói gì năm phút rồi, cúi đầu xuống, như thể đang chịu đựng một nỗi đau to lớn nào đó, một giọng nữ xa lạ vang lên trong đầu anh: "Tiểu Đông Tử, con có nhớ mẹ không?"

“Cô là ai?” Trương Húc Đông đắm chìm trong đầu mình, anh biết loại cảm giác này rất không tốt, nhưng là giọng nói quá quen thuộc, anh biết đó là giọng của mẹ mình, nhưng tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu mình?

"Ha ha, Tiểu Đông Tử à, là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây, có phải con rất nhớ mẹ không?” Giọng nói tiếp tục mang theo nụ cười, "Mau đến tìm mẹ đi, hiện tại mẹ đang rất đau khổ, con đến giúp mẹ đi!”

“Mẹ?” Trong nháy mắt Trương Húc Đông choáng váng, đột nhiên anh từ sô pha đứng dậy, lúc này giọng nói trong đầu không ngừng lặp lại, giống như đang muốn dẫn anh đến một nơi.

“Anh Đông, anh Đông!” Mọi người trong phòng trợn mắt há mồm kêu to, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Trương Húc Đông đã đi qua mọi người, bắt đầu đi về phía cửa sổ, giờ phút này trong ánh mắt của Trương Húc Đông không có ánh sáng, như trúng phải tà thuật.

"Ngăn anh ấy lại, anh ấy muốn nhảy lầu!”

Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông mở cửa sổ, hầu như tất cả mọi người đều la hét chạy tới, nhất thời không ai biết chuyện gì đang xảy ra, vèo vèo hai sợi dây thừng huyết sắc quấn chặt lấy cánh tay của Trương Húc Đông, nhưng lập tức bị kéo theo, Huyết Sát hét lên: "Mau tới giúp tôi, anh Đông khỏe quá!”

“Mẹ kiếp, anh Đông sẽ không phải bị chuyện này kích thích mà thành thế này chứ?” Hắc Hùng ôm lấy eo Trương Húc Đông.

Côn Bằng nắm lấy hai cánh tay của Trương Húc Đông, hừ lạnh nói:” khịt mũi lạnh lùng: "Cậu từng thấy người nào bị kích thích mà đi gọi Mẹ chưa? Anh Đông chắc là bị thôi miên rồi!”