Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 155: Thái độ của các bên



“Húc Đông!” Lâm Tâm Di vừa mới từ phòng bếp bên cạnh đi ra, sợ hãi hét lên, thanh âm này làm cho mọi người sợ ngây người, Trương Húc Đông cũng lấy lại được ý thức, ngơ ngác quay đầu lại nhìn: “Các cậu muốn làm gì vậy?”

“Buông ra!”Trương Húc Đông rống lên một tiếng, vậy mà Bạo Lực, Côn Bằng, Huyết Sát cả ba người này trực tiếp bị hất ra, lần này cậu không nhảy khỏi cửa sổ nữa mà từng bước đi về phía cửa.

Hắc Hoàng đã đứng ở phía sau Trương Húc Đông, ngăn bàn tay đang chuẩn bị đánh của Huyết Linh Lung: "Anh Đông không dễ gục ngã như vậy, có tôi đi theo anh ấy thì không sao đâu!"

"Húc Đông bị làm sao vậy? Anh ấy bị bệnh à?" Lâm Tâm Di muốn đi tới ôm Trương Húc Đông nhưng lại bị Huyết Sắc kéo lại, lắc lắc đầu. Bọn họ tin tưởng rằng có Hắc Hoàng đi theo rồi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, có lẽ là Trương Húc Đông chỉ bị thôi miên thôi, nhưng còn tới trình độ điên cuồng như thế nào, cậu ta chỉ muốn biết ai là người triệu hoán anh thôi.

Ngăn Lâm Tâm Di lại được nhưng lại không ngăn được Trần Uy, cậu ta Lin Xinyi bị ngăn lại, nhưng Trần Vỹ Đình vẫn không dừng lại, anh ta lập tức đẩy Trương Húc Đông ngã nhào xuống đất, sau đó nắm chặt tay thành quyền như muốn đánh Trương Húc Đông đến choáng váng:”Anh Đông, anh không thể hồ đồ trong chuyện này, Chúng ta vẫn đang đợi anh chỉ huy phản công mà? Dũng khí của anh đâu rồi?” Cậu ta thật sức nện xuống một cú đấm.

“Bùm!” Một đám khói bùng nổ trong đại sảnh. Lúc này, trên hành lang xuất hiện một người phụ nữ ma mị quyến rũ. Cô ta ngoắc tay với Trương Húc Đông, người phụ này vậy mà thân trên không mặc cái gì, thân dưới mặc váy da, đi tất chân với giày cao gót, nhưng cũng không thấy lộ chỗ nóng nào, hoa văn như một con Phượng Hoàng được vẽ trên cơ thể người phụ nữ, kéo dài từ cổ xuống bụng dưới cho đến tận lưng.

“Ngăn cô ta lại!” Ánh mắt của Huy Hoàng lóe lên: “Cô ta chắc cũng là Thập Phương Thần Thú, bắt lấy cô ta thì chúng ta sẽ có thế chủ động!”

“Mẹ kiếp, dám đến trụ sở chính của Bang Long!” Côn Bằng trực tiếp ra tay, hai tay giang rộng như núi biển, thế nhưng một đập này lại đập mạnh vào tường, người phụ nữ như thể dịch chuyển, cô ta đã lùi về phía sau hơn mười mét.

“Tốc độ nhanh quá!” Mũi chân của Côn Bằng phát lực, ông ta lại lập tức lao lên, ông ta phát hiện mình lại vồ hụt, nhưng khi mọi người đang chăm chú xem trận chiến giữa người phụ nữ này và Côn Bằng thì Trương Húc Đông đã biến mất.

“Húc Đông!” Lâm Tâm Di khóc thảm thiết kêu lên, lại bị một ngón tay đặt bên miệng cô.

“Không sao đâu, nữ vương Hắc Hoàng đã đi theo rồi!” Huyết Linh Lung an ủi Lâm Tâm Di trên ghế sô pha, cô ta nhìn Huy Hoàng, nói:”Nhà chiến lược, anh hẳn là nên cho chúng tôi một kế hoạch đi chứ? Hiện tại chúng ta đang bị đối phương tính kế khắc nơi, khắp nơi bị quản chế bởi người khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai thành phố thuộc sở hữu của Bang Long cũng không thể chịu đựng được một cuộc chiến tập thể như vậy đâu! "

Huy Hoàng thần bí cười cười:”Mọi việc đều trong tầm kiểm soát. Chúng ta đi xem Công Bằng, xem ông ta có bị thương không!”

Cánh tay của Côn Bằng bị một vũ khí sắc nhọn dài hơn ba mươi cm chém một đường, mạch máu với xương cốt cũng có thể nhìn thấy rõ, máu không có tiền đồ mà chảy xuống, ông ta đưa một tay khác ra:”Không có việc gì, vết thương nhỏ như vậy rất dễ xử lý!”

"Máu của ông đều là màu đen, còn có..." Huy Hoàng còn chưa kịp nói ra chữ "độc", mắt Côn Bằng tối sầm lại, ngất xỉu xuống mặt đất.

"Mẹ kiếp, mọi người đâu rồi, chết hết rồi à? Đưa Côn Bằng đến bệnh viện đi!”

Tốc độ mọi việc chuyển biến xấu vẫn còn chậm hơn tế bào ung thư, thủ lĩnh của Bang Long mất tích, đại ca Côn Bang bị trúng độc phải vào viện. Một hộp đêm lớn ở Bang Long bị đập phá, đại ca Đường Phi sức đầu mẻ trán, Sau hai giờ tiếp theo, Trần Uy thay Trương Húc Đông đến cục cảnh sát, bàn giao chuyện tường thành bị hủy, nhưng chuyến đi lần này không có tin tức gì.

Bang Long, một ngôi sao mới trong hắc đạo, theo chuyện đã xảy ra của Trương Húc Đông với mọi người, nhất thời trên đường xôn xao náo nhiệt, tất cả mọi người đều hiểu, Bang Long chỉ đắc ý nhất thời thôi, dù sao cũng là Bang mới dù có không ít cao thủ trong đó, nhưng đối mặt với nhiều sự cố như vậy, cũng bắt đầu bấp bênh.

Chẳng qua đây chỉ là mới bắt đầu, rất nhanh các Bang Long lớn sẽ có ở khắp nơi.

Những người này bị người lạ tấn công cũng không ít, nhưng đều là tinh anh, sau khi bị đập xong thì rút lui ngay, khiến cho các đại ca còn lại phải đi tới đi lui giữa các địa điểm lớn, cũng may là không có tin tức xấu nào từ thành phố Ngọc truyền đến.

Đỗ Phong, Tiếu Diễm, Diễm Chí Phi, Ngô Túy Phong, Cao Đào Tứ Kiệt nhìn nơi phải trang trí lại, khuôn mặt lúc nào cũng chán nản, cũng khuyên bảo đàn em thấp kém rằng nếu có thêm bất kỳ sự cố nào như vậy, trực tiếp dập tắt những việc rắc rối đó…

Trong một nhà máy đầy rẫy những cuộc giao tranh triền miên, hàng ngày có hơn hơn một trăm người đang luyện tập, Huyết Linh Lung ngồi trên nóc nhà máy nhìn về phía xa, bên cạnh là Bạo lực, hai người không nói một tiếng một lúc lâu.

“Tăng tốc luyện tập. Vài ngày nữa, các cậu sẽ phải chiến đấu với những tên chó gà đó, nhìn bộ dáng này của các cậu, khi các cậu mới đi lên vài phút thôi thì cũng sẽ bị giết chết thôi. Các cậu đừng dừng lại, để tôi dạy cho các cậu, nắm đấm của những người anh trước, Ám Báo, Hồng Viên, ba người trong số họ đã giết gần hai ngàn người nội tạng của Nhật Bản, bao gồm một số người có có chiến hồn ninja... "

“Linh Lung, trọng trách này có nặng không?” Bạo lực đột nhiên lên tiếng.

Huyết Linh Lung không khỏi gật đầu.

Bạo Lực thở dài: "Tôi giống như làm một trận đánh nhau chân chính với bọn họ, mà không phải chơi tâm nhãn này, tôi thật sự rất mệt mỏi!"

Huyết Linh Lung cười lạnh, nói: "Sẽ có cơ hội, không xa đâu!"

"Tôi đến bệnh viện nhìn Côn Bằng chút. Tôi không yên lòng mấy đứa nhỏ đó, đừng để xảy ra chuyện gì nữa!" Bạo Lực trực tiếp từ trên nóc nhà cao tám mét nhảy xuống, làm nổi lên một lớp bụi, giây tiếp theo cậu ta đã lao vào một chiếc xe chiến binh, phi nhanh.

Trong bệnh viện.

"A Lực, tôi không ngờ rằng người đến nhìn tôi lại là cậu. Huyết Ngao cúp, Điêu Vương mất tích. Côn Bằng tôi đây thực sự rất cô đơn, có đôi khi đứng trong Bang Long, nhưng tôi không thấy"có cảm giác thân thuộc!” Bên trong phòng bệnh, Côn Bằng tái nhợt. Bác sĩ nói rằng chất độc trong người ông ta rất mạnh, nếu không nhờ thể chất tốt và được cấp cứu kịp thời, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

“Anh Côn, anh vừa tỉnh dậy, nghỉ ngơi nhiều hơn và bớt nói chuyện đi. Tôi hiểu rồi… Mọi người rất quan tâm đến anh, nếu không thì sao bảo tôi đến bảo vệ anh!” Bao Lực an ủi, trong tay cầm dao nhanh chóng gọt táo.

"Nghe các anh em đàn em nói hai ngày đây trong bang rất loạn, anh Đông, Trần Bàng Tử vào tù, các đại ca khác đều vướng vào chuyện bao đồng, chỗ tôi cũng bị đập hai lần, tôi không thể nghỉ ngơi. Tôi muốn để anh em trong Bang Long nhìn thấy, Côn Bằng tôi đây xác định, nhất định sẽ không vì chuyện nhỏ này mà vào bệnh viện!” Côn Bằng giãy giụa:” A Lực, giúp tôi!”

“Ha ha, ở bên ngoài đã nghe được lời hùng biện của anh Côn, đàn em này rất khâm phục!” Huy Hoàng đẩy cửa bước vào, nói: “Đừng lo lắng, Bang Long vẫn có chúng ta, không tính là hổ hay là sói, là mèo hay là chó, chúng tôi sẽ xử lý tất cả chúng! "

Bạo Lực cũng gật đầu, kê gối sau lưng Côn Bẳng: "Trương Nhất Đao cũng tới, anh yên tâm đi!”

Huy Hoàng hỏi Bạo Lực: "A Lực, ai đang canh giữ trụ sở?"

"Mấy người anh em!"

"Cậu đi qua đi, tôi không yên lòng, gia tộc Đông Phương và Bang Lang đều là nhân vật có thế lực. Chúng ta lúc này không thể xem nhẹ, bọn họ có thể sẽ lựa chọn trực tiếp tấn công trụ sở chính của chúng ta!"

"Được, vậy tôi đi qua ngay!"

Chợ đen Đông Bắc, gia tộc Đông Phương.

"Bang Long bây giờ hỗn loạn như vậy, là cơ hội hoàn hảo để chúng ta lập tức mang hai ngàn người tấn công sào huyệt cũ của chúng, chỉ cần chúng ta có thể hạ được trụ sở của Bang Long, tinh thần của chúng sẽ tiêu tan, nếu như vậy Bang Long chỉ là sự tình ngoắc ngoắc tay thôi, lần này là một tỷ, đi thôi! ”Đông Phương Long mỉm cười ra lệnh.

"Một tỷ? Hai nghìn người?" Nigera sờ râu mình suy ngẫm.

"Tại sao lại thấy ít?"

"Tôi cảm thấy là ít người. Lần này giá cả vẫn như cũ. Tôi phái tới ba ngàn người, nhất định sẽ hạ trụ sở Bang Long!"

Tại thành phố Trường Sa, trong phòng họp của Thanh Long Hội, nơi đối đầu của Hồng Môn, Thanh Long Hội và Bảo Long Môn.

"Anh Vũ, Bang Long đang hỗn loạn. Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Chẳng phải chúng ta vẫn còn hai ngàn anh em ở Tương Dương sao? Bây giờ là thời điểm tốt nhất để thu hồi Bang Long thành Thanh Long chúng ta! Nếu chúng ta bỏ lỡ một lần nữa, sẽ không còn nữa! ”Ngô Gia Cát nhắc nhở.

"Bang Long quật khởi, thành công của Trương Húc Đông, có thể nói là có một nửa công lao của tôi, nhưng tôi muốn lấy lại Bang Long, tôi sẽ phải đánh một trận chiến thực sự với Trương Húc Đông, thay vì làm kiểu trộm cướp như này, bọn họ là đồng minh của chúng ta và có thể kiềm chế những thế lực đó. Chỉ cần chúng ta hợp tác với Bảo Long Môn, lật đổ Hồng Môn đó sẽ là chiến thắng lớn nhất. Một được một mất không thể nói là chân chính chiến thắng! "Thủ lĩnh Tần Vũ của Thanh Long Hội khịt mũi coi thường:" Hơn nữa, anh cho rằng Trương Húc Đông có thể dễ dàng đánh với tổ chức Thần Hồn được như vậy à?“

“Nhưng mà Trương Húc Đông mất tích, có lẽ chúng ta sẽ thay người khác may váy cưới.” Mắt phượng của Linh Phong sáng ngời, anh ta nói với Ngô Gia Cát:” Có lẽ Gia Cát nói không sai!”

Chu Diêm Vương cũng gật đầu: "E rằng sẽ xuất hiện những tình huống như vậy, Bang Long lúc đó thần phục những thế lực khác, chúng ta chỉ có thể phí công!"

"Tôi biết anh nói đều là có lý, nhưng tôi nghĩ Trương Húc Đông là kẻ thù cuối cùng của tôi, mà Bang Long có mười chín đại ca, Sát Thiên vẫn còn tồn tại, còn có nhóm lính đánh thuê ZO hỗ trợ. Nói không chừng ngục giam Cao Đào bên kia cũng sẽ có động tĩnh. Mà trước đó không lâu Bạch Sư Vương cũng giúp Trương Húc Đông, nghe nói ông ta là cha ruột của Trương Húc Đông... Rất nhiều hậu viện không động thủ, đó là bởi vì Bang Long không tuyên chiến với đối thủ, cho nên chúng ta nên xem tình hướng của sự việc rồi hãy quyết định! "

Phan Đình vẫn nói tiếng phổ thông không chuẩn: “Anh Vũ, có tin từ bên trong rằng gia tộc Đông Phương và Bang Lang đang trên đường đến trụ sở của Bang Long. Lúc này, trụ sở Bang Long đang không có ai cả. Nếu trụ sở của Bang Long thất thủ, Bang Long có thể nói rằng trước có sói, sau có hổ!”

“Đông Phương Long thực sự đúng là một tên thông minh!” Ngô Gia Cát khen ngợi.

"Mạnh Nguyệt, cô nghĩ thế nào?"

Mạnh Nguyệt cúi đầu không nói tiếng nào, cô ta bị hỏi thì sững sờ một lúc, mới nói: "Tôi tin rằng Bang Long sẽ không sụp đổ dễ dàng như vậy. Trương Húc Đông người này không đơn giản như vậy, anh ấy lẻ loi một mình từ nước ngoài về, có thể phát triển Bang Long thành như ngày nay, tôi thấy ngoại trừ anh Vũ, không ai có mặt ở đây có thể vượt qua được anh ấy! "

"Cô sẽ không còn thích nhóc đó đấy chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch mặt thôi. Sự thật này, mọi người ai cũng biết!” Đường Phong có chút ghen tuông nói.

"Đừng cãi nhau, tôi đã quyết định sẽ không đi quản, nhưng tôi dám khẳng định lần này gia tộc Đông Phương và Bang Lang sẽ không ăn được quả ngon!"

Trong rừng rậm Amazon.

“Bạch Sư Vương, tin tức mới nhất của nước Trung Quốc, ba thế lực là gia tộc Đông Phương, Bang Lang thảo nguyên và Thập Phương Thần Thú nước H sẽ đối phó với Bang Long!” Một tên lính đánh thuê với khuôn mặt dính đầy thuốc nhìn vào tờ giấy trong tay, đọc.

"À, tôi biết rồi!"

“Lão Bạch, chúng ta không thể đi giúp Tiểu Tiểu Đông Tử sao?” Hắc A Dùng cầm súng chọc chọc mũ bảo hiểm, hỏi.

Bạch Sư Vương nhìn về phía nước Trung Quốc xa xôi: "Chúng ta đã giúp nó một lần rồi, nó không thể suốt ngày sống dưới cánh của chúng ta được, trận chiến này không phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không đánh trận này, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, cho dù là Tiểu Tiểu Đông Tử rời bỏ chúng ta! "

“Còn có tin tức gì không?” Bạch Sư Vương hỏi.

"Ba nghìn người của Bang Lang đang trên đường đến trụ sở của Bang Long ở Tương Dương rồi..."

“Ừm, tôi hiểu rồi, trong quá trình này đừng truyền tin gì tới nữa, thứ tôi muốn là kết quả cuối cùng!” Bạch Sư Vương phất tay, chỉ tay về phía cây lô cốt cỡ lớn trong rừng rậm to như thép phía trước: “Giải quyết trận chiến trong một cuộc giờ!”