Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 161: Vào thẳng hang ổ 



Bảy người rời khỏi con đường này, nơi này phát ra tiếng la khóc vang trời, mà đám người Trương Húc Đông đã đi trước, đường thánh mẫu tôn vương cung, đó là một con đường nhựa rộng rãi, càng đi về phía Tây thì càng tối, chỉ có vài xe cộ từ phía tây chầm chậm chạy qua, điều kỳ lạ là không có một chiếc xe nào đi vào trong.

“Mấy vị đại ca, tối đến không thể đi về phía tây, xin các anh để tôi về đi!” Vẻ mặt tài xế lái xe đau khổ, lúc đầu cũng không biết mình đi đâu, giờ biết thì đã quá muộn, vì tiền đã nhét hết vào túi: “Tôi trẻ lại tiền cho các anh, mối làm ăn này tôi không làm nữa!”

Cả bảy người trên xe không ai để ý đến anh ta, Trương Húc Đông sờ lên người mình, móc ra được chưa đến một trăm vạn, H bi không đáng tiền, nhưng trên người anh cũng chỉ có cái này là nhiều: “Nếu như anh cảm thấy tiền đủ rồi thì anh cứ cầm tiền còn xe thì đưa cho chúng tôi, có nếu như thấy chưa đủ thì lái xe đi tiếp!”

Tài xế lắc đầu, rõ ràng là anh ta cảm thấy không đủ, nghiến răng nói: “Nhiều nhất là tôi chở mấy người đến cách nơi đó 5km, mong các vị đại hiểu cho chỗ khó của tôi!”

Tử Sài âm hiểm cười: “Xe quan trọng hay mạng quan trọng?” Vẻ mặt vui đùa của cậu ta chắc chắn không phải là chỉ nói giỡn, làm lái xe sợ hãi đến sắp phát khóc.

Trương Húc Đông khẽ lắc đầu: “Bỏ đi, cư theo lời anh ta nói, đưa chúng ta đến nơi cách 5km!”

“Ừ!” Tử Sài nhét lại lưỡi nhọn lộ ra vào trong áo khoác lông chồn của mình.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại, đám người Trương Húc Đông nhìn chiếc xe bạt mạng chạy trốn, người nào người nấy đều để lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, không phải là chỉ một cái cung thánh mẫu tôn vương thôi sao, vậy mà lại có thể dọa người khác đến cái độ này?

Cả đoàn người đi tiếp, Kim Tại Hiếu nói: “Tuy thực lực của mọi người đều rất mạnh, nhưng chỉ bằng vào bảy người chúng ta thì không cách nào xâm nhập được vào cung thánh mẫu tôn vương!”

Trương HÚc Đông nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Hẳn là sắp đến rồi!”

“Cái gì sắp đến rồi!” Những người khác đều không hiểu ý của Trương Đông Húc.

“Vèo!” Một chiếc xe máy vụt tới trước mặt họ, sau đó di chuyển đẹp đẽ dừng lại trước mặt họ, cởi mũ bảo hiểm, hóa ra là một người phụ nữ xinh đẹp lại khí phách: “Thời gian vừa đúng lúc!”

Trương Húc Đông gật đầu nói: "Vừa vặn!"

“Nữ vương Hắc Hoàng cũng tới!” Năm người đội dã thú lập tức nhận ra người phụ nữ này, nhất thời càng tự tin thêm hơn gấp trăm lần, chỉ cần số người của đối phương không vượt quá ba ngàn, vậy thì mặc kệ là hang cọp đầm rồng gì đó, bọn họ cũng dám xông thử vào một lần.

Phía tây càng thưa thớt dân cư, hiển nhiên bọn họ đã đi ra khỏi thành phố đến ngoại ô, nhưng so với ngoại ô phía tây của thành phố Ngọc thì nơi này có quy củ hơn, tựa như nơi này bao trùm trong bầu không khí thần bí nào đó, xung quanh có một vài sân nhỏ hai tầng, bên cạnh sân là một khu đất rộng lớn là ruộng đồng và bãi cỏ.

Mấy con châu chấu nhảy tới nhảy lui, cảm nhận được nguy hiểm còn chưa kịp chạy thoát thân đã bị bàn chân to lớn dẫm bẹp xuống mặt đất, một ngọn núi lớn nguy nga ngăn trước mặt mọi người, nếu nhìn kỹ toàn cảnh của ngọn núi thì sẽ phát hiện cũng không biết là do tự nhiên hình thành hay do con người đánh bóng mà cả ngọn núi lại giống như hình đầu rắn khổng lồ, miệng rắn mở to khí thế như đè bẹp người.

“Các người ở đây nhiều người thờ phụng rắn lắm à?” Trương Húc Đông quay người hỏi Kim Tại Hiếu.

“Rắn là thần thú của nước H chúng tôi, anh nói xem có nhiều hay không!”

Mắt Báo Lam không ngừng liếc trái nhìn phải, miệng oán trách nói: “Vậy thì ở đây chắc chắn có rất nhiều rắn? Sao tôi lại không thấy con nào cả?”

“Đến rồi!” Hoàng Sư đột nhiên hất mái tóc màu vàng nhạt lên, lộ ra một đôi mắt tựa như sư tử ánh lên tia lạnh lẽo, mọi người đều cảm giác được, bởi vì phía xa xa xa có một đội không dưới trăm người đang ngồi trên các loại phương tiện khác nhau, lao về phía bên này như bay, từ khí thế thấy được, rất có quyết tâm ngăn địch.

“Đều là tinh anh!” Đôi mắt lạnh lùng của Lục Hổ lóe lên tia sáng, lại cầm phác đao trong tay, không cách nào thoát được trận chiến lớn, nên ai nấy đều chuẩn bị nghênh chiến.

Hai bên đối đầu nhau ở khoảng cách chưa đầy chục mét, dẫn đầu là Trọng Danh Điểu và Thao Thiết trong Thất Phương Thần Thú, phía sau là hơn trăm người vẽ mặt kỳ dị.

Trọng Danh Điểu cười lạnh giọng dịu dàng nói: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, bảy người mà dám xông vào cung thánh mẫu tôn vương, thật sự là chán sống.”

Thao Thiết bỏ miếng thịt trong tay vào mồm, cũng không biết là thịt gì, mơ hồ quát: “Trọng Danh, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, nếu bọn họ đã đến đây, vậy thì để bọn họ để mạng lại, xử hết bọn chúng!”

Có lệnh, hai bên nhanh chóng lao vào đánh, tiếng mắng mỏ, la hét lập tức biến nơi yên tĩnh trở nên ồn ào, Hoàng Sư trực tiếp nhìn chằm chằm vào Thao Thiết, hai người đều thuộc vào loại nhân vật có sức mạnh cực lớn, mười mấy chiêu qua lại khó phân cao thấp.

Sói Xanh là cô gái duy nhất, cô ta tất nhiên là tìm đến Trọng Danh Điểu, hai người phụ nữ so qua so lại cũng thuộc loại sàn sàn khó phân hơn thua, thủ đoạn hung tàn khiến đám đàn ông cũng níu cả lưỡi, con gái như vậy còn được gọi là con gái nữa sao?

Còn thừa lại năm người Trương Húc Đông, trực tiếp xử hơn trăm kẻ trong bang phái Thanh Hà, đối với người bình thường mà nói, đây chắc chắn là cơn ác mộng, nhưng với năm người Trương Húc Đông, một đánh hai mươi, còn chưa đến mười phút sau, hơn trăm người lúc trước đã tiêu đời.

Giải quyết xong phiền phức trước mắt, Trương Húc Đông nhìn về phía hai trận chiến đang diễn ra cùng lúc, giờ phút này cả địch cả ta đều bị thương, Hoàng Sư nện một đấm vào ngực Thao Thiết, bản thân bị rung đến lùi lại ba bước, thừa thời gian này nói: “Anh Đông, anh dẫn người khác tiếp tục vào sâu bên trong, chúng tôi giải quyết xong hai tên này rồi vào theo!”

Bây giờ Trương Húc Đông đang rất nghi ngờ Hoàng Sư và Sói Xanh có thể thắng được Thao Thiết và Trọng Danh Điểu hay không, nhưng mà anh cũng không nghĩ được nhiều đến vậy, lập tức gật đầu, dẫn bốn người còn lại vào trong tiếp.

Cung thánh mẫu tôn vương cách bọn họ ngày càng gần, sau khi năm người băng qua những tán cây xanh tươi, trong tầm mắt họ hiện ra một tòa nhà nhỏ, tòa nhà kiểu nhà Đường tầm thường không có gì mới lạ sừng sững trên đỉnh núi, trước cửa có chạm khắc hai con rắn kỳ lạ, làm chỗ nắm càng kỳ quái hơn nữa.

Đột nhiên, một điểm đen chạy xuống lưng chừng núi, điểm đen càng ngày càng gần, dần dần có màu vàng khô héo, một lão già mặt đầy lông lá mặc áo bào màu vàng, cao không quá một mét năm, đường đi không dưới một ngàn mét, lại chỉ dùng không đến một phút đồng hồ, có thể nhìn ra được tốc độ của người này cực nhanh.

“Ha ha, Lục Tinh Kim Tại HIếu, chị gái của mày vẫn khỏe chứ?”

Kim Tại Hiếu nhìn thấy tên đàn ông bảy tấc này sắc mặt đã u ám đến dọa người: “Khánh Kỵ, hôm nay chính là ngày chết của mày!” Anh ta quay đầu lại nhìn đám người Trương Húc Đông: “Mọi người vào trước đi, ông ta là của tôi!”

Trương Húc Đông nhún vai lơ đãng, khoát tay với Lục Hổ, Báo Lam và Tử Sài đi tiếp.

Lúc bước vào sân nhỏ ngoài, giải quyết thêm mười mấy tên vướng chân vướng tay của phái Thanh Hà, sau đó mở toang cánh cửa làm bằng gỗ trầm hương, mặt trời chiều ngả về tây đêm tối bao phủ nơi này đầu tiên, sau lừng còn có thể thấy ánh chiều tà, nơi này trời đã phủ đen hoàn toàn.

Có một tên vô cùng hung tợn, nếu như nói Thao Thiết mập lắm rồi thì anh ta phải gọi là béo vô cùng, không mặc quần áo gì, tựa như một tuyển thủ đô vật Nhật Bản, cả người đứng khom lưng, không phải cố ý làm vậy mà anh ta chỉ có thể đứng thế này thôi, vì quá nhiều mỡ.

“Có Hỗn Độn ở đây thì đừng hòng đi qua đường này!” Người đàn ông tự xưng là Hỗn Độn mở mắt ra, đôi mắt nhỏ chỉ nheo lại, hóa ra đang ở trong trạng thái lộn ngược, đột nhiên nhảy dựng lên, khiến đám người Trương Húc Đông đầu đầu sương mù.

“Hỗn Độn, người ta đã tìm đến cửa rồi, cậu còn có tâm trạng chơi à!” Một người đàn ông gầy gò bước ra từ căn phòng, Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không quên vẻ mặt kiêu ngạo này, đó chính là người đàn ông trong video, phải là Tất Phương.

“Ồ, mình tôi cũng có thể đánh bại bọn họ rồi!” Hỗn Độn khinh thường nói.

Lục Hổ vui vẻ, anh ta chỉ vào hai người kia nói: “Anh Đông, mọi người đi tiếp trước đi, mình tôi cũng có thể xử được con heo mập và con khỉ gầy này!”

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Hỗn Độn trực tiếp đánh tới, đừng nhìn thân hình anh ta mập mạp, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, cũng không có dùng sức đấm cũng không có vũ khí, hoàn toàn là định dùng mỡ đánh bay Lục Hổ.

Lục Hổ đối mặt với hai người tự nhiên không thể khinh thường, lấy phác đao ra chắn trước người, trực tiếp chém tới, đối diện với lưỡi đao sắc bén, dù da thịt của Hỗn Độn có cứng đến đâu cũng không thể nóng lòng mà phải né tránh lập tức, chỉ mấy chiêu đã bị Lục Hổ ép lùi lại.

Tất Phương vố cho rằng bản thân còn có thể giữ lấy một người, nhưng nhìn tình hình chỉ đành liên thủ với Hỗn Độn, tên heo mập này ăn thiệt ở chỗ không có vũ khí, hơn nữa phác đao của Lục Hổ làm bằng thép không gỉ, cũng chỉ có gậy hỏa vân của cậu ta ngăn lại được.

Tiếp đó trong phòng, cả ba giết hai con rắn trắng lớn, Báo Lam đánh với Bạch Trạch, Tử Sài đối đầu với Hải Trãi.

Lúc xuống đất chỉ còn lại Trương Húc Đông, anh cũng rất cẩn thận, dù sao nói không chừng Thánh Mẫu Tôn Vương này lắp đặt cơ quan bẫy rập gì đấy, đi qua hành lang tối om, Trương Húc Đông rõ là lo thừa rồi.

Đèn trên mặt đất sáng hơn một chút, có mấy ngọn đèn dầu cháy một cách kỳ lạ, tỏa ra mùi khó tả, không thơm cũng chẳng hôi, tổng cộng có tám ngọn đèn, phân bố ở tám hướng, hơi giống bát quái của Trung Quốc, sặc mùi âm mưu.

“Tôi đến rồi, cô lại không dám ra gặp tôi sao?” Trương Húc Đông thử kêu lên một tiếng.

“Bản tôn đang ở trước mặt cậu, lẽ nào cậu không nhìn thấy tôi sao?”

Vừa nghe thấy tiếng động, ánh mắt của Trương Húc Đông lập tức tập trung vào phía đối diện với cửa ra vào, giữa ranh giới mơ hồ có nhìn hay không nhìn cũng như nhau, dường như anh nhìn thấy một bóng người, đang ngồi trên ghế hay thứ gì đó, không hề nhúc nhích.

“Có bản lĩnh gì thì lấy ra cả đi, làm cái trò âm thầm đánh lén, còn xứng là Thánh Mẫu Tôn Vương nữa sao?” Giọng nói tàn nhẫn của Trương Húc Đông vang lên, anh đợi một lúc, nhưng bên kia không trả lời, trong lòng thật sự có chút kỳ quái, ngay cả một người như Trương Húc Đông cũng có phần ăn không tiêu.

“Nếu cô không qua vậy thì tôi đến đấy nhá!”

“Đợi một chút, trên mặt đất có cơ quan.”

Trong lòng Trương Húc Đông thầm mắng, có cơ quan cô cũng nói với tôi, đoán chừng chỉ mong mình rơi vào mới phải chứ? Có điều anh không động đậy, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Thực lực của cậu không xứng để khỏi động chúng, đợi chút bản tôn lập tức qua!”

Có cơ quan chứ gì? Trương Húc Đông lập tức chạy đến, sau đó ném thi thể của hai con rắn lên về phía trước, lập tức có vô số mũi tên màu xanh lá cây dày đặc bay qua, bắn xác rắn thành nhím.

Mười giây sau, Trương Húc Đông dẫm trên xác con rắn to nát bét: “Giờ không phải là không có rồi à, tôi quá đó nhá!”

“Tên nhóc đáng chết này!” Một cơn gió ập đến nhanh chóng kèm theo lời mắng chửi giận dữ, Trương Húc Đông lắc mình, thì thấy thanh kiếm trắng như tuyết từ trước mặt mình đâm tới, giây tiếp theo anh nhấc chân lên, lại có một thanh kiếm khác từ bên dưới đâm lên.

Đột nhiên, song kiếm quanh co khúc khuỷu đâm về hướng ngược lại, Trương Húc Đông kinh hãi, người này thực sự là cao thủ, kiếm không nhanh, nhưng phối hợp tuyệt đối hoàn mỹ không tỳ vết, chắc chắn sẽ bị thương, chỉ mong trên kiếm không ngâm độc, nếu không hôm nay anh chết chắc.