Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 162: Quay về thành phố Ngọc 



Quả nhiên, đúng như Trương Húc Đông dự đoán, trong vòng mười giây, bụng dưới của anh đã bị chém phải, cảm giác nóng bỏng quen thuộc, cũng đúng lúc này, bóng người nhanh chóng lùi lại, dừng lại ở khoảng cách năm mét với Trương Húc Đông.

Như vậy lại làm cho Trương Húc Đông nhìn được chính diện của Thánh Mẫu Tôn Chủ, thực sự là phụ nữ, hơn nữ là một người phụ nữ xấu xí, Trương HÚc Đông gặp qua rất nhiều người đẹp, cũng gặp không ít kẻ xấu, nhưng mà xấu xí đến mức này thì lần đầu tiên anh gặp được, bởi vì anh cũng không biết nên hình dung người phụ nữ này xấu xí đến cỡ nào.

Cũng vì quá xấu xí cho nên không cách nào nhìn tuổi tác của Thánh Mẫu Tôn Chủ, có lẽ tầm từ ba mươi đến năm mươi, các đặc điểm trên khuôn mặt không hài hòa như mọi người, có cảm giác phối hợp rất vi diệu, cô ta và Cáo Vàng Đang Bay hoàn toàn không có điểm nào đánh đồng, nếu không phải là biết người phụ nữ này là chị của Cáo Vàng Đang Bay, có đánh chết Trương Húc Đông cũng không tin.

“Cậu cảm thấy tôi xấu lắm đúng không?” Giọng nói Thánh Mẫu Tôn Chủ khàn khàn vang lên.

Trương Húc Đông không thể phủ nhận gật gật đầu: “Cô tự biết mình ghê.”

“Vậy thì tôi để cậu nhìn tôi cho thật kỹ, bởi vì cậu cũng sắp toi đời rồi!”

Thánh Mẫu Tôn Chủ đi về phía trước, Trương Húc Đông cũng nhìn thấy cô ta mặc một chiếc áo choàng đen, hai thanh trường kiếm từ trong tay áo thò ra, đến tay cũng không thấy, chỉ có vẻ mặt vô cùng xấu xí, cho dù không lộ vẻ gì cũng có vẻ vô cùng dữ tợn.

“Nhìn đủ rồi chứ?”

Trương Húc Đông đã cảm thấy bụng dưới đau nhức, giống như có một con dao không ngừng vuốt ve, mắt bắt đầu mờ đi rất nhanh, anh biết độc không hề tầm thường, cuối cùng khuỵu một gối xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vào Thánh Mẫu Tôn Chủ hỏi: “Đây là độc gì?”

“Cậu từng nghe đến Medusa chưa?”

“Haha… Khụ, khụ, mặc dù biệt danh của tôi là Satan nhưng tôi không tin vào thần thoại phương Tây!”

“Thôi được rồi, cậu không phải là tín đồ của tôi, nể tình cậu sắp chết, tôi nói thật cho cậu biết, đây là nọc độc của rắn biển Belcher, có lẽ cậu cũng đã nghe đến loài rắn này rồi chứ?”

Sắc mặt Trương Húc Đông xanh mét, anh đương nhiên biết loại rắn này, đây là một loại rắn biển, độc hơn bất kỳ loài rắn nào trên cạn, rắn hổ mang gì, rắn lục, rắn độc nhất trên cạn dài một mét ba, có thể độc chết 250.000 con chuột, nhưng loài rắn biển này hung dữ đến mức nào.

Thánh Mẫu Tôn Chủ đi đến trước mặt Trương Húc Đông, trường kiếm đã đặt lên cổ anh, dáng vẻ như một kẻ ngoan đạo: “Hy vọng kiếp sau cậu đừng kết thù với sứ giả của thiên thần nữa, đây là hành vi ngu xuẩn!”

“Á…”

Trương Húc Đông kêu lên một tiếng đau đớn, nở nụ cười đứng lên, thở ra một hơi dài, tốc độ của người phụ nữ này quá nhanh, anh chỉ có thể giả như trúng chiêu, thật ra là anh tự rạch vết thương ở bụng dưới, sắc mặt anh thay đổi là do anh tự nín thở đến xanh mặt, nếu như nhịn thêm mấy giây nữa sẽ thành màu tím luôn.

Đáng tiếc, Thánh Mẫu Tôn Chủ hiểu ra thì đã muộn mất một giây, mà con dao Cát Đẩu của Trương Húc Đông đã đâm vào tim cô ta, anh rút con dao ra, nhìn vết máu đỏ tươi trên đó, rồi lại thêm một dao, đồng thời nói: “Mong kiếp sau cô đừng làm sứ giả của Thiên thần nữa, ông ta không cứu nổi cô!”

Trương Húc Đông rời đi, cái xác chết đó không cam lòng, vẫn tỏ ra thống khổ cùng không cam lòng như cũ, đáng tiếc thời gian không thể quay lại được, sai một li đi một dặm, có đôi khi cơ hội chỉ đến một lần,nhưng phải nhìn rõ xem đó là cơ hội hay là một cái bẫy.

Giây phút tiếp theo một người phụ nữ xuất hiện phía sau Trương Húc Đông, bảo vệ sự an toàn cho anh Đông, Hắc Hoàng biết có lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện, chỉ là mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, cô ta đã làm rất tốt.

Trương Húc Đông đi lên mặt đất, anh thoáng sửng sốt, lúc này trên mặt đất xếp thành mười cái xác, ngoài Thất Phương thần thú ra còn có cả Lục Hổ, Báo Lam và Sói Xanh, vẻ mặt Hoàng Sư và Tử Sài suy sụp, quay đầu nhìn Trương Húc Đông, hô: “Anh Đông!”

“Đưa bọn họ đi đi, chỗ này không phải là nơi ba người bọn họ nên chôn xương!”

“Tôi biết!” Hoàng Sư hít một hơi thật sâu: “Anh Đông, chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, bọn tôi trở về đây, tiện thế đưa bọn họ về nhà!”

Trương Húc Đông gật đầu: "Tôi cũng vậy, nên về nhà rồi!"

Thành phố Tương Dương, Trương Húc Đông và Hắc Hoàng một lần nữa đặt chân đến mảnh đất này, anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nếu quay lại thành phố Ngọc vào lúc này, có lẽ sẽ khóc rất nhiều, có loại bàng hoàng lúng túng một cách vô duyên vô cớ, thành phố quen thuộc, con người quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc, cảm giác này thật tốt.

Trở lại trụ sở chính, đám đại ca người nào người nấy đều mặt mày hớn hở, mọi người không cũng khách sáo, trực tiếp kể lại sự việc vừa rồi, hơn nữa gia tộc Đông Phương chèn ép bang Long vô cùng lợi hại, bang Long chỉ đành co ro ở thành phố Tương Dương, cố vấn Huy Hoàng kêu mọi người đợi Trương Húc Đông quay lại.

“Anh Đông, chuyện bên đó giải quyết xong rồi sao?” Trần Uy vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, ôm chầm lấy Trương Húc Đông, làm anh xém chút thì nghẹt thở.

Trương Húc Đông đẩy cậu ta ra: “Giải quyết xong rồi. Nói thử tình hình cụ thể bên này đi!”

“Ba thế lực lớn vẫn tranh đấu nhau không ngừng hư trước, mà gia tộc Đông Phương cũng không ngừng đối phó chúng ta, nếu không phải là mọi người đồng tâm hiệp lực, nói không chừng bọn em không thấy được anh về đâu…” Cả bụng nước đắng của Trần Uy tuôn ra không ngừng.

Để Huy Hoàng nói lại mọi chuyện tỉ mỉ một lượt xong, Trương Húc Đông mới biết, tên nhóc Đông Phương Long kia đã vây quanh thành Tương Dương đến nước chảy không lọt, tình hình không hề lạc quan chút nào, anh thở dài: “Tôi biết rồi, bọn họ muốn vây chúng ta tiếp thì tiếp túc, chúng ta mặc kệ bọn họ, tự sẽ có người đi đối phó bọn họ, chúng ta cứ yên trước đã, trở giờ rồi!”

Trương Húc Đông dàn xếp xong xuôi bên thành phố Tương Dương tự nhiên cũng sẽ về lại thành phố Ngọc, một người mà rời khỏi nhà quá lâu sẽ luôn muốn được trở về nhà, cho dù là trở về thăm qua cũng được.

Một lần nữa đặt chân đến vùng đất nóng bỏng này, cũng giống như lá rụng về cội, Trương Húc Đông không trực tiếp đi tìm Trương Nhất Đao, mà xuống máy bay đi thẳng đến quán bar Thanh Xuân vùng ngoại ô phía tây, hơn một năm trời mới quay lại, hết thảy bên trong đều như cũ, thứ thay đổi duy nhất chính là con người, tình cảnh này thật ứng với câu nói kia, cảnh thì còn đó mà người lại đâu, mọi việc đều không còn nữa rồi!

“Anh chàng đep trai, đến một mình à?” Người phục vụ thấy Trương Húc Đông ngồi trên quầy bar ngẩn người thì lịch sự hỏi.

Trương Húc Đông gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, bừa từ bên ngoài về, chỗ này là nơi trước kia tôi thường tới!”

Người phục vụ uyển chuyển cười nhẹ: “Có chút cảm khái phải không? Uống một cốc “tình cố hương” đi, có lẽ anh có thể hòa nhập nơi đây một cách nhanh chóng, anh có muốn thêm một ít nước ngọt nữa không?”

“Không cần đâu, cảm ơn!”

Cocktail được pha chế xong đưa lên, Trương Húc Đông nhấp một ngụm, híp mắt lại, quả nhiên là có cảm giác quê nhà, không biết là do động lòng, hay là thật sự đổi thành một người pha chế tuyệt vời như vậy: “Nghe nói nơi này đã thành địa bàn của bang Long rồi?”

“Bang Long? Haha, một năm trước thì phải, bây giờ bang Long là người giữ trật tự trong thế giới ngầm của thành phố Ngọc, chỗ này thiếu mấy loại thuốc hại người, cho nên không có lợi ích bẩn nào để kiếm, cơ mà chuyện lại không ít, đánh nhau gây chuyện thường xuyên xảy ra, tối qua anh Lý bị hội Lợi Quần đánh bị thương, Diệp Lợi Quần trực tiếp tuyên bố, đây là địa bàn của hội Lợi Quần” Người phục vụ thở dài bất lực.

Trương Húc Đông ý bảo cô có thể đi bận việc của mình, địa bàn này anh nhớ là bang Long dùng tiền mua được, Trương Nhất Đao nói giao chỗ này cho ba người Lý Tiểu Bác, Cao Hoành và Lý Vỹ quản lý, có tình cảnh như vậy ba người bọn họ cũng không tính là có quan hệ với mình, nhưng không biết sao chuyện xảy ra đến nước này, Trương Nhất Đao cũng không quản?

“Lão Cao, tôi là Trương Húc Đông, ba người các cậu ở cùng nhau à? Đến quán bar Thanh Xuân đi, tôi ở đó đợi các cậu!”

“Gì cơ? Sợ có người đến gây rối? Tôi về rồi xem thử ai dám, đừng nói qua điện thoại, tôi đợi các cậu ở đây!”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Húc Đông kêu phục vụ tìm một hàng ghế VIP, ngồi đó hút điếu thuốc đợi họ, thật ra trong lòng anh chỉ muốn không để người khác ức hiếp anh em mình, bất kể là đối phó ai, trước đây không được, bây giờ càng không được.

Một tiếng sau, ba người đàn ông đeo kính râm nhìn chẳng ra làm sao bước vào, bọn họ nhìn lướt bốn xung quanh, Trương Húc Đông vẫy tay với họ, ba người bước đến rồi ngồi xuống, vẻ mặt đau khổ kêu một tiếng: “Anh Đông!”

Trương Húc Đông đi lên ném kính của ba người họ sang một bên, mắng: “Mẹ nó, tối sầm tối sờ còn đeo kính râm, không sợ đụng phải cửa à? Tôi không có ở đây một năm mà nguyên đám lại như trộm thế này, các cậu còn không biết xấu hổ gọi tôi anh Đông!”

Ba người từ từ ngẩng đầu lên, đều bị đánh cho thành mắt gấu trúc, vết bầm vừa mới tan, mặt mày đều hơi biến dạng, khó trách bọn họ lại làm như vậy, Trương Húc Đông tự mình rơi cả điếu thuốc: “Tôi đã nghe chuyện rồi, hội Lợi Quầnđó lai lịch thế nào? Lẽ nào không biết sau lưng các cậu có bang Long?”

Cao Hoành gãi đầu nói: “Anh Đông, chuyện nhỏ thế này sao có thể không biết xấu hổ phiền đến Nhất Đao, mấy tháng nay cậu ấy bận đến không thấy mặt mũi đâu, bọn em có thể giải quyết được!”

“Có thể giải quyết? Giải quyết thế này ấy hả? Mẹ nó, địa bàn này là ông đây dùng tiền mua lấy, không phải là cái loại cướp về kia, các cậu là ông chủ chứ không phải là đám đàn em của địa bàn này!”

“Anh Đông, anh về rồi, bọn em dựa vào anh làm chủ, làm sao lấy lại được địa bàn?” Lý Vĩ nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông.

“Chủ yếu không phải là địa bàn mà là mặt mũi, hội Lợi Quần này đang đánh vào mặt bang Long!” Trương Húc Đông híp mắt nói: “Nếu bọn chúng đã đánh lên mặt chúng ta rồi, vậy thì chúng ta đánh lại, tối nay tôi dẫn các cậu đi đập địa bàn!”

“Anh Đông, địa bàn này là của chúng ta, đập rồi thì tiền sửa chữa…”

Lý Tiểu Bác còn chưa dứt lời đã bị Trương Đông Húc cốc vào đầu: “Sao các cậu lăn lộn được vậy, nói là tốt nghiệp trường cao đẳng Minh Nhật Tinh, tiền tất nhiên là lấy từ trong tay hội Lợi Quần rồi. Mẹ nó, nếu các cậu bớt lo bò trắng răng đi thì còn cần tôi thay các cậu lấy địa bàn về chắc!”

“Anh Đông, lúc nào bắt đầu xử bọn nó?” Lý Tiểu Vỹ hăng hái, oán khí trong lòng đã muốn nhả ra từ lâu rồi.

“Đập địa bàn mà cũng cần chọn ngày hoàng đạo à? Bây giờ!”

“Em biết rồi!” Lý Tiểu Bác nói xong thì cầm lấy ly bia mà Trương Húc Đông vừa gọi, đập bàn rồi hét lên: “Mẹ nó, nóng chết đi được, bật điều hòa lên cho ông!”

Chỗ này có người không đứng đắn, lập tức có người trông địa bàn đi đến, mặt lạnh quát: “Làm gì đấy, làm gì hả? Muốn uống rượu thì cứ uống, không muốn uống thì cút, dám gây chuyện ở đây, xử chết mẹ bọn mày!”

Lý Tiểu Bác kêu ầm lên: “Con mẹ nó, nóng cũng không được bật điều hòa à? Bọn mày này là phá quán bar chứ mẹ gì nữa, ngay đến yêu cầu cơ bản nhất của khách hàng cũng đéo đáp ứng được, mày tưởng tiền của bọn ông đây dễ kiếm lắm à?”

Người trông địa bàn lập tức hiểu ra Lý Tiểu Bác cố ý bới móc, hơn nữa anh ta còn cảm thấy ba người này quen quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra, có điều vừa nhìn đã thấy là kẻ bị người ta đánh đến mẹ mình cũng chẳng nhận ra thì nghĩ cũng không phải tai to mặt lớn gì, chỉ vào bốn người Trương Húc Đông hừ lạnh nói: “Lẽ nào bọn mày không biết đây là địa bàn hội Lợi Quần trông coi à? Chán sống rồi đúng không?”

“Bà mẹ, ông đây mặc kệ, ông đây muốn bật điều hòa, tóm lại là mày bật hay không!” Lý Tiểu Bác tiếp tục bất chấp đạo lý nói.

Ngay lúc người trông địa bàn định gọi đồng bọn thì Cao Hoành đang ngồi im thin thít ở một bên ném tàn thuốc xuống đất, đột nhiên cướp lấy bia trong tay Lý Tiểu Bác trực tiếp đập vào đầu kẻ trông coi địa bàn.

Khóe miệng Trương Húc Đông cong lên, thế này còn tạm được.

“Bộp!”

Ly bia vỡ tung tóe trên đầu, đầu tên đàn em trông coi địa bàn lập tức chảy máu, máu chảy ròng ròng, Cao Hoành hừ lạnh: “Kêu mày bật điều hòa chứ có làm mẹ gì mày đâu, ồn ồn ào ào cái mẹ gì?”

Vừa thấy thế này, Lý Tiểu Bác và Lý Vỹ đã bốn mắt nhìn nhau, lão Cao lúc nào cũng bất thình lình và trực tiếp, sao không được anh Đông đào tạo nhỉ?