Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 163: Ba tên khác người



Cao Hoành trừng mắt nhìn hai người họ, tựa như có ngọn lửa tức giận không tên trong lòng: “Hai người các người lắm lời quá, đánh thì đánh, nhanh cho xong việc còn còn dạo đầu làm mẹ gì? Lần trước ăn thiệt chưa đủ à?”

Mặt Lý Tiểu Bác và Lý Vĩ lộ vẻ chua xót, chỉ có thể giơ một ngón tay cái lên: “Anh Cao quả là để đám anh em phải lau mắt nhìn!”

Nghe tiếng, Diệp Lợi Quần đang ngồi ở sau quán bar uống rượu cùng mấy anh em, Diệp Lợi Quần là người thành phố Thạch, ba mươi lăm tuổi, tốt nghiệp ở trường đại học thành phố Thạch, bắt đầu làm lưu manh là vì đắc tội với tai to mặt lớn ở chỗ đó,bất đắc dĩ mới mang theo hai trăm người đến thành phố Ngọc làm một kẻ có thế lực.

Sở dĩ anh ta chọn thành phố chọn một tay che trời ở thành phố Ngọc là vì trùm đứng đầu phụ trách khu phía tây thành phố bang Long là anh họ anh ta, cho nên anh ta mới vào khu phía tây chấn chỉnh lại.

Nghe đàn em báo cáo chuyện vừa xảy ra, anh ta không hề nhăn mặt mà nói với đám anh em mình: “Đi xem thử mấy tên đó là kẻ nào?”

Chẳng mấy chốc có người đến nói: “Là ba tên bị chúng ta đánh cho chạy, còn dẫn theo một tên mặt lạ hoắc, chưa gặp bao giờ!”

Diệp Lợi Quần gật đầu, nói: “Ngũ Tử, cậu đi giải quyết một chút, dù sao lúc trước ba tên đó có quan hệ với đại ca của bang Long, chúng ta không thể làm thái quá, nếu không anh anh họ cũng không tiện nói chuyện với Nhất Đao, hứa hẹ cho bọn chúng ít tiền, chúng ta mua lại địa bàn này. Nếu như bọn họ nhất định muốn gây sự thì dạy bảo bọn chúng một trận giống lần trước, chú ý đừng làm quá!”

“Em biết phải làm thế nào rồi ạ!” Người gọi là Ngũ Tử là một người đàn ông mặt dài, cậu ta vời mấy người nữa đi ra.

Đến lúc đến hàng ghế VIP của Trương Húc Đông thì để anh em đưa những người bị thương đến bệnh viện ở gần đấy băng bó, sau đó mới nhìn đám người Trương Húc Đông, nói: “Đại ca bọn này nói rồi, địa bàn này tuy rằng bọn này cướp nhưng cũng sẽ không cướp trắng, cho mấy người một trăm vạn, mấy người…”

“Choảng!” Tên Ngũ Tử đó còn chưa dứt lời, Lý Tiểu Bác đã cầm chai rượu lên đập vào đầu, Ngũ Tử loạng choạng lùi lại mấy bước, che đi chỗ đang chảy máu.

“Mua? Ông đây nói là bán à?” Lý Tiểu Bác lẳng lặng nhìn ba người Trương Húc Đông cười, như đang nói: “Nhìn thấy chưa, tôi cũng không phải chỉ biết dông dài với bọn họ đúng chứ?”

Cao Hoành trừng mắt nhìn cậu ta, dáng vẻ nhìn Lý Tiểu Bác như nhìn kẻ ngốc, tức giận mắng: “Người ta qua đây thương lượng với cậu, tên nhóc nhà cậu lại không nói lời nào đã cho một chai? Cậu bị ngốc à?”

Lý Tiểu Bác tức cười, cuối cùng giận dữ nói: “Cậu đánh thì được? Ông đây đánh sao lại không được? Không phải còn anh Đông ở đây à? Sợ gì chứ!”

Lý Vỹ cười kinh nói: “Tôi phục hai cậu rồi, cuối cùng là nhìn thấy cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lỡ như bọn họ không phải người của hội Lợi Quần mà người anh em trong bang Long xem các cậu bàn giao thế nào với Nhất Đao!”

Ba người nói ra dáng vẻ rất thoải mái, Trương Húc Đông nhìn bọn họ có chút cười ra nước mắt, vẫy tay về phía xa mặc kệ bọn họ, biết được anh về lại thành phố Ngọc, Đường Phi không từ Hắc Thành về thành phố Tương Dương nữa mà vội qua đây luôn.

“Anh Đông, tôi nghe đám anh em nói anh đi cũng xem như thuận lợi, sao không mở rộng tiếp mà lại lắng xuống?”

Trương Húc Đông ý bảo Đường Phi ngồi xuống, nói: “Những chuyện này sau hãng nói, trước giải quyết cho xong rắc rối rồi tính tiếp!”

Trong chốc lát, ánh mắt Đường Phi trở nên sắc bén, nhìn về phía mấy tên đàn em của hội Lợi Quần hạ thủ, không chút do dự, thậm chí đến đao còn không rút ra, một tay vịn cái bàn, trực tiếp đạp bay một người, sau đó lại đấm bay hai người, hai người nặng nề đập vào bàn, ngay cả mặt bàn nhựa-thép-kính cũng bị đập vỡ tan tành.

Trương Húc Đông nhếch miệng, có Đường Phi ở đây, anh không cần phải ra tay, đây chỉ là mấy con tốt mà thôi.

Chuyện cỏn con căn bản là không cần để ý, nhưng ba người Cao Hoành chưa từng thấy thân thủ như vậy, ba người họ chỉ lại loại đánh nhau tàn tàn mà thôi, nhiều nhất là có chút kinh nghiệm, cầm chai rượu xông lên.

“Đường Phi, cậu quay lại, cho bọn họ một cơ hội thể hiện đi!” Trương Húc Đông châm hai điếu thuốc ném thẳng về phía Đường Phi.

Đường Phi nhận lấy điếu thuốc, người thì đã ngồi lại trên ghế sofa, nâng cốc bia chạm cốc với Trương Húc Đông: “Anh Đông, bây giờ có thời gian, anh nói nghe thử đi!”

“Gần đây tôi nghe được lời đồn, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, ngay đến Hồng Môn, Bảo Long Môn và Thanh Long hội cũng không dám động, chúng ta không cần làm chim đầu đàn!”

“Nhưng tên Đông Phương Long và bang Lang đã vây kín Tương Dương, lẽ nào chúng ta ngồi chờ chết?”

“Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, chẳng mấy nữa bọn chúng sẽ rút về, gân đây cứ nghe tôi đừng làm gì cả là được, yên ổn một chút cũng không có hại với chúng ta, xem đi, chưa tới mấy ngày nữa là nổi gió rồi!”

“Ờ!” Đường Phi cũng không hỏi nhiều nữa, Trương Húc Đông nói cái gì thì là cái ấy giờ cậu ta đang bắt đầu tính xem tìm chỗ nào để đi du lịch.

Lý Tiểu Bác một chọi ba hiển nhiên chật vật, đánh người ta đồng thời cũng bị đánh lại, cả người thỉnh thoảng lại bị chân đá tay đấm vào, dáng vẻ nhe răng trợn mắt, mà Cao Hoành thì nhờ vào thân hình vạm vỡ, đánh ngã đối thủ thì ngưng lại, quay đầu nhìn đến Lý Vỹ mặt mày hèn mọn, đang cầm chai rượu tạo dáng.

“Mẹ nó, tên nhóc này đừng có hèn hạ thế chứ, hai đứa bọn này thì đang liều mạng, tên nhóc nhà cậu lại tạo con mẹ nó dáng gì đấy?” Cao Hoành khinh thường nhìn Lý Vĩ một cái, bất lực oán hận nói.

“Anh Cao, cậu cao to cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn, tôi nhỏ bé căn bản là không đủ nhìn, cậu tiếp tục biểu hiện đi!” Lý Vĩ bỉ ổi nói.

“Con bà nhà cậu, đã hèn còn nhát, còn phát triển cái mẹ gì được nữa!” Nói xong, đầu Cao Hoành bị một chai rượu đập vào, cậu ta ăn đau kêu lên một tiếng, tức giận trong lòng lại càng không chỗ tiết ra.

“Không cho bọn mày biết tay, lại tưởng anh Cao của bọn mày cùi bắp đéo có năng lực!” Cao Hoành nhảy lên sàn nhảy, nhặt hai chai rượu vang đỏ đắt tiền từ quầy bar bên cạnh, đập thẳng vào đầu một tên, miệng chai còn lại thì hung hăng đâm vào bụng dưới người nữa.

Giải quyết xong hai người, còn lại một người, tên đó dập thật mạnh cây gậy bóng chày lên đầu Cao Hoành, vừa rồi đập một chai rượu lên đầu cậu ta thì không sao, nhưng mà, lần này máu tanh nồng nặc chảy xuống, cậu ta đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm vào tên đàn em, tên đàn em cầm gậy bóng chày trong tay có chút chột dạ cũng không biết phải làm sao.

Cao Hoành có phần nổi đóa, cậu ta đột nhiên lao tới, dùng một tay kéo cổ tên đàn em, lấy đầu gối đập vào bụng anh ta, sau đó ta lại dùng cùi chỏ đánh vào sau đầu, cũng mặc kệ tên đàn em đã hôn mê bất tỉnh, cưỡi lên nắm tay nện hết đấm này đến đấm kia lên mặt người đó: “Mẹ nó, cho mày đánh ông đây này, cho mày đánh này, bà mẹ!” cả người như chìm vào trạng thái điên cuồng.

Trương Húc Đông đưa mắt ra hiệu cho Lý Tiểu Bác và Lý Vỹ, vậy mà hai tên này lại không thấy, Đường Phi bất đắc dĩ lắc đầu đứng lên, một tay nhấc lên Cao Hoành, nói: “Được rồi, đánh nhau cũng chẳng phải là làm trận sống mái, cậu sắp lấy mạng của người ta rồi đấy!”

Cao Hoành vùng vẫy mấy lần nhưng cũng không thoát khỏi sức mạnh của Đường Phi, nên chỉ có thể tức giận nói: “Bỏ tôi ra, bỏ ra. Mẹ nó, hôm nay ông đây không đánh chết hắn thì ông đây không phải họ Cao!” Vừa vùng vẫy,vừa đạp thêm mấy cước về phía tên đàn em kia.

“Anh Đông, anh kiếm đâu ra ba tên khác người này vậy?”?" Đường Phi quay đầu hỏi Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cười xấu hổ, rút khăn giấy đưa cho Cao Hoành: “Lão Cao, cậu không sao chứ?”

Cao Hoành bình tĩnh lại, bắt đầu cầm máu nói: “Không sao, đầu bị đập một tý, hai ba hôm là khỏi thôi!”

Trương Húc Đông thấy vết thương cũng không nhỏ, rõ ràng là máu chảy không cầm được, ước chừng là phải khâu lại, nhờ Lý Vĩ tìm cho Cao Hoành một mảnh vải rồi nói: “Băng đầu lại trước, còn kiên trì được không?”

Cao Hoành khẳng định gật gật đầu: "Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ!"

Diệp Lợi Quần thấy tất cả những chuyện xảy ra ở đây thì chau mày, anh ta nhìn ra được thân thủ của Đường Phi chắc chắn không dễ chọc, hơn nữa còn có Trương Húc Đông chưa hề làm gì, càng không biết nước nông sâu ra sao, anh ta không nghe nói có nhân vật lợi hại nào mới đến thành phố Ngọc, lẽ nào là vừa đến.

Có điều hai trăm anh em của anh ta đều ở trên tầng, dù đám người Trương Húc Đông có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có hai người lợi hại, anh ta không tin không thể đông đến anh, anh ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hơn hai mươi đàn em đi đến.

Diệp Lợi Quần đến cạnh Trương Húc Đông, nhìn đám người bọn họ, hỏi: “Không biết phải xưng hô với hai người anh em này thế nào?”

"Trương Húc Đông!"

“Đường Phi!"

Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này, trong lòng Diệp Lợi Quần thầm mắng, nhưng lại không nhớ ra được: “Người anh em, tôi là Diệp Lợi Quần, đương gia của hội Lợi Quần. Không biết hai người anh em đây theo con đường nào?”

“Vô Gian Đạo!” Trương Húc Đông cười lạnh nói.

Diệp Lợi Quần nhíu mày, anh ta vốn định thăm dò xem hai người Trương Húc Đông đến từ đâu, nhưng hai người này không muốn nói, hội Lợi Quần bọn họ cũng không tính là thế lực nhỏ, anh ta cũng không cho rằng Trương Húc Đông là kẻ không có đầu óc, rõ ràng là biết rõ bản thân đi con đường nào, lại có thể làm đến bình tĩnh thong dong đến vậy, chắc chắn lai lịch không nhỏ.

“Tôi là người không thích quanh co lòng vòng, lần này hai người đến đây là có mục đích gì?” Diệp Lợi Quần hỏi.

“Kẻ mù đều có thể nhìn ra, ba người này là anh em của tao, địa bàn này là của bọn họ, tao chỉ dẫn bọn họ đến đòi lại địa bàn!” Trương Húc Đông không gấp không vội nói, đôi mắt hung ác lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào mặt Diệp Lợi Quần.

Diệp Lợi Quần thoáng giật mình, anh ta cũng nghĩ đến mục đích của đám người Trướng Húc Đông, nhưng mà chỉ dựa vào năm người mà muốn đòi lại địa bàn thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái, ba tên Cao Hoành chỉ là nhân vật phụ, trừ Trương Nhất Đao ra thì Trương Húc Đông ở tận Tương Dương xa tít mù khơi, anh ta khong nghe gì đến chuyện Trương Húc Đông trở về.

Nếu như vậy, chắc chắn đây không phải là nhân vật lợi hại gì, nghĩ đến đây, giọng điệu của anh ta lập tức trở lên ngạo mạn, miệt thị nói: “Ba người chúng mày cũng xứng quản lý chỗ này tao nể mặt bang Long mới không ra tay độc, hội Lợi Quần bọn tao sẽ lập nghiệp ở thành phố Ngọc, địa bàn này bọn tao nhất định sẽ bồi thường!”

“Haha!” Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Mặt mũi lớn quá nhỉ, Trương Húc Đông tao chưa từng dựa vào việc cho ai mặt mũi mà lớn mạnh, tao nói cho mày biết, mặc kệ mày là cái đếch gì, dám cướp đồ của anh em tao thì đều phải trả cái giá thật đau!”

“Aizzza, nói vậy là bọn mày muốn làm kẻ thù với bọn tao? may đã từng thử nghĩ xem tao có bao nhiêu anh em chưa?” Diệp Lợi Quần rất khó chịu trước thái độ của Trương Húc Đông, thậm chí mặc kệ cả cái tên quen thuộc: “Mày vẫn nên suy nghĩ một chút, đêm nay mày có thể đi ra khỏi địa bàn này hay không!”

Khách hứa vốn là đang xem náo nhiệt, nhìn thấy giương cung bạt kiếm như vậy, biết chắc còn một màn kịch hay để xem, nhưng Diệp Lợi Quần lập tức quay đầu lại nói: “Quý khách thân mến, chúng tôi có một số việc cần giải quyết, tối nay Diệp Lợi Quần tôi mời, mong mọi người cứ thoải mái!”

Khách hứa vừa nghe vậy là hiểu đây là tiến khách, tất nhiên cũng không muốn có chuyện gì không vui với đám xã hội đen, mọi người hay đến chơi cũng biết Diệp Lợi Quần có chỗ dựa là ngọn núi lớn bang Long, bọn họ cũng không muốn đắc tội với thế lực như vậy, lỡ như đợi lát nữa lại mang họa thì không hay, hơn nữa anh Lợi Quân người ta cũng đã nói là đêm nay anh ta mời, nên những người xem náo nhiệt đương nhiên cũng sẽ không ở lì đây không đi.

Đợi khách hứa đi hết, nhân viên bình thường của quán bar cũng lui ra sau, rõ ràng là không được vui vẻ uống rượu.