Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 164: Kẻ thảm thương 



Trương Húc Đông ném tàn thuốc và từ từ đứng dậy, đám người Cao Hoành cũng định đứng dậy, nhưng Cao Hoành lại bị Trương Húc Đông giữ lại: “Lão Cao, cậu bị thương rồi, cú nghỉ ngơi trước đi!” Sau đó anh nhìn về phía hơn ba mươi người Diệp Lợi Quân, cười lạnh một tiếng, ý lạnh trong mắt tuôn ra.

“Anh Đông, trực tiếp giết chết à?” Đường Phi cũng đứng lên, hời hợt hỏi, tựa như không phải đang nói chuyện gì to tát.

“Bỏ đi, dạy bảo cho mỗi tên một chút thôi, một cánh tay!” Trương Húc Đông nói.

“Hiểu rồi!” Đường Phi treo đao lên hông mình, hiển nhiên là không định dùng đến.

Hai người nói chuyện như vậy rõ ràng là coi thường hội Lợi Quần, chuyện này khiến Diệp Lợi Quần cực kỳ không vui, lùi lại mấy bước: “Đánh mạnh vào cho ông đây, không cần biết sống chết!”

Hơn ba tên đàn em lập tức rút thứ sáng quắc ở sau eo ra, tức giận hét lên lao về phía đám người Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông tất nhiên là dẫn đầu ra tay, hai chân giậm lên ghế sô pha, lập tức cả người vọt lên không trung hơn một thước, trên không đá ba cái một vòng đá bay ba người xông lên trước mặt, đập ra đằng sau.

Đường Phi cũng lập tức ra tay, cậu ta không có đao, rõ ràng có gì đó không ổn, nhưng có tên cầm dao cọ, nhanh chóng chém về phía cổ cậu ta, nhưng tay kia còn nhanh hơn, tóm lấy cổ tay người đó trong chớp mắt, dao cọ chém mạnh xuống, "rắc" chỉ nghe tiếng xương gãy, người đó ngã lăn ra đất, lăn quay ra sau.

Trương Húc Đông tỏ ra hài lòng với người có năng lực thực hành mạnh như Đường Phi, anh cũng đánh gãy tay hai người khác, để lại ba tên đang gào thét trên mặt đất.

“Mẹ nó, đến anh Đông cũng dám đánh!” Một người đàn ông béo gần như nhảy từ ngoài cửa vào, tiếng gầm thét chói tai, giống như cục thịt lớn lao vào, dù thân hình cậu ta mập mạp nhưng không ảnh hưởng chút nào đến thân thủ của cậu ta, một nắm đấm cực to nện qua.

“Con mẹ nó chưa cười chết đi được, đây là thành phố Ngọc à? Ở đây mà cũng có người dám ra tay với anh Đông?” Phản ứng của Đỗ Phong chậm hơn Trần Uy một chút, vì cậu ta cảm thấy chói mắt, có điều cậu ta vẫn theo kịp nắm lấy một thanh thép, lao vào đám đông, cậu ta hoàn toàn không có chiêu thức gì đáng nói, hoàn toàn là mài giũa được từ trong thực chiến, nhưng thường thì đây là cách tốt nhất để đánh gục đối phương, đã vậy cũng không biết là cố ý hay vô tình luôn ở quanh quẩn cạnh Trần Uy, chỉ cần số người nhiều lên, thì cậu ta lập tức quơ cây thép qua một vòng, chỉ tăng thêm hai người như vậy, cán cân của trận đầu nghiêng về một bên rõ ràng.

“Tôi bảo này lão Đường, cậu làm gì mà đánh gãy tay người ta vậy?” Trần Uy sờ mồ hôi trên trán hỏi.

“Anh Đông dặn dò!” Đường Phi làm đúng như lời Trương Húc Đông nói, ai đánh với cậu ta đều nhất nhất dùng lòng bàn tay cứ vậy đánh gãy tay phải đối phương, Trương Húc Đông cũng làm như vậy, Trần Uy và Đỗ Phong nhìn như vậy cũng hiểu ra được, bốn người đi đến đâu thì có tiếng than khóc, tiếng xương gãy lần lượt vang lên đến đấy.

Đám đàn em từ tầng hai không ngừng lao xuống, nhưng nhìn thấy anh em mình từng người từng người ngã dưới đất, Diệp Lợi Quần lạnh cả đầu, cả người không nhịn được mà run lên, anh ta cũng lùi về phía sau không ngừng.

Nửa giờ sau, đám đàn em nằm dưới đất cũng đến cả trăm người, Diệp Lợi Quần nhìn đám người kêu rên đầy đất, tựa hồ không đứng dậy nổi, anh ta đã không còn ý cho người xông lên nữa rồi, mà đám người Trương Húc Đông lại tựa như ma quỷ, những người anh em của anh ta người nào người nấy đều lui lại phía sau, hận không thể lập tức chạy đi, chỉ mong không phải đối đầu với đám người Trương Húc Đông.

Diệp Lợi Quần lui vào trong đám người, không dám nhìn tình cảnh thê thảm của đám đàn em trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu, là một đại ca, Diệp Lợi Quần cũng đã từng thấy cảnh sóng to gió lớn, liếm máu trên đầu đao cũng là chuyện thường tình, nhưng thực lực và khí thế của bốn người trước mắt này quá mạnh mẽ, anh ta chết lặng nhìn Trương Húc Đông, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hôm nay đá phải miếng sắt rồi.

“Anh Uy!” Cao Hoành cung kính kêu lên.

Cậu ta vừa đứng lên đã vấp ngã, được Trần Uy đang nghỉ giữa hiệp đỡ lấy, vẻ mặt Trần Uy không vui nhìn cậu ta: “Lão Cao, vết thương của cậu nặng lắm đấy, thật khiến ông đây mất mặt mà!”

“Haha, sao tôi có thể so bì với anh Uy đây được, về lúc nào đấy?” Khóe mắt Cao Hoành có chút đỏ lên, tình cảnh này chỉ có người ở trong cuộc mới cảm nhận được, người ta trong giới đã lăn lộn trèo lên cao vẫn nhớ đến mình, làm người ta sống thật có mặt mũi mà.

“Anh Đông quay lại, chúng tôi cũng về theo, đây mới là gốc rễ của chúng tôi!”

Trần Uy cười quái gở, quay lại nhìn về phía Đỗ Phong: “Lão Đỗ, cảm ơn cậu lúc nãy nhá, nếu không phải là có cậu có khi tôi cũng giống như lão Cao rồi!”

"Một trăm vạn!

“Ôi vãi, cậu cướp à!” Trần Uy gãi đầu nói: “Anh em chúng ta nhắc đến chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm lắm!”

“Đây là giá tình cảm rồi!”

Trương Húc Đông thong thả đi về phía Diệp Lợi Quần trước cả hơn trăm người, bước chân của anh rất chậm nhưng lại rất vững vàng, cứ thế, mỗi bước anh đi đến đều làm tim Diệp Lợi Quần đập loạn xạ, bước chân của anh tựa như là kèn lệnh của cái chết, phá từng tuyến phòng ngự trong lòng Diệp Lợi Quần.

“Mày, rốt cuộc mày là ai?”

“Mày, mày, mày đừng qua đây, đừng qua đây!”

“Mấy người còn ngây ra đấy làm gì, nhanh lên đánh cho ông đây!”

Nhưng không ai dám lên, trên người Trương Húc Đông có loại khí phách trong truyền thuyết, chỉ có người thực sự ở trên địa vị cao mới có được, Diệp Lợi Quần cuống cuồng từ rút súng sau eo ra, chĩa vào Trương Húc Đông quá: “Lùi lại, lùi lại cho ông!”

Trương Húc Đông dừng lại, cau mày, nghe nói Ác Quỷ và Trương Nhất Đao quản rất nghiêm việc súng ống ở thành phố Ngọc, cơ mà Diệp Lợi Quần này cũng là trùm một phương, có súng cũng không phải là cái gì đáng ngạc nhiên, chỉ là không ngờ, anh ta lại dám rút súng ra với mình.

Tay Đường Phi đã sờ vào chuôi đao cứu hồn, chắn trước mặt Trương Húc Đông, mà Trương Húc Đông lại vỗ vai Đường Phi,chậm rãi nói: “Đường Phi, tôi chuyện bé xé ra to rồi!”

“À!”!" Đường Phi nhìn Trương Húc Đông rồi dời đi.

Diệp Lợi Quần có súng trong tay, lập tức cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, nhưng anh ta cũng hiểu ngay khi anh ta nổ súng thì sự việc sẽ vượt quá tầm kiểm soát, cho dù có thể giết được tên cầm đầu, ba người kia cũng có thể lấy được mạng mình trong tích tắc, nhưng anh ta không còn cách nào khác, đám đàn em đều sợ hãi, hơn nữa anh ta không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, vì vậy anh ta chỉ có thể dùng súng đe dọa bốn người: “Cho dù mày có lợi hại hơn nữa cũng lợi hại hơn súng được à?”

Chỉ vào chóp mũi Trương Húc Đông, Diệp Lợi Quần lấy lại bình tĩnh nói: “Mày dám nhúc nhích ông đây bắn nát đầu mày!”

Khoảng cách giữa Trương Húc Đông và Diệp Lợi Quần không quá 5 mét, anh tự tin mình có thể xử luôn Diệp Lợi Quần lúc anh ta nổ súng, nhưng khoảng cách quá gần, sẽ khiến bản thân hoặc những người phía sau sẽ bị thương, anh lạnh lùng nói: “Tao có một thói quen, không thích người khác chỉ súng hay tay vào mặt mình, mày nổ súng đi, nếu không mày sẽ hối hận!” Nói xong, Trương Húc Đông bước từng bước đến chỗ Diệp Lợi Quần.

“Dừng lại, tao kêu mày đứng lại, mày mà nhúc nhích nữa là tao nỏ súng thật!” Thoáng cái Diệp Lợi Quần càng thêm căng thẳng, anh ta không phải là chưa từng dùng súng làm ai bị thương, nhưng không hiểu vì sao trước mặt Trương Húc Đông, anh ta không cách nào bóp cò, giống như trong lòng có tiếng nói nói với anh ta, dùng có nổ súng cũng không chắc đã trúng được, anh ta nhanh chóng dùng tay còn lại giữ lấy súng, để che đi sự run rẩy của bàn tay mình, nhưng tiếc như vậy lại càng run hơn nữa.

“Xoẹt!”

Đột nhiên, một luồng sáng từ cửa quán bar bay vào, tiếp theo là tiếng hét lớn của Diệp Lợi Quần, khẩu súng cũng rơi trên đất, mọi người kinh ngạc nhìn sang, trên cổ tay Diệp Lợi Quần có một cây kim sáng.

Ý cười trên môi mỏng Trương Húc Đông khẽ nhếch lên đầy khiêu khích, anh quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cô gái mảnh mai, mặc bộ lông chồn trắng như tuyết đang mỉm cười với anh.

Bước đến bên Trương Húc Đông, người phụ nữ mỉm cười duyên dáng: “Anh Đông!”

Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nói: “Thiên Sứ, Đường Phi đến rồi, em đến thì anh đoán được nhưng không ngờ là em cũng biết phi châm!”

“Haha, em không biết, chị Linh Lung cũng đến!” Thiên Sứ đáp.

“Vợ ơi, mấy em ở đây một lúc rồi hả!”Đường Phi ôm chặt thiên sứ trong tay, thơm thật mạnh lên má.

“Ờ, Huyết Linh Lung cũng thấy?” Trương Húc Đông có chút buồn bực, mấy người này không phải là từ Tương Dương đến đấy chứ? Vậy ai bảo vệ Tương Dương?

Quả nhiên, Huyết Linh Lung tựa như một con dơi trong đêm nhảy xuống từ tầng hai, cô ta đội một chiếc mũ đen mới tinh, che gần hết khuôn mặt, gật đầu với Trương Húc Đông rồi bước đến bên cạnh Diệp Lợi Quần, lạnh lùng nhìn anh ta, rồi giẫm lên cánh tay anh ta.

Diệp Lợi Quần còn không kịp phản ứng đã trực tiếp dùng tay khô héo nhanh chóng cầm lấy cây châm, vậy mà lại rút từ đầu nhỏ ra, “Á…” Diệp Lợi Quần lập tức hét lên như tiếng quỷ khóc thê lương, có cột máu nhỏ cao hơn một mét phun ra từ cánh tay.

Trương Húc Đông chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lợi Quần, sau đó dừng lại ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của Diệp Lợi Quần, nói: “Như mày mà cũng dám lăn lộn ở thành phố Ngọc? Ngay đến Trương Húc Đông cũng không biết, vậy thì hôm nay tao sẽ để mày nhớ rõ cái tên này.”

Lúc này, Diệp Lợi Quần nào còn thời gian nghĩ xem Trương Húc Đông rốt cuộc là ai, thế nhưng anh ta lại có cảm giác sợ hãi, hơn nữa lại có một loại sợ hãi đã tồn tại từ trước, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh ta: “Mày, mày, mà là… của bang Long.”

“Đúng vậy, đáng tiếc mày nhớ lại hơi muộn!” Trương Húc Đông đạp mạnh một cái, chỉ nghe có đầu người và mặt đất đập cái “bộp” vào nhau: “Mày dừng chân ở thành phố Ngọc cũng không có gì lạ, nhưng lạ là mày dám bắt nạt anh em của Trương Húc Đông tao, bọn họ đều là người chất phác, chuyện này tao sẽ tra cho rõ. Nhưng mà, mày đánh ba người anh em của tao bị thương, tiền thì bang Long tao không thiếu, nhưng mày lại chẳng nể mặt bọn tao, nếu bọn tao đã phải tự mình tìm đến thì mày cũng nên để lại chút gì đền tội!”

“Đại ca Trương, em sai rồi, xin anh tha cho em!” Diệp Lợi Quần ôm quần Trương Húc Đông bất chấp vết thương trên cánh tay: “Anh họ em là đại ca khu phía tây thành phố Ngọc, nể mặt anh ấy, anh tha cho em đi mà!”

“Cánh tay phải của tên này!” Trương Húc Đông nhìn về phía mấy người Đường Phi: “Mấy người ai lên?”

“Đừng, đừng mà!” Trong cơn hoảng loạn, Diệp Lợi Quần sờ vào điện thoại di động của mình: “Em có thể gọi cho anh họ em. Đại ca Trương, không thì em đưa toàn bộ tiền của em cho anh, nếu cần người thì em để đám anh em đều nương nhờ vào bang Long!”

“Các người bằng lòng gia nhập bang Long không?” Trương Húc Đông nhìn cả trăm tên đàn em đang nằm.

Mọi người nhìn nhau còn chưa đến một giây đã có người hô lên: “Bằng lòng!” Sau đó những người khác cũng bày tỏ lòng thuần phục của mình.

“Nhìn thấy chưa hả, đồ của mày, từ lúc mày động đến anh em tao đã là của tao rồi!” Trương Húc Đông khinh thường cười, rồi thản nhiên đi ra.