Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 176: Mỗi người có một nhiệm vụ riêng



“Yên tâm đi anh Đông, từ giờ trở đi anh chính là anh Đông của chúng tôi, phần lớn các đại ca trong bang tôi đều thông báo hết rồi, người còn lại có biết hay không cũng được, dù sao cũng chỉ là đổi một ngày thôi mà. A, đúng rồi, đằng sau có mấy cao thủ vẫn luôn theo dõi, nếu không phải tôi một mực chú ý, thật đúng là không phát hiện được, bọn họ cũng quá chuyên nghiệp!”

“Ha ha, chuyên nghiệp cũng bị chúng ta nhìn thấu, nhanh chóng lái về tổng bộ, chúng ta ngồi ở bên trong, để bọn họ đi theo dõi đi, đợi đến bọn họ phát hiện ra tôi không phải là Húc Đông, đoán chừng đã muộn rồi!”

Hơn một tiếng sau, Land Rover tiến vào cổng tổng bộ, tùy tiện tìm một chỗ đậu xe, sau đó ba người nghênh ngang đi vào, trên đường đi không ngừng có người chào “anh Anh Đông” hoặc là “Trương đổng sự”.

Đi vào trong văn phòng ở tầng cao nhất, giờ phút này phần lớn đại ca của Bang Long đều đã chờ ở bên trong rồi, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy Trương Húc Thần vẻ mặt kinh ngạc, nếu không phải Bạo Lực đã sớm thông báo cho bọn họ biết, đoán chừng phần lớn mọi người không thể phát hiện ra được.

“Đông, anh Đông.” Trần Uy đi quanh Trương Húc Thần nhìn qua một vòng, gãi đầu nói: “Mẹ nó đúng là giống thật đấy, nếu không phải A Lực sớm thông báo cho bọn em biết trước thì bọn em căn bản không biết được đây căn bản không phải là anh Đông.”

“Nếu tôi nói chuyện, các cậu chắc cũng có thể nghe ra được!” Trương Húc Thần cười nói.

“Cẩn thận nghe một chút thì từ ngữ điệu và tiết tấu nói chuyện cũng có chút khác biệt!” Đường Phi gật đầu hỏi: “Anh Đông, anh Đông của chúng tôi đâu rồi?”

Trương Húc Thần trả lời: “Đi làm một việc lớn, đoán chừng chậm nhất là ngày mai sẽ trở lại!”

Bạo Lực cũng gật đầu nói: “Anh Đông đã dặn dò, bảo chúng ta trợ giúp anh Đông này diễn một vở kịch hơn nữa còn phải diễn vô cùng chân thật nữa, chúng ta ở lại trong phòng làm việc một lúc rồi mới ra ngoài đi một vòng, tìm chút việc, để bọn họ tin tưởng người trước mắt là anh Đông!”

Trương Húc Thần nói với Lâm Tâm Di: “Em dâu lát nữa bọn anh ra ngoài, em cứ chờ ở đây nhé, đề phòng bọn họ muốn ra tay, bọn anh không bảo vệ tốt cho em, xảy ra chuyện gì, anh thực sự không thể nói ăn nói với Húc Đông được, dù sao đây cũng không phải là diễn tập!”

Lâm Tâm Di gật đầu nói: “Anh Thần, em biết rồi!”

Lai tiếng nữa trôi qua, Trương Húc Thần châm một điếu thuốc nói: “Tương đối rồi, lộ diện thôi!”

“Anh Đông, chúng ta lộ diện như thế nào đây? Không thể ra ngoài đóng vai quỷ lừa gạt bọn họ chứ?” Trần Uy nghi hoặc hỏi.

Trương Húc Thần nói: “Cũng không bảo tất cả mọi người đi, cậu và cậu, hai người các cậu cùng tôi đi ra ngoài!” Anh chỉ chỉ Đường Phi và Trần Uy: “Hai người có kẻ thù hay là có muốn ai gây chuyện không, chúng ta ra ngoài làm chuyện này!”

Không chỉ hai người bọn họ, mà tất cả mọi người ở đâu đều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ ở thành phố Ngọc cũng là nhân vật có tiếng tăm, nào có ai dám tìm bọn họ gây chuyện chứ, cho dù có thì cũng là người không đui mù, thì cũng tàn phế.

“Không có người nào sao? Con cái của bảy cô tám dì của cậu không có ai bị bắt nạt hết sao?” Trương Húc Thần vô cùng kinh ngạc.

Mọi người lại lần nữa lắc đầu, ở đây phần lớn đều là người độc thân, trong nhà có rất ít người thân, biết trong nhà có một nhân vật như vậy, thực sự dám trêu chọc thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc này Trương Nhất Đao đứng lên, nói: “Anh Đông, gần đây vợ em bị mấy tên nhóc trong nhà có tiền theo đuổi, em vẫn chưa kịp đi thu thập bọn họ, anh thấy như vậy có được không?”

Trương Húc Thần cười khổ nói: “Không trâu bắt cho đi cày, vậy bốn người chúng ta đi thôi, những người khác thì ở lại!”

Bạo Lực hỏi: “Em không đi sao? Như vậy sẽ bị người ta nghi ngờ đấy?”

Đường Phi trừng mắt liếc anh ta một cái: “A Lực, có phải gần đây thường qua lại với Hắc Hùng không?”

“Mẹ nó, chơi với Hùng gia thì sao chứ?”

“Rõ ràng trí thông minh không đủ dùng, tìm mấy tên nhóc gây phiền phức, có bốn người chúng ta cũng đã là trận chiến lớn rồi, cậu làm như nháo động phòng vật, toàn bộ đều đi, mấy tên nhóc kia còn phách lối như vậy, chúng ta sao có thể giả vờ được, nếu đi hết đoán chừng bọn chúng sẽ trực tiếp quỳ xuống mất!” Trần Uy cười lạnh nói.

“Thêm tôi nữa thì có sao đâu chứ?” Bạo Lực không phục.

“Đầu đá nhà cậu có sức uy hiếp quá lớn!” Trương Húc Thần cười khổ nói.

“Trần Béo, hôm nay ông đây không để yên cho cậu!” Hắc Hùng đột nhiên đứng lên, bắt lấy Trần Uy.

“Hùng Gia tha mạng, Hùng Gia mãi mãi là Hùng Gia của tôi!”

“Được rồi, đừng náo nữa. Vợ cậu ở đâu? Chúng tôi đi qua đó!” Trương Húc Thần cười nói.

Trương Nhất Đao nói: “Trong thập bát!”

Trước cổng công ty TNHH giải trí Đông Thăng, bốn người ngồi trên chiếc xe Volkswagen Santana, bốn thanh niên ăn mặc bình thường, giống như ra ngoài hóng mát, trong đó có một người xuống mua thuốc lá và nước, thanh niên ngồi ở vị trí bên tài xế gọi điện thoại: “Đầu Nhi, Trương Húc Đông đã quay về tổng bộ, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.”

“Rõ, chỉ cần có cơ hội bọn em sẽ xử lý anh ta ngay, vẫn giống như lần trước!”

“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ khiến cho người ta cảm thấy là người của gia tộc Đông Phương làm!”

“Không sao, cho dù bọn họ nghi ngờ chúng ta cũng không có chứng cứ, tí chừng mực đó chúng ta vẫn có. Được rồi, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc, hẹn gặp lại Đầu Nhi.”

“Lão đại, anh ta ra rồi!” Lái xe chỉ Trương Húc Đông đang đi ra, nói: “Lần này dẫn theo ba người, có phải là phát hiện ra chúng ta rồi không?”

Thanh niên lái xe nở nụ cười dữ tợn: “Hẳn là không phải đâu, đừng quan tâm nhiều như vậy, bảo Lão Tứ nhanh lên xe đi, tìm cơ hội chuẩn bị ra tay!”

Ống kính chuyển đến, Trương Húc Đông bên kia, giờ phút này Trương Húc Đông mặc một thân thường phục, không chút kiêng dè đi trên đường cái, trong tay còn mua một bó hoa hồng, anh đi về phía Học Viện Lục Quân 251, nghe nói bên trong có một học viên nữ mà Trương Húc Thần vẫn luôn theo đuổi nhưng chưa thành, cho nên anh quyết định tới đây bế môn tạ khách trước, tiện thể ném hai “cái đuôi” của mình luôn.

Đi vào bên trong học viện lớn chính quy này, Trương Húc Đông thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhìn về phía anh, trong đó phần lớn là hâm mộ, dù sao ở độ tuổi mà đã là đại tá, toàn bộ nước Trung Quốc tuyệt đối không có quá mười người.

Đi đến một phòng học đang học, Trương Húc Đông đặt hoa ở sau lưng, cuối cùng xác nhận số lớp, rất có lễ phép mà gõ cửa, mười giây sau, một thầy giáo khoảng bốn mươi tuổi mở cửa, vừa nhìn thấy anh đầu tiên là sững sờ, không đợi anh nói chuyện, đã quay đầu nói: “Bạn học Liễu Như Yên, tìm em đấy!”

Trương Húc Đông cười gượng một tiếng, rất xấu hổ, thực ra trong lòng đã sớm cười đến nở hoa rồi, xem ra anh Thần thực sự đúng là khách quen của nơi này rồi, cũng không biết chị dâu tương lai xinh đẹp như thế nào, nhưng mà nghe tên cũng có chút tò mò, một sĩ quan tương lai, vậy mà lại có một cái tên tình thơ ý họa như vậy.

Chờ giây lát, chỉ thấy một cô gái vẻ mặt tức giận đi ra ngoài, cao khoảng một mét bảy, mặc quần áo thể thao màu đen, cổ áo hơi kéo ra, gương mặt xinh đẹp trang điểm nhạt, đôi chân thon dài lộ ra vóc dáng vô cùng thon thả.

Không nói hai lời, bước nhanh chân đi về phía trước, Trương Húc Đông vội vàng cầm hoa hồng lên, im lặng, anh Thần đã làm gì cô gái này thế này, sao lại khiến người ta gai mắt như vậy chứ, xem ra cái dáng vẻ này chắc chắn là không cho khách vào nhà rồi.

Đi được một đoạn, Liễu Như Yên dừng bước: “Trương Húc Thần, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không thể nào, tôi không thích tính cách này của anh, anh…”

Còn chưa nói hết, cô ta xoay người lại kinh ngạc bịt miệng, bởi vì trước mặt cô ta không phải là gương mặt chán ghét kia, mà thay vào đó là chín mươi chín đóa hoa hồng, cả người sững sờ ngay tại chỗ.

Gương mặt Trương Húc Đông lộ ra, cười nói: “Ha ha, tặng cho em!”

Lông mày Liễu Như Yên nhíu chặt, trong giọng nói lộ ra một tia bực bội: “Thì ra anh cũng không phải là đầu gỗ!”

Trương Húc Đông hoàn toàn im lặng, lẽ nào bản thân chỉ tặng một bó hoa đã không tính là đầu gỗ rồi, vậy trước kia Trương Húc Thần rốt cuộc lấy cái dáng vẻ gì để đối mặt với cô gái này đây, có phải là chính nghiêm trang nói chúng ta ở bên nhau đi, sau đó bị Liễu Như Yên tát một cái, mắng lưu manh, xéo đi. Cho dù không phải là như vậy thì cũng đại loại như thế.

“Sao thế? Nói anh không phải là đầu gỗ, anh còn không vui sao?”

Trương Húc Đông lập tức cười nói: “Sao có thể chứ? Lúc nào tan học? Anh muốn hẹn em ra ngoài ăn một bữa cơm!”

“Anh là Trương Húc Thần sao?” Người phụ nữ lại lần nữa nhíu mày.

Trương Húc Đông nhún vai nói: “Em nói xem?”

Lẽ nào thực sự thông suốt rồi sao? Trong lòng Liễu Như Yên thầm nghĩ, sở dĩ cô ta không đồng ý Trương Húc Thần, đó là bởi vì cô ta không muốn sống cả đời với một tên đầu gỗ, cho dù gỗ này dùng để xây dựng hoàng cung, thân phận địa vị gì cô ta cũng không để ý, tình yêu của cô thực ra rất đơn giản, cũng không cần mỗi ngày đều phải có điều gì kinh ngạc bất ngờ cả.

“Sắp tan học rồi, xét thấy hôm nay anh không còn chập mạch nữa, bổn tiểu thư đây cho anh mặt mũi, chẳng qua nếu anh dám như trước đây để em một mình trở về thì đây chính là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.” Liễu Như Yên trợn mắt nhìn Trương Húc Đông, cầm hoa ném vào lòng Trương Húc Đông: “Đợi em ở bên ngoài, nhớ giữ hoa của em cho tốt đấy!”

Trương Húc Đông mỉm cười, sau đó nhìn Liễu Như Yên trở về phòng học, lắc đầu, chờ ở bên ngoài.

Từ xa, hai người ngồi trên mặt đất, trong đó một tên nói với người đầu bên kia điện thoại: “Báo cáo Đầu Nhi, Trương Húc Thần đến học viện tỏ tình với một học viên nữ, có cần đi theo không?”

“Vâng, đã rõ, vậy bọn em quan sát thêm một lúc nữa, nếu như không có vấn đề gì thì lập tức rút lui hết!”

Trương Húc Đông ngồi trên ghế dài ở ngoài hành lang, duỗi lưng một cái, tùy ý nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó ôm hoa đi về phía hai người kia, hai người kia gặp nhìn thấy anh đi tới thì sững sỡ, sau đó tùy tiện nói linh tinh.

“Tối hôm qua chơi LoL sao cậu có thể gà như vậy chứ? Có phải hay không là ngươi dì cả lại tới thăm rồi?”

“Mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, cậu hiểu không!”

“Đừng buồn nôn như vậy, ông đây không giống như đám đàn bà đâu!”

“Chỉ cho phép phụ nữ có dì cả mà đàn ông không được có sao?”

“Thôi bỏ đi bỏ đi, haizzz, vậy CF của cậu ở cấp nào rồi?”

“Nhìn thấy bờ vai của vị đại ca ở phía đối điện không? Giống y hệt anh ta đấy!”

“Vãi chưởng, đại tá rồi sao? Có súng không? Cho mượn chơi chút đi!”

Trương Húc Đông đi tới, cũng không nói gì mà ngồi xuống, hai thanh niên trẻ tuổi kia sững sờ, một người trong đó hỏi: “Vị đại tá này, tìm anh em chúng tôi có chuyện gì sao?”

Trương Húc Đông rất nghiêm túc nói: “Trông hai người quả thực là trời sinh làm linh đấy, không cần học tập, tôi viết cho hai người một bức thư giới thiệu, trực tiếp vào bộ đội làm trung đội trưởng!”

“Thật sao?” Vẻ mặt hai người ước ao.

“Đương nhiên!” Trương Húc Đông phủi bụi trên vai, nói: “Tôi cần gì phải lừa hai cậu chứ? Đi theo tôi đi!”

“Được!” Hai người lập tức đứng lên, ba người đều nở nụ cười xấu xa, đi đến một góc trong học viện.

Bên trong Thập Bát, một trường học phân khu Nam Bắc, nhưng rất giống phương Bắc và phương Nam.

Khu vực trường học phía Nam là học sinh cấp ba từ lớp mười đến lớp mười hai, là trường trung học trọng điểm thi đỗ đại học, có thể đi vào nơi này thì đều là tinh anh cả, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được cách học sinh chăm chỉ đang dựa vào cây đọc sách.

Khu vực trường học phía Bắc là cao đẳng học viện kỹ thuật, mặc dù so với trường dạy nghề Minh Nhật Tinh mạnh hơn nhiều, nhưng dù sao trường dạy nghề cũng là những học sinh cấp ba yếu kém hoặc không đậu đại học, ở đây cũng có thể nhìn thấy học sinh cả ngày không lên lớp, cũng có thể nhìn thấy học sinh đâm cây, chẳng qua là học sinh năm ôm học sinh nữa đâm cây, tục xưng là “quân dã chiến”.

Xế chiều hôm nay có bốn người trông tuổi tác giống như còn là học sinh, nhưng lại ăn mặc lòe loẹt, bọn họ không chút kiêng kiêng dè đi vào trong cổng lớn của học viện, bất kể là ánh mắt hay là khí thế, bộ dáng hoàn toàn giống như đang đến gây chuyện, thực ra bọn họ đúng là đến gây chuyện.

Trương Húc Thần cố gắng ra vẻ một chút, nhưng dáng dấp chuẩn mực trên người quân nhân vẫn toát ra ngoài, điều này cũng không thể nói anh ta phô bày không đúng chỗ mà bởi vì Trương Húc Đông chính là như vậy, mấy năm qua sống trong quân đội Trương Húc Đông đương nhiên cũng được tôi luyện ra phong thái của quân nhân, cho nên có thể nói Trương Húc Thần cũng được xem là một diễn viên tốt.

“Nhất Đao, vợ cậu ở trong phòng học nào?” Trên xe, Trương Húc Thần đã biết tên của ba người khác, cho nên nhìn về phía Trương Nhất Đao trực tiếp hỏi.

Trương Nhất Đao chỉ về phía toàn nhà đằng trước cách đó không xa, nói: “Ở tầng năm, từ lúc em bận việc trong bang thì gần một năm chưa đến đây rồi!”

“Vậy vợ cậu muốn làm thì sao” Trần Uy tiện nói.

“Có tin tôi xé nát miệng anh không?”

“Mẹ kiếp, đừng quên, trước kia anh vẫn là em trai nhỏ của tôi đấy!”

“Nhưng bây giờ thì không phải, bằng không tôi chấp anh ba chiếu, hai người chúng ta luyện một chút xem sao?”

“Trần Béo hôm nay không thoải mái, đợi đến giờ lành tôi lại thu thập thằng nhóc nhà cậu!”

“Bớt nói nhảm đi, đi thôi!” Trương Húc Thần trực tiếp dẫn đầu đi về phía toàn nhà trước mặt

Bốn người lên đến tầng năm, cũng không biết là đang học hay là tan rồi, dù sao hành lang cũng có người đang chơi đùa đùa giỡn, vừa nhìn đã biết là mạ non chưa trải sự đời rồi, Trần Uy thỉnh thoảng dòm cửa sổ nhìn trộm.

“Học sinh nữ kia không tồi nhỉ!”

“Ai da, nhanh nhìn đi lớn thật đấy!”

“Má nó, da trắng ghia á!”

Ba người bất đắc dĩ nhìn Trần Uy một chút, Đường Phi đi lên đá một cái vào chân: “Mẹ kiếp, cậu có thể có chút tiền đồ được không?”

Bịch!

Trần Uy lập tức đụng vào trong phòng học, nháy mắt trở thành tiêu điểm của mấy chục ánh mắt, anh ta bò dậy gãi đầu nói: “Sơ suất sơ suất, mọi người tiếp tục học đi!”

Nháy mắt nghênh đón một loạt tiếng cười to, thầy giáo bất đắc dĩ lắc đầu đóng cửa lại.

“Vừa rồi ai đá Béo tôi đấy?” Vẻ mặt Trần Uy bất mãn xoay người lại: “Haizz, mé, các anh đợi tôi với!” Lúc này anh ta mới phát hiện ba người đã đi ra xa mấy chục mét, vội vàng kêu la đi theo.