Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 177: Giả heo ăn thịt hổ



Đợi đến bọn họ đi đến trước cửa phòng học, hai người xuất hiện ở cửa cầu thang Đông Tây, bốn người không ló đầu ra ngoài nhìn, mà là gỡ xuống kính râm vươn ra chiếu một cái, lập tức rụt trở về.

Ánh mắt Tương Húc Thần nhìn hai bên một chút, sau đó nhẹ giọng nói với Trương Nhất Đao nói: “Lát nữa có chuyện gì nguy hiểm thì cậu cứ bảo vệ vợ cậu, chuyện còn lại cứ giao cho ba người chúng tôi!”

“Được!” Trương Nhất Đao gật đầu đồng ý.

Đường Phi và Trần Uy liếc nhìn nhau, hai người âm thầm tán thưởng Trương Húc Thần, quả nhiên là anh họ của anh Đông, ngay cả thương hương tiếc ngọc cũng giống nhau như thế, thực ra Trương Húc Thần là bởi vì là một quân nhân, trong lòng anh ta có một niềm tin, bảo tài sản và tính mạng của người dân, là một chức trách cơ bản nhất của quân nhân Trung Quốc, ngay cả đối với người xa lạ cũng như vậy.

Trương Nhất Đao đẩy cửa phòng học ra, trong nháy mắt ánh mắt của tất cả học sinh và thầy giáo đều đổ dồn về phía cậu ta, có tò mò cũng có giận dữ, không hiểu người này vào trong phòng học làm gì, nhưng cũng có một học sinh nữ vui vẻ, lập tức đứng lên nói ra: “Thầy giáo, anh ấy tới tìm em ạ!”

Học sinh nữ kia cao khoảng một mét sáu, tướng mạo trung bình, gương mặt như búp bê, nhưng là nếu là Trương Đào trước kia, nữ sinh như này hoàn toàn chính là gu của anh, nhưng là hiện tại Trương Nhất Đao dường như có thể nói là nhân vật lớn oai phong một cõi ở thành phố Ngọc, muốn người phụ nữ nào mà không có được, nhưng cậu ta thay đổi tất cả, duy chỉ có cô nữ sinh này là không thay đổi, vẫn luôn được cậu ta dốc lòng thương yêu.

“Chúng ta đang trong lớp, trò ra ngoài đi!” Thầy giáo cũng là một người cường tráng, vừa rồi đang giảng bài rất cao hứng, khó tránh khỏi trong lòng có chút không thoải mái, liếc thấy Trương Nhất Đao cũng không có gì đặc biệt.

“Mày, nói thêm một câu nữa xem!” Trương Nhất Đao chỉ ngón tay vào mũi thầy giáo, cậu ta là nhân vật nào, đừng nói là thầy giáo, ngay cả hiệu trưởng đến cậu ta cũng không sợ hãi.

“Anh có thái độ gì đấy?” Thầy giáo cảm giác mất mặt trước mặt các học sinh, đương nhiên cũng nổi giận.

Trương Nhất Đao là môn sinh tâm đắc của Hắc Hoàng, thân thủ đương nhiên không thể xem thường, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, tiến lên phía trước quăng một cái tát trên mặt thầy giáo khiến anh ta ngã nhào trên mặt đất, âm thanh bạt tai kia nghe mà cũng thấy đau thay.

Các học sinh bỗng nhiên ồn ào, thầy giáo của mình bị đánh, giống như bọn họ bị đánh mất tôn nghiêm, dù sao cũng muốn biểu hiện trước mặt thầy giáo một chút, từng người từng người nhấc ghế lên giống như muốn liều mạng với Trương Nhất Đao, Trương Húc Thần biết mình nên ra mặt, dẫn theo Đường Phi và Trần Uy đi vào, ánh mắt quét qua người bên trong, lập tức lặng ngắt như tờ.

“Bang Long làm việc, người không có phận sự thì cút đi!”

“Bang, Bang Long?” Tất cả mọi người sững sờ, phần lớn mọi người đều đã nghe nói về uy danh của Bang Long, là bang phái lớn nhất thành phố Ngọc, không ai dám mạo danh lung tung, nếu không phải, bị Bang Long kia biết được thì chút mạng nhỏ cũng chả còn.

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, Trương Húc Thần nói: “Nhất Đao, dẫn người phụ nữ của cậu đi, chúng ta đi!”

“Vâng, anh Đông!”

Cửa phòng học đóng lại, trong lòng tất cả mọi người đều lộp bộp một tiếng, đại danh của Trương Nhất Đao ở thành phố Ngọc như sấm bên tai, nhưng cậu ta lại gọi người này là anh Đông, như vậy lai lịch của người này không cần nghĩ cũng biết.

Đường Phi sờ Cứu Hồn Đao được áo khoác bao bên ngoài, thấp giọng hỏi Trương Húc Thần: “Lúc nào thì chúng ta ra tay?”

“Vẫn chưa đến lúc, bọn họ chắc chắn sẽ không ra tay ở học viện, hơn nữa chúng ta còn chưa diễn đã có người tìm đến cửa rồi!”

Đường Phi vừa nhìn lên, quả nhiên có thanh niên hơn ba mươi tuổi vọt đến, mà từ cách ăn mặc của những người này thì có thể nhận ra bọn họ hẳn là không phải học sinh của học viện này, dẫn đầu là một người tóc dài trẻ tuổi, trong tay cầm côn sắt chỉ vào đám người Trương Húc Thần nói: “Dám động người phụ nữ của ông đây, buông cô gái đó ra!”

“Đợi một chút!” Đường Phi chỉ hẻm nhỏ không người bên ngoài: “Nơi này quá chật, chúng ta ra ngoài đi!”

“Được thôi!” Thanh niên kia đương nhiên gật đầu đồng ý.

Trong hẻm nhỏ, bốn nam một nữ đối mặt với hơn ba mươi người, mặc dù không run rẩy hoảng sợ, bạn gái Trương Nhất Đao cũng tránh ở phía sau lưng cậu ta, nhưng cô ta cũng biết hiện tại Trương Nhất Đao là nhân vật như thế nào, hơn nữa cô ta còn thường xuyên nghe Trương Nhất Đao nói Trương Húc Đông là người lợi hại cỡ nào, hôm nay là lần thứ nhất thực sự vẫn có chút kích động, hưng phấn đến run rẩy.

“Anh Đông!” Đôi mắt sắc bén của Trương Nhất Đao phát hiện bốn khí thế hoàn toàn không giống với những tên lưu manh bình thường xen lẫn trong trong đó, lập tức nhắc nhở Trương Húc Thần.

Trương Húc Thần gật đầu, dùng cánh tay cản một chút, ra hiệu cho cậu ra dẫn theo bạn gái lui lại.

Trận này trông như không đáng lo ngại nhưng lại giấu giếm sát khí, Trương Húc Thần hoạt động gân cốt một chút rồi nói với Đường Phi: “Một người hai tên!”

“Ừm!” Đường Phi gật đầu.

“Vậy tôi thì sao?” Trần Uy chỉ mình.

“Còn lại tất cả đều là của cậu!”

“Móa!”

“Xông lên …”

Mười phút sau, bên này chỉ còn lại Trương Húc Thần và Đường Phi, bên kia còn có bốn con mắt thâm độc, bọn họ đối chọi gay gắt, bốn người kia lấy lưỡi đao chuôi ngắn ở sau lưng ra, vẻ mặt khinh thường.

Trần Uy ngồi bên cạnh, dùng tay phe phẩy trên mặt, trong miệng phàn nàn nói: “Mẹ kiếp, thời gian dài như vậy không ra tay, một người đánh ba mươi qua thực là thở không ra hơi. Này, các người không ra tay đi, còn bồi dưỡng tình cảm đấy hả?”

Lời này còn chưa dứt, người hai bên gần như bắt đầu lao về phía đối phương.

Kết cục rất rõ ràng, bốn chết một bị thương, Trương Húc Thần bị thương, hai cánh tay anh ta bị xoẹt qua máu chảy đầm đìa, một là bởi vì hôm nay anh ta không có dẫn theo thằng nhóc kia, thứ hai là bởi vì thực lực của đối phương thực sự quá mạnh, ngay cả anh ta là tinh anh trong bộ đội đặc chủng cũng không được, cho nên bị tổn thất ngay tại chỗ.

Mà Đường Phi thì đơn giản lôi Dứt Hồn Đao ra, đối thủ của cậu ta chưa tiếp được mười chiêu đã tèo rồi, bọn anh chết cũng không ngờ được đao của Đường Phi lại nhanh đến mức như vậy.

Trương Húc Thần nâng canh tay đẫm máu lên, giơ ngón cái với Đường Phi: “Đường Phi, cậu mạnh thật đấy!”

“Ha ha, bởi vì tôi mở Long Hồn!” Đường Phi nở nụ cười dữ tợn.

“Không biết bên kia thế nào rồi?” Trần Uy ngửa mặt lên trời thở dài nói.

“Được rồi, nhanh đưa anh Đông đi bệnh viện đi!” Đường Phi đỡ Trương Húc Thần đi ra ngoài.

Hai giờ trước, trong học viện lục quân, Trương Húc Đông phủi bụi trên tay từ một góc hẻo lánh đi qua đó, lần nữa nhặt bó hoa hồng trên mặt đất, sửa sang lại quần áo thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Như Yên từ phòng học bên trong đi ra, anh mỉm cười đi qua đó.

“Vừa rồi anh đi làm gì vậy?” Liễu Như Yên nhìn Trương Húc Đông đang chậm rãi đi tới, giận không có chỗ phát tiết, anh lại dám rời khỏi chỗ này.

Trương Húc Đông âm thầm lắc đầu, xem ra về sau có anh Thần chịu, mình phải giữ thể diện cho chị dâu tương lai, bằng không với tính cách của Liễu Như Yên thì tuyệt đối sẽ không gả cho Trương Húc Thần, nghĩ chỉ chốc lát nói: “Anh tùy tiện dạo qua một vòng thôi mà.”

“Vậy anh…”

“Haizzz, anh làm gì thế?”

Trương Húc Đông khoát tay áo nói: “Thực ra anh đột nhiên cảm thấy chúng ta không thích hợp, anh vẫn nên đi thôi!”

“Anh…”

“Dưa hái xanh không ngọt, nếu như cảm thấy chúng ta phù hợp, anh tin em sẽ gọi điện thoại cho anh!”

Nhìn xem bóng lưng của Trương Húc Đông, Liễu Như Yên cảm thấy có một cảm giác mất mát, loại cảm giác này rất thống khổ, khiến cho cô có chút xúc động muốn khóc, cuối cùng giậm chân một cái, nũng nịu nhẹ nói: “Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”

Trương Húc Đông ra khỏi học viện Lục Quân, một chiếc chén vàng cũng được đưa vào trong xe, giờ phút này bên trong chật ních các thành viên của Thiên Sát, bên cạnh còn có hai bao tải không ngừng giãy dụa, anh nói: “Đi đến nơi chúng ta nên đến!”

“Trương Húc Thần, tôi hận anh!” Trương Húc Thần đang trên đường đến bệnh viện không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy nữ thần gọi điện thoại cho anh ta, lúc nhận máy bên kia không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến anh ta thiếu chút nữa thổ huyết.

“Sao thế?” Đường Phi hỏi.

Trương Húc Thần nắm chặt nắm đấm, kêu lên: “Húc Đông rốt cuộc đã làm gì rồi…”

Thành phố Ngọc là thành phố nối liền nhau, đã từng bị Hỏa Trư thống trị, trật tự vốn có hiện tại đã bị phá thành mảnh nhỏ, biến thành hơn mười thế lực nhỏ, nhưng tin tức rất căng thẳng, tất cả mọi người chỉ có thể ở trong cục diện đó, ai cũng không dám gió ngược gây án.

Một chiếc xe vàng chậm rãi lái tới, đi đến một con phố khác, xe rẽ đến một góc hỏi lánh khác, hơn mười người từ trên xe nhảy xuống hơn, người dẫn đầu dặn dò hai người còn lại trên xe: “Một tiếng sau đến đón chúng tôi!”

“Vâng, anh Đông!”

Trên mặt Trương Húc Đông đã khôi phục nguyên trạng, anh vung tay lên dẫn một đám người im lặng từ trong màn đêm lặng yên tiến lên, người nào người nấy linh hoạt giống như mèo, xuyên qua nhìn thấy trong hẻm nhỏ, mục tiêu là trong ngôi biệt thự cách đó không xa.

Khi bọn anh phủ phục xung quanh biệt thự, toàn bộ biệt im ắng dọa người, theo lý mà nói cho dù là một cánh cửa phụ của Hồng Môn, cũng không đến nỗi buông lỏng cảnh giác như thế, thầm nghĩ bên trong có cái gì mai phục gì chăng? Chẳng qua cho dù có mai phục gì, có Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Tê Giác và Huyết Sát và các thành viên Thiên Sát, đủ để ứng phó với bất kỳ nguy cơ nào.

Trương Húc Đông chậm rãi đi lên trước, dao Cát Đẩu đã cầm ngược ở ngay sau lưng, thân đao tản ra sát ý như trên người chủ nhân vậy, giống như đêm nay nhất định phải uống máu.

Trước cửa biệt thự, mấy chiếc xe con đắt đỏ dừng lại, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại im lặng như tờ, Trương Húc Đông ném một ánh mắt cho tất cả mọi người, tất cả mọi người điều chỉnh hô hấp, bắt đầu tới gần biệt thự.

Đến ngoài cửa, Trương Húc Đông ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó cẩn thận đi nghe động tĩnh bên trong, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn bên trong, đám người Trương Húc Đông đều là những cao thủ có kinh nghiệm dày dặn, đã nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, cho nên bọn họ có thể dựa tiếng hít thở để phán đoán đại khái, bên trong không còn có đến hai mươi người.

Trương Húc Đông chậm rãi đẩy cửa ra, ánh mắt tất cả mọi người dán trên tường, bỗng nhiên nhìn thấy hai người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, Trương Húc Đông không có chút do dự, dao Cát Đẩu trong tay trực tiếp xoẹt một vệt, nháy mắt cắt vỡ một cuống họng.

Một người đàn ông khác lộ vẻ kinh ngạc, vươn tay sờ bên hông, nhưng tốc độ của Hắc Hoàng cũng không chậm, lúc người đàn ông vừa định rút súng, cô nhanh hơn một bước rút mất súng của người đàn ông, hành động của hai người gần như chưa đến một giây, phối hợp vô cùng hoàn mỹ, một giây sau Hắc Hoàng đã bẻ cổ của người đàn ông.

“Cha, cha...” Tại trong biệt thự vang lên tiếng vỗ tay, lúc này giọng nói của một đàn ông ở bên trong vang lên: “Không tệ, rất không tệ, không hổ là tinh anh của Bang Long, quả nhiên là người nào người nấy thân thủ phi phàm.”

Cửa đã bị mở ra, ánh mắt Trương Húc Đông quét sang, giờ phút này chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế sa lon, người đàn ông kia cao khoảng một mét tám, đẹp trai tóc ngắn, ngũ quan thanh tứ, đường nét xinh đẹp, ngón tay kẹp một điếu xì gà, làn da vàng nhạt dưới ánh đèn ảm đạm phát ra vầng sáng nhàn nhạt, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng híp lại tạo thành kẽ hở, để lộ ra bản chất lãnh khốc vô tình trong lòng.

Kẻ chủ mưu! Đây là định nghĩa của Trương Húc Đông về người đàn ông này.