Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 37: Biểu hiện tức giận



Ở trong phòng giam đến rạng sáng, một cảnh sát trẻ tuổi đi vào, khi nhìn thấy cảnh tượng nằm trên mặt đất, ánh mắt ngẩn cả ra, mà phía sau anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, cả người đều mặc đồ đen, nhất là đôi tất cực kỳ gợi cảm kia, càng làm tăng thêm vài phần lẳng lơ. Người phụ nữ này Trương Húc Đông chưa từng thấy qua, không biết lai lịch là thế nào.

"Trương Húc Đông, Đỗ Phong, Tiêu Diễm..." Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đọc tên của năm người Trương Húc Đông, sau đó mở cửa phòng giam nói: "Đọc đến tên thì đi ra!"

"Ồ!" Nhóm người Trương Húc Đông hoạt động gân cốt một chút, người phụ nữ kia vỗ vỗ bả vai của Trương Húc Đông cùng bốn người kia, nói: "Tiểu Nguyệt thật đúng là tinh mắt mà, lại tìm được năm món hàng tốt như vậy, đáng tiếc là chỉ ở Thanh Long Hội!" Người phụ nữ kia châm một điếu thuốc, nói: "Đừng lưu luyến nữa, đi thôi!"

Bên trong văn phòng của Mạnh Nguyệt ở hộp đêm Hoàng đế.

Người ngồi trên ghế của ông chủ không phải là Mạnh Nguyệt, mà là Tần Vũ đang ngồi hút xì gà. Ông ta tươi cười hớn hở, nói: "Cái lỗ thủng này chọc vào hơi to đấy, nhưng mà tôi thích, cũng đã đến lúc thay đổi trật tự nơi này rồi!"

Đường Phong dựa vào tường, sờ con dao găm của ông ta, nói: “Tên Trương Húc Đông này quả thật không đơn giản, năm người thôi mà náo động trời đất. Nhưng cũng chỉ có năm người, nếu như có năm mươi người giống bọn họ vây thì đại bản doanh của Matsumoto, cũng không phải là của Vũ Môn rồi!"

Tần Vũ búng tàn thuốc, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ chúng ta đã cùng Bảo Long Môn khiêu chiến, làm gì còn sót lại người đối phó với băng nhóm hạng hai như vậy nữa, nhưng mà trong các bang phái hạng hai, Vũ Môn này cũng coi như có thực lực. Nếu như Vũ Môn đứng về phía Long Môn, chúng ta sẽ hơi khó khăn đấy! Anh Ngô, ông nghĩ chúng ta nên làm gì?"

Ngô Quan nhẹ nhàng gật đầu, ánh sáng lóe lên sau cặp kính gọng vàng, nói: "Thế lực của Vũ Môn cố thủ ở khu Đông thành, muốn ngăn cản bọn họ trợ giúp Bảo Long Môn, chỉ cần nâng đỡ một thế lực có thể ngang tài ngang sức với băng nhóm của bọn họ là được rồi nhỉ?"

"Nhưng ở thành phố Ngọc này có rất ít băng nhóm hạng hai có thể sánh ngang được với sức mạnh của Vũ Môn, hơn nữa lại còn sẵn lòng làm việc cho băng đảng của chúng ta!" Mạnh Nguyệt khẽ lắc đầu, trông cô ta có vẻ như đang không yên lòng, nói: "Bang Tam Hợp? Hay là Bang Vân Hỏa? Bọn họ tinh nhuệ hơn bất cứ nhóm nào khác, nhưng những băng nhóm này trung lập, căn bản không thể nào lôi kéo được, ngoại trừ dùng lợi ích cực kỳ lớn mới dẫn dụ nổi!"

"Con mẹ nó, ông đây coi thường mấy băng nhóm hạng hai này!" Triệu Tiếu Long cười quái dị nói: "Điều 100 người từ Bát Nguyệt Đường sang cho Trương Húc Đông là được rồi!"

Nhưng Tần Vũ lại lắc đầu nói: "Điều cái gì mà điều? Đừng quên rằng còn có Hồng Môn ở phía trên chúng ta, bọn họ không lộ diện không có nghĩa là sẽ không tóm lấy cơ hội gây khó dễ cho chúng ta!" Dừng một chút, ông ta dường như đang lầm bầm tự nói với chính mình điều gì đó: "Chúng ta muốn nâng đỡ một băng nhóm, tốt nhất là người của chúng ta, nếu để Trương Húc Đông thành lập nhánh bang hội, các cậu cảm thấy thế nào?"

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, gần như đồng thanh nói: "Có thể!"

"Lão đại Tần Vũ!"

Người phụ nữ xinh đẹp đưa nhóm người Trương Húc Đông đến một khu vực để tắm, giờ phút này Tần Vũ đang tắm trong hồ, đám người Đường Phong cũng ở đó, vẫy tay chào hỏi Trương Húc Đông cùng những người khác.

"Tần Vũ, tôi đã trả lại nợ ân tình còn nợ anh rồi đấy, các anh tự lo tiếp đi nhé!" Người phụ nữ xinh đẹp kia không kiêng kỵ nhìn vào cơ thể của Tần Vũ rồi tiếp tục nói: "Các anh khai chiến với Bảo Long Môn, lại chọc tới cả con quỷ Vũ Môn, bọn họ sẽ không bỏ qua đâu, hy vọng anh có thể gánh nổi!"

"Cảm ơn chị Cửu, có muốn đến tắm cùng chúng tôi không?"

"Không cần!"

Chị Cửu kia nhìn nhóm người Trương Húc Đông, sau đó quay đầu bước đi. Tần Vũ ngoắc tay nói: "Húc Đông, các cậu cũng xuống đây tắm rửa đi, đây là suối nước nóng đấy!"

Đối với những vết thương đã bắt đầu lành, nước suối nóng có chức năng chữa lành vết thương rất tốt. Sau khi đi xuống, Tần Vũ nói với Trương Húc Đông về ý tưởng của mình, sau đó nói: "Húc Đông, vốn chuyện này không cần để cậu ra mặt, nhưng hiện tại ở bang hội tứ phía đều là địch, muốn chiếm lấy phương Bắc, nhất định phải đắc tội với rất nhiều thế lực. Mặc dù Thanh Long Hội đã chuẩn bị cho phương diện này, nhưng hai tay không thể đánh lại bốn tay được, cậu nói cho chúng tôi biết hút ý kiến của cậu xem."

Trương Húc Đông nhắm mắt lại, Đỗ Phong ở bên cạnh huých vào người anh, nói nhỏ: "Anh Đông, Long Đầu đang hỏi ý của anh thế nào đấy!"

"Để tôi suy nghĩ chút đã!" Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không đồng ý dứt khoát như vậy, cũng không phải anh bài xích chuyện này, mà là anh phải cân nhắc cho sau này. Bây giờ Thanh Long Hội cần anh, nhưng nếu như anh thiết lập một bang hội lớn mạnh, Tần Vũ có làm chuyện qua cầu rút ván không nhỉ. Từ lần trước ở ngục Cao Đào đã thấy, ông ta đang đề phòng anh.

"Cậu đừng áp lực gì cả!" Tần Vũ bơi qua vỗ vai Trương Húc Đông nói: "Nếu như có thể thành công thì không còn gì tốt hơn nữa, nếu không thành công các anh em sẽ không trách cậu đâu. Dù sao kết cấu của thành phố Ngọc đã rất quy củ rồi, muốn tạo ra một thiên hạ khác biệt ở đây không dễ dàng đâu."

"Tôi phải bắt đầu từ phương diện nào?" Trương Húc Đông đột nhiên hỏi.

Ngô Quan mỉm cười nói: "Hiện tại ở thành phố Ngọc này, không phải cậu có sức mạnh cao siêu sao, bắt lấy vài người ở đây là đã có thể có thế lực của mình rồi!" Dừng một chút ông ta nói tiếp, "Thu thập thủ hạ phải cần bắt đầu từ trường học, học sinh tuổi tác không quá lớn, nhưng lá gan lại lớn. Tôi cảm thấy cậu có thể cân nhắc đến chuyện này!"

"Có ý gì?"

"Những trường đại học ở thành phố Ngọc là không thể nào, nhưng ở ngoại ô phía tây có trường kỹ thuật Minh Nhật Tinh là một một lựa chọn tốt, nơi đó số lượng học sinh nhiều, hạng người nào cũng có cả, cho nên tương đối hỗn loạn, cậu có thể tới thử xem!"

"Các ông sắp xếp đi, tôi đồng ý!" Trương Húc Đông gật đầu, tất cả mọi người đều cười.

Mười giờ sáng, Trương Húc Đông mới chậm rãi đến công ty, thật ra anh vốn không cần phải đi làm nữa, nhưng mấy đồng nghiệp ở đây cũng không tệ, dù sao cũng phải nên tạm biệt chứ. Sau khi mọi người tiến lên chào hỏi, anh ngồi vào bên cạnh Hàn Tiểu Chiêu, còn chưa kịp nói gì thì Hàn Tiểu Chiêu đã thấp giọng nói nhỏ: "Anh Trương, sao hôm nay anh đến muộn vậy? Hơn nữa anh còn không xin phép, tôi vừa mới thấy tổ trưởng Vương mặt đen như đít nồi bước vào phòng làm việc đấy!"

Trương Húc Đông cười một tiếng, anh có chút luyến tiếc với cô gái dễ thương này, nhưng lại không thể không rời đi, đành nói: "Tiểu Chiêu, thật ra hôm nay tôi từ chức!"

"Hử?" Hàn Tiểu Chiêu đột nhiên kinh ngạc kêu lên thành tiếng, Triệu Nhã Chi cùng những người khác cũng nhìn sang, nhất thời chậc lưỡi nói: "Sao đang làm việc tốt lại đột nhiên nghỉ việc?"

"Tôi phải rời thành phố Ngọc một thời gian!" Trương Húc Đông cũng không thể nói với cô ấy rằng anh phải đi làm một lão đại chuyên chém người, loại chuyện này người bình thường chắc chắn không có cách nào hiểu nổi đâu.

"Ồ!" Hàn Tiểu Chiêu hơi mất mát, cô có cảm tình với Trương Húc Đông, cảm thấy người đàn ông này không sợ cường thế, hơn nữa còn dám làm việc nghĩa. Quan trọng là cô ấy đã xem Trương Húc Đông là một người bạn rất thân của mình.

Cửa phòng làm việc của Vương Kim Sơn đột nhiên mở ra: "Trương Húc Đông, cậu vào đây!"

"Có lẽ ông ta muốn gây khó dễ với anh!"

"Không sao đâu!" Trương Húc Đông cười nói: "Tôi cũng định đi tìm ông ta!"

Khi bước vào phòng làm việc của Vương Kim Sơn, anh thấy ông ta đang ngồi trên ghế với vẻ mặt u ám, ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn làm việc, nói: "Sao cậu lại đến muộn cả tiếng đồng hồ vậy? Cũng không xin phép bất cứ người nào cả!"

"Tôi đã nói chuyện với Tổng giám đốc Mạnh rồi, ông có thể hỏi cô ấy!" Trương Húc Đông không nóng không lạnh đáp, lại không hề bị ông ta dọa sợ.

"Bup!" Vương Kim Sơn vỗ bàn nói: "Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ mà lại dám to gan như vậy, chẳng lẽ cậu không biết muốn xin nghỉ phải tự mình gọi điện thoại riêng cho tôi sao? Tôi mới là người phụ trách chuyên cần của cậu!"

Trương Húc Đông nói: "Tôi không cần ông phải chăm sóc mình đâu!"

Vương Kim Sơn lập tức nổi giận, nhưng ngoài mặt tức giận, trong lòng lại thầm mừng rỡ, biết đây nhất định là cơ hội tốt để đuổi Trương Húc Đông đi. Cấp dưới chống đối cấp trên, chỉ sợ Mạnh Nguyệt cũng không bảo vệ được cậu ta, bèn nói: "Được, rất tốt, vô cùng tốt!"

"Tốt con mẹ ông?" Trương Húc Đông đi thẳng tới, nói: "Trong công ty có loại sâu mọt như ông thật là bất hạnh của mọi người mà. Ông bị đuổi việc!"

Vương Kim Sơn im lặng cười, ban đầu là cười thầm, cuối cùng lại trở thành cười to, đứng lên nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Nói cho tên nhóc cậu biết, ngay cả Mạnh Nguyệt cũng không dám đuổi tôi đâu, cậu là cái thá gì chứ?"

"Cậu làm gì đấy?"

Đột nhiên Trương Húc Đông túm lấy cổ áo của Vương Kim Sơn, mà ông ta không chút nào sợ hãi cả, không ngại chơi đùa với anh. Ông ta định mở tay của Trương Húc Đông ra, nhưng lại bị anh bắt lấy cổ tay vặn ngược lại, lập tức chửi ầm lên: "Nhóc con, chán sống rồi à? Cậu có biết ông đây là ai không?"

Bịch!

Với một cú đấm vào bụng của Trương Húc Đông, ông ta lập tức ói ra cả bữa sáng của mình. Vương Kim Sơn giống như một con tôm bị nấu chín vậy, cúi đầu che bụng nằm trên mặt đất, căm hận nhìn chằm chằm Trương Húc Đông nhưng không nói được gì cả.

Thật ra lần này Trương Húc Đông đã nương tay lắm rồi, nếu như anh dùng hết sức lực cho cú đấm này thì tên Vương Kim Sơn kia đã phải nhập viện rồi từ lâu rồi. Anh trực tiếp túm gáy Vương Kim Sơn, mở cửa phòng làm việc ra.

Bên ngoài náo loạn, rõ ràng vừa rồi có người ở ngoài cửa nghe lén, mà đám người Hàn Tiểu Chiêu cũng chưa trở về chỗ ngồi, sững sờ tại chỗ. Trong nháy mắt cạn lời nhìn Trương Húc Đông kéo Vương Kim Sơn ra ngoài.

"Tiểu... Tiểu Trương, cậu... cậu làm gì vậy? ”Sau một phút, Vương Chí Tân mới lắp bắp hỏi.

Trương Húc Đông cười nói: “Tôi muốn rời khỏi công ty, lúc đi cần phải mang theo thứ này, như vậy lúc tôi không có ở đây ông ta sẽ không thể nào chèn ép mọi người được nữa!"

Hàn Tiểu Chiêu cũng kịp phản ứng lại nói: "Anh Trương, cho dù anh không ở đây thì cũng không thể như vậy được, đánh người là phạm pháp!"

"Yên tâm, tôi có chừng mực!" Trương Húc Đông bắt đầu bước ra ngoài nói: "Không kịp ăn cùng mọi người một bữa cơm rồi, gặp nhau đã là duyên phận rồi. Nếu như sau này có chuyện gì cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp ngay!"

"Này Này..." Âu Dương Dương Dương gọi hai tiếng, nhưng Trương Húc Đông đã đóng cửa lại, mọi người trong phòng làm việc đều trợn mắt há mồm, tự hỏi đây là loại logic gì, chẳng lẽ không đi làm nữa thì có thể dạy dỗ cấp trên được sao?

Trương Húc Đông kéo Vương Kim Sơn đến phòng nhân sự giống như kéo một con chó chết trên đường vậy, làm cho các nhân viên ra vào đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không ai ra tay ngăn cản, cứ như vậy anh đi thẳng đến phòng làm việc của trưởng phòng nhân sự.

"Anh là ai? Hả, đây không phải là ông Vương sao? Chuyện gì xảy ra thế này?" Trưởng phòng nhân sự là một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, nhìn thấy tình hình trước mắt, đầu óc ông ta càng thêm mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trương Húc Đông một chân giẫm lên người Vương Kim Sơn, Vương Kim Sơn đau đớn kêu la, nhưng anh không hề để ý tới, từ trong túi ném ra một thứ gì đó cho trưởng phòng nhân sự, nói: "Tôi cùng với tên khốn họ Vương này cùng nhau từ chức, ông giúp tôi làm chứ?"

Vẻ mặt của trưởng phòng nhân sự đầy nghi hoặc, nhưng khi ông ta nhìn rõ đó là vật gì, sắc mặt lập tức thay đổi, nuốt nước bọt nói: "Hóa ra anh là Đường chủ của Thanh Long hội, tôi đây có mắt..."

"Được rồi, nhanh lên!" Trương Húc Đông không muốn nghe thêm mấy lời khen giả tạo của ông ta nữa. Hóa ra Đường chủ cũng không phải là không làm được gì, ít nhất vẫn có thể đuổi cổ tên Vương Kim Sơn này được.

Vương Kim Sơn cũng quên đi đau đớn trên người, ông ta làm sao ngờ được tên nhân viên quèn này lại là Đường chủ trong bang, giờ phút này vẻ mặt của ông ta khó có thể nói là đặc sắc cỡ nào, cũng không biết nên nói cái gì.

Đến khi trưởng phòng nhân sự tự mình làm xong hai lá đơn từ chức của hai người bọn họ, Trương Húc Đông trực tiếp ký tên vào, đá một cước vào người Vương Kim Sơn, hừ lạnh một tiếng: "Đến lượt ông!"

Vương Kim Sơn cực kỳ không muốn, nhưng còn có thể làm gì nữa, đành phải thuận theo ký tên, sau đó nói: “Trương Đường... Đường chủ, không có chuyện gì nữa chứ?"

"Cút đi!" Trương Húc Đông cũng không thèm nhìn ông ta, nhưng lúc Vương Kim Sơn ảo não chuẩn bị rời đi, anh lại nói: "Nếu như còn để cho tôi gặp ông ở công ty Minh Long, lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu!"

"Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!"

Trong lòng Vương Kim Sơn cực kỳ khó chịu, mặc dù chú của ông ta là một trưởng lão của Thanh Long, nhưng chắc chắn sẽ không vì ông ta mà đi đắc tội với một Đường chủ đâu. Chỉ trách mắt ông ta bị mù, lại chọc phải một nhân viên trên đầu mình như vậy. Giờ phút này rốt cuộc ông ta cũng biết tại sao Mạnh Nguyệt lại bảo ông ta không nên chọc vào Trương Húc Đông rồi.