Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 38: Trường Kỹ thuật



Trương Húc Đông chưa bao giờ nghĩ rằng anh có ngày còn phải đến trường. Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, mặc áo sơ mi dài tay, quần jean cùng giày bata trắng đứng ở cổng trường Kỹ thuật Minh Nhật Tinh. Ngước nhìn những dãy trường học cùng dãy nhà ký túc xá, anh lại một lần nữa không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào. Anh lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, nhìn tờ giấy báo nhập học trên tay, khẽ thở dài rồi nói: "Đường đường là một đặc binh mà giờ lại đi làm học sinh, lẽ ra mình không nên đáp ứng bọn họ!"

Nhóm người Đỗ Phong căn bản không đến, bọn họ nghe nhắc đến chuyện đi học, đầu đã phình to ra rồi. Khó trách thời điểm Mạnh Nguyệt đến đưa đồ cho anh, cũng không nhịn được cười. Chuyện này nếu như bị anh em Zo biết được, chắc sẽ cười đến rụng răng mất. Ít nhất anh cũng nên kéo theo một người tới đây để bớt xấu hổ như thế này.

Phía trước ngôi trường kỹ thuật này là một luống hoa lớn, được cắt tỉa rất đẹp mắt. Đứng ở cổng trường, hai hàng cây bách tùng cao lớn phản chiếu trong tầm mắt, đám sinh viên trông vô cùng náo nhiệt. Ba người một nhóm, hai người một nhóm, một số lại trông giống như một đôi tình nhân, vừa nói vừa cười. Một bức tranh ngược tâm đang hiện ra trước mắt Trương Húc Đông.

Nhìn giấy báo trúng tuyển của ngành máy tính chất lượng cao, anh đang định tìm một người để hỏi xem phòng học ở đâu thì có hai nam sinh đi ngang qua bên cạnh anh. Một người trong đó nói: “Tối qua cậu lại đi đâu vậy?”.

Chàng trai còn lại lên giọng mắng: "Con mẹ nó, tối hôm qua mới là lần thứ ba mấy anh em đi ra ngoài cả đêm thôi đấy. Sao vậy? Cậu bị đánh à?"

"Cút đi! Để tôi nói cho cậu một tin tức trọng đại, hai nhóm người của lão Hắc và Dũng Tử đã bắt đầu khai chiến rồi đấy!"

"Cuối cùng cũng đánh nhau sao? Không cần nói cũng biết nhất định là do con khốn Lý Phi Phi kia!"

"Còn phải nói sao, nghe nói nửa đêm qua Lý Phi Phi cùng lão Hắc thuê phòng, sau nửa đêm lại ngủ ở trên giường của Dũng Tử, bị anh em của lão Hắc thấy được nên hai nhóm mới đánh nhau." "

"Con mẹ nó, năng lực tình dục của Lý Phi Phi cao thế, ông đây năm xưa còn vì người phụ nữ ngu xuẩn này mà còn khóc lớn một trận, không ngờ cô ta lại là cái thể loại đó!"

"Ôi ôi... chuyện hư hỏng của cậu không cần nói ra đâu, ngay cả tay người ta còn chưa chạm vào, còn khóc cái quỷ gì. Nghe nói cuối cùng bọn Dũng Tử là người chiếm được ưu thế. Dũng Tử cũng thật mạnh đấy, cậu nhớ năm ngoái anh ta đã tự mình hạ gục ba tên băng đảng cầm mã tấu chứ!"

"Mẹ kiếp, sao tôi nhớ là sáu!"

"Quan tâm mấy tên đó làm gì, dù sao Dũng Tử của người ta cũng có dũng khí, cậu không có nghe nói qua sao? Người của Vũ Môn hình như tìm đến Dũng Tử, hình như anh ta có thể gia nhập Vũ Môn bất cứ lúc nào vậy. Không có thực lực làm sao có thể vào được Vũ Môn chứ!"

“Mẹ nó, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, đúng thật là như vậy. Được rồi, đừng nói nữa, cậu nhìn tên ngốc bên cạnh kìa, hình như đang nghe trộm chúng ta nói chuyện đấy! Đúng rồi, vừa rồi chúng ta đang định làm gì ấy nhỉ?"

"Nhìn cái tính động dục của cậu thì rõ ràng là muốn đi tìm mấy em ở khoa máy tính rồi!"

"Đúng, đúng, đúng, tôi rất thích mấy cái mông lớn đó, làm tình nhất định sẽ cực kỳ thoải mái!"

"Hắc hắc... Tôi cũng thích!"

Trương Húc Đông nhìn hai nam sinh kia rời đi, liền đi theo từ phía xa. Không ngờ tới bên trong một ngôi trường đại học kỹ thuật lớn thế này mà lại hỗn loạn còn hơn cả bên ngoài nữa. Nhưng mà nghĩ lại thấy cũng phải thôi, làm chút chuyện khác thường, lông bông khi còn trẻ cũng không tính là quá đáng gì. Ai mà không từng trải qua thời xốc nổi.

Tuy nhiên, anh vẫn chưa có ý định đối đầu trực diện với tên gọi là Dũng Tử kia. Có câu nói Rồng không đè được rắn trên mặt đất, hơn nữa cậu ta lại có quan hệ với Vũ Môn, nên anh không cần phải sớm lộ thân phận như vậy. Nếu nơi này đã loạn thế này, chắc hẳn việc tuyển người đánh nhau không hề ít. Những sinh viên này trông có vẻ tự do tự tại, cho phóng túng là điều khó có thể tránh khỏi.

Theo cùng với hai nam sinh đó, Trương Húc Đông đi vào lầu ba tòa nhà số bốn của giáo sư, hai nam sinh kia đang nằm trên cửa sổ nhìn trộm. Trương Húc Đông vừa bước vào, ập vào mũi là một mùi hương nồng nặc, dõi mắt nhìn vào bên trong thấy có ít nhất bốn mươi cô gái, duy nhất chỉ có bốn nam sinh thôi, đang ngồi trong góc đánh bài tú lơ khơ.

Lúc này, một cô gái xinh xắn, tóc dài mặt trái xoan đi tới, hỏi Trương Húc Đông đang tìm ai. Trương Húc Đông đưa giấy báo nhập học của anh ra, cô ta nhìn một chút, sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Đại ca à, lớn như vậy rồi mà vẫn còn đến trường kỹ thuật sao?"

Trương Húc Đông mặt đầy vạch đen, đổ mồ hôi nói: "Tôi mới 21 tuổi."

"Không giống lắm, trông anh ít nhất cũng phải 25, 26 tuổi!" Cô bé kia cười hì hì, nói: "Đùa thôi, tôi tên là Tiết Hiểu Hiểu, anh tên gì?"

"Trương Húc Đông!"

Trương Húc Đông đang nhìn Tiết Hiểu Hiểu cười vui vẻ, bỗng nhiên từ sau lưng có một tên lỗ mãng xông đến, trực tiếp đẩy Trương Húc Đông đang đứng ở cửa ra. Khí thế ngang ngược kia tuyệt đối có thể đánh bay người ta ra xa cả năm mét, sau lưng còn có hai tên khác đang cười xấu xa. Tên lỗ mãng kia trực tiếp đứng lên bục giảng gõ gõ, kêu lên: "Yên lặng một chút, con mẹ nó yên lặng hết cho ông."

Quả nhiên, tiếng ầm ĩ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Tên lỗ mãng hài lòng gật đầu, nói: "Xin chào, tôi tên là Trần Uy, bạn bè thường gọi tôi là Trần Béo, rất vinh hạnh có thể trở thành bạn học với mọi người. Nói nhỏ cho mọi người biết, tôi đây vẫn còn là một xử nam đấy!"

"Fuck!" Không dưới ba mươi ngón tay giữa được đưa lên, chuyện này làm cho Trần Uy lập tức đỏ mặt lên.

"Mày lớn lên trông như thế nên xứng đáng là một xử nam!" Một cậu nam sinh đẹp trai ở trong góc khinh thường cười nói, nhất thời trong phòng học nổ ra một trận hỗn chiến ồn ào.

"Mẹ kiếp, con ** của mày mới nhỏ ấy!" Trần Uy vén tay áo lên muốn động thủ.

"Con mẹ mày, tên béo chết bầm, ông đây sợ mày à!" Bốn cậu thanh niên kia vứt bài trong tay xuống, đứng lên.

Đột nhiên Trần Uy nghe thấy có tiếng ho nhẹ, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trương Húc Đông bên này. Khi cậu ta thấy khuôn mặt của Trương Húc Đông, khóe miệng của cậu ta giật giật hai cái, sau khi sửng sốt một lúc, nhanh chóng định bỏ chạy ra khỏi cửa. Lúc bước chân của Trương Húc Đông khẽ nhúc nhích, cậu ta lập tức ngừng lại.

"Đại... đại ca, anh, anh sao cũng ở đây vậy!" Trần Uy không phải ai xa lạ, cậu ta chính là tên họ Trần mập mạp mà Trương Húc Đông đã bỏ sót lại sau khi hạ gục Takukawa Matsumoto. Cậu ta nhận ra Trương Húc Đông, nhớ đến chuyện ngày đó ngay, hai chân không khỏi run lên.

Trương Húc Đông choàng tay qua bả vai Trần Uy, nói: "Nếu đã là bạn cũ, vậy trước mắt ra ngoài trò chuyện đôi câu chứ nhỉ!"

Sau khi đi ra ngoài, Trần Uy đã nháy mắt với hai thủ hạ đi theo cậu ta, ý bảo họ theo sát một chút. Tuy nhiên đã bị Trương Húc Đông túm lấy cổ, cậu ta không thể làm gì khác hơn đành phải để hai tên kia đi trước. Trương Húc Đông đưa cậu ta tới phòng vệ sinh nam, nói: "Tên mập chết bầm này, không phải cậu là người của Vũ Môn sao, làm thế nào mà lại chạy tới đây học hả?"

Trần Uy run rẩy đưa cho Trương Húc Đông điếu thuốc nói: "Đại ca, em cũng là thân bất do kỷ thôi. Trong băng nhóm cần thay máu mới, nên phái em đến đây tìm một ít trở về. Ngày đó thấy đại ca ở ngoài ngang ngược như vậy, không biết đại ca đến từ bang phái nào? "

"Thanh Long Hội!" Trương Húc Đông không giấu diếm cậu ta, bởi vì trong đầu anh có một ý tưởng, đó chính là đào góc tường của Vũ Môn. Nếu như có tên Trần Uy này làm nội ứng, sau này nếu có là bất kỳ cơn gió lay động nào cũng có thể biết kịp thời. Bên cạnh anh bây giờ chỉ thiếu duy nhất một người nhát gan nhưng lại thông minh thế này.

"Ôi ôi, hóa ra là đại ca của Thanh Long hội, khó trách lại có thân thủ lợi hại như vậy!" Trần Uy kinh ngạc nói, nhưng biểu cảm của cậu ta lại quá lố.

Trương Húc Đông đưa cho cậu ta tờ giấy thông báo nhập học, nói: "Tôi tên là Trương Húc Đông, cậu có thể gọi tôi là anh Đông, sau này tôi là một chuyên gia máy tính, có chuyện gì tôi sẽ giúp cậu!"

"Cảm ơn anh Đông, cảm ơn anh Đông!"

"Chờ đã, tôi còn chưa nói xong!" Trương Húc Đông châm một điếu thuốc nói: "Cậu cũng phải giúp tôi một vài việc nhỏ. Bây giờ phiền cậu giúp tôi thu xếp chỗ ở đi!"

"À... Em cũng thích win-win. Anh Đông, sau này ở trường học tôi chính là đàn em của anh nhé!" Trần Uy cười lúng túng, dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng ở bên ngoài, vẫn là người của Vũ Môn. Anh cũng biết phản bội là điều cấm kỵ nhất mà, em không muốn trở thành một tên phản đồ đáng khinh đâu!"

"Không thành vấn đề!"

Hiệu suất làm việc của Trần Uy rất hiệu quả, ít nhất so với người chưa từng đi học như Trương Húc Đông. Cậu ta nhanh chóng đưa Trương Húc Đông đến phòng 235 lầu hai ký túc xá ***. *** phòng rộng hơn bốn mươi mét vuông, không có phòng vệ sinh, nhưng chỉ cần đi ra ngoài mấy bước là có thể thấy một cái.

Ký túc xá quay mặt về hướng Nam, có vài cánh cửa sổ thủy tinh, hàng rào lưới thép màu trắng bạc ở bên ngoài. Sàn trong phòng rất không sạch sẽ, chỗ nào cũng có nước, dép lê nổi trên mặt nước, còn có một chậu nước chưa đổ sau khi rửa mặt xong nữa. Đã có bốn vali của sinh viên, được xếp chồng lên nhau khá lộn xộn.

"Con mẹ nó, còn kinh khủng hơn cả nơi em sống nữa!" Trần Uy oán trách than thở, thấy chỉ còn lại bốn cái giường tầng trên, liền hỏi: "Anh Đông, anh thích ngủ trên hay dưới?"

Trương Húc Đông nhún vai nói: "Tôi sao cũng được!"

"Tôi thích ngủ bên dưới, hồi còn đi học đã rất thích rồi!" Trần Uy vứt hành lý lên trên giường ở gần cửa sổ đầu tiên. Sau khi đặt xong, cậu ta bèn đặt tiếp hành lý của Trương Húc Đông lên giường trên.

"Ai cha, đã sớm biết đây là một công việc khó khăn mà!" Trần Uy ngồi xuống giường, cơ thể nặng hơn hai trăm cân của cậu ta làm cho chiếc giường kêu cót két vang dội.

Trương Húc Đông thu dọn đồ đạc của mình, gấp chăn bông thật ngay ngắn. Đây là tác phong lúc còn đi lính của anh, sau đó bắt đầu thu dọn toàn bộ phòng ký túc xá, cất giày dép gọn gàng, đem chậu nước kia đổ đi. Cuối cùng quét dọn nơi này, rồi đi giặt giẻ lau nhà trong phòng tắm.

Lúc anh trở lại, thấy Trần Uy đang nằm trên cửa sổ, lấm la lấm lét không biết nhìn cái gì. Trương Húc Đông hỏi: "Tên mập chết bầm kia, cậu làm sao vậy?"

Trần Uy kéo Trương Húc Đông lại nhìn, theo hướng tay cậu ta chỉ, ở toà nhà phía Tây, cách khu ký túc xá nam chưa tới hai trăm mét, ở ngay trên ban công có treo đủ loại đồ lót quyến rũ của các cô gái, còn có vài mẫu mã cực táo bạo.

"Hắc hắc..." Trần Uy cười bỉ ổi, nước miếng suýt chảy xuống đất, nói: "Anh Đông, thấy hoành tráng chưa!"

Trương Húc Đông liếc cậu ta một cái, bọn họ đều nói mấy tên mập đều háo sắc, quả là không sai chút nào, anh cười nói: "Hoành tráng thì cậu cứ từ từ mà nhìn, tôi không có biến thái như cậu đâu!"

"Anh Đông, thật ra nơi này cũng không tệ!" Trong lúc Trương Húc Đông đang lau sàn nhà, Trần Uy giống như lớn trong lồng kính lên vậy, suốt ngày truyền đến tiếng nuốt nước bọt của cậu ta: “Nếu như có một chiếc ống nhòm độ phân giải cao thì đoán chừng tối nay sẽ không cô đơn đâu!"

Trương Húc Đông hoàn toàn bất đắc dĩ. Đúng lúc này ngoài cửa có bốn nam sinh đi vào, chính là bốn người đánh bài tú lơ khơ trong lớp vừa rồi. Bọn họ vừa nhìn thấy Trương Húc Đông lau sàn, liền khẽ gật đầu, sau đó anh chàng đẹp trai kia nói: "Người anh em thật đúng là có mắt nhìn mà!"

"Con mẹ nó, ai cho cậu ngủ trên giường của tôi?" Một anh chàng mặt đầy mụn, đi tới kéo quần áo của Trần Uy.

Trần Uy liền ngồi dậy, tựa như cậu ta đang mong đợi sẽ xảy ra chuyện như gì đó vậy, phách lối châm một điếu thuốc nói: "Ông đây thích ngủ ở chỗ này đấy, không thỏa mãn thì đánh một trận?"

"Thích đánh thì đánh thôi, ông đây cũng không sợ mày!" Nam sinh kia ngoài miệng nói vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Trần Uy, vẫn có chút lo lắng không thôi.

"Cậu đi ra!" Anh chàng đẹp trai kia chỉ vào Trần Uy.

"Sợ cậu thì tôi đây không phải là anh Trần nữa rồi!" Trần Uy dù nói thế nào cũng là một tên xã hội đen, ngay cả Diêm Chí Phi cũng bị cậu ta đánh trúng, nên đương nhiên cũng có vài chiêu, liền dẫn đầu đi ra ngoài.