Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 40: Nơi không người quản lý



Có lẽ không ai có thể ngờ rằng, khi bọn họ vừa mới ngủ trưa dậy, Trương Húc Đông đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Tuy nhiên Trần Uy biết rằng lúc cậu ta đang mơ mơ hồ hồ, Trương Húc Đông đã nói với cậu ta rằng anh muốn đi ra ngoài một lát, hơn nữa có thể buổi chiều cũng chưa chắc sẽ trở lại.

Ngày đầu tiên đi học, Trương Húc Đông đã trốn học rồi. Mà lý do anh xin nghỉ vào ngày đầu tiên này là vì một tin nhắn của Lâm Tâm Di: "Trương Húc Đông, em xuất viện rồi. Cảm ơn anh đã cứu em. Lúc sắp đi em muốn gặp lại anh một lần, nếu như có thời gian thì anh đến địa chỉ em gửi cho anh nhé, em đợi anh!"

Lúc đến nơi, đó là một quán trà, Trương Húc Đông có chút buồn bực, không hiểu một cô gái trẻ như Lâm Tâm Di ở thời đại này mà lại mời anh đến đây để uống trà chia tay sao. Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn bước vào.

Nhân viên phục vụ hơi xinh xắn lập tức tươi cười đi tới, chào hỏi: "Thưa anh, anh đến một mình sao?"

"Không phải, có người hẹn tôi đến chỗ này, cô ấy tên là Lâm Tâm Di!"

"Ồ, vậy mời anh đi theo tôi!"

Người phục vụ dẫn Trương Húc Đông vào phòng riêng, khi nhìn thấy gương mặt không quen thuộc lắm nhưng anh vẫn có thể nhận ra kia. Anh mới biết hóa ra không phải Lâm Tâm Di mời anh, mà là cha của cô, Lâm Vân. Ông ta để cho thư ký bên cạnh đi ra ngoài trước, sau đó ra dấu tay mời nói: "Trương Húc Đông, ngồi đi!"

Nhìn thấy người thanh niên này không có gì đặc biệt lắm, tuy nhiên vẫn để cho Lâm Vân có chút bất ngờ. Đợi đến khi Trương Húc Đông ngồi xuống, ông ấy mới nói: "Công việc gần đây vẫn thuận lợi chứ?"

"Cảm ơn chú Lâm đã quan tâm. Nhưng mà có gì chú nên nói thẳng đi, cháu không thích vòng vo làm gì!" Trương Húc Đông đưa tay ra châm thuốc.

Lâm Vân nở nụ cười: "Nếu như cậu đã nói như thế, vậy thì tôi sẽ nói rõ ý định của tôi!" Ông ấy dừng lại một chút, gõ nhẹ lên bàn hai cái, nói: "Tôi không đồng ý cậu lui tới với Tâm Di, hy vọng cậu có thể hiểu ý của tôi."

Trương Húc Đông nhún vai, cười nhẹ nói: "Chú Lâm, còn có chuyện gì khác nữa không?"

"Không còn nữa!" Lâm Vân trực tiếp lấy ra một tấm chi phiếu đã viết từ lâu, nói: "Đây là một khoản bồi thường cho cậu, Tâm Di lập tức phải rời khỏi thành phố này, hy vọng bất kể hai đứa là hữu tình hay là quan hệ gì khác thì sau này đừng qua lại nữa. Mong cậu thông cảm cho người làm cha như tôi, tôi cũng là vì muốn tốt cho con bé!"

Trương Húc Đông nhìn qua số tiền không nhỏ kia, nhưng thay vì đưa tay ra nhận lấy, anh chỉ đứng thẳng dậy nói: "Luật pháp Trung Quốc quy định tự do yêu đương, hơn nữa tôi không thiếu tiền!" Nói xong, anh móc tiền trên người ra, sau đó rút ra hai tấm chi phiếu, vỗ xuống bàn: "Tạm biệt."

"Cậu..." Còn chưa đợi Lâm Vân mở miệng, Trương Húc Đông đã bước ra khỏi quán trà. Nếu không phải ông ấy là cha của Lâm Tâm Di, Trương Húc Đông đã trực tiếp ném tiền vào mặt ông ấy rồi. Người có tiền lúc làm việc thật làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Trở lại trường đại học, Trương Húc Đông an phận thủ thường tìm được phòng học, tuy nhiên bên trong không có một bóng người. Anh nhớ rằng mình có lưu lại số điện thoại của Trần Uy, gọi điện cho cậu ta mới biết bọn họ đang ở trong phòng học truyền thông của một tòa nhà khác. Hơn nữa còn cực kỳ ồn ào, anh lập tức đi thẳng đến.

Sau khi đi vào, nhất thời một trận chiến không khói súng bắt đầu. Cả phòng học náo loạn, có bốn mươi sáu người trong đó chiếm đa số là nữ sinh, bao gồm cả cô giáo nữa, bọn họ đang chơi game bắn nhau. Vừa la hét vừa chửi bới, Trần Uy đang đeo tai nghe nhưng giọng nói thì vang lên chấn động: "Nói xong rồi thì bước từng bước tới, kết quả của tất cả mọi người đều ở trên đó, có đạo đức cùng phẩm chất nghề nghiệp gì không thế?"

Bốp!

Trương Húc Đông tát vào sau ót của Trần Uy, anh chàng quay đầu định mắng to, nhưng lời vừa đến cổ họng, cậu ta đã gắng gượng nuốt vào, gãi đầu nói: "Anh Đông, tốc độ này của anh nhanh quá!"

"Anh Đông, lại đây chơi chung nào!" Đám người Cao Hoành ở bên cạnh cũng chú ý tới Trương Húc Đông, liền kêu.

Ngồi đối diện là cô gái xinh đẹp có gương mặt trái xoan Tiết Hiểu Hiểu, cô ta vẫy tay với Trương Húc Đông. Trương Húc Đông khẽ gật đầu với cô ta, Tiết Hiểu Hiểu tháo tai nghe xuống, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói: "Chỗ này còn chỗ, tới đây với tôi này! "

"Con bà nó, sao lại có thể chênh lệch lớn đến như vậy!" Trần Uy tức giận vứt chuột, bày tỏ dáng vẻ mãnh liệt không che giấu.

Trương Húc Đông nhìn lướt qua, đúng là không có nhiều chỗ ngồi, hơn nữa còn có thể ngồi cùng người đẹp một chỗ cũng là một lựa chọn tốt. Tuy nhiên Tiết Hiểu Đông nhìn thấy Trương Húc Đông không chơi game mà đang mở mail ra xem, liền kinh ngạc nói: "Sao anh không chơi?"

Trương Húc Đông thành thật nói: "Tôi không biết!"

"Rất đơn giản, tôi dạy anh chơi!"

"Cảm ơn, mọi người chơi đi, đừng để ý tới tôi!" Trương Húc Đông khẽ nhíu mày khi nhìn thấy email trong hộp thư của mình, trong đó có một tin nhắn nói rằng cha của Tưởng Khả Hân đã bị giết hại, tuy nhiên rõ ràng điều này chưa đủ để anh phải như vậy. Người gửi email có tên là Cáo Vàng Đang Bay: Xin chào Quỷ Sa Tăng, tôi đã điều tra ra được anh đang ở Trung Quốc, cứ rửa sạch cổ đợi tôi đi, tôi sẽ đến lấy mạng của anh.

Trương Húc Đông biết người gọi là Cáo Vàng Đang Bay này, trong giới lính đánh thuê người này có tên là Cáo Vàng. Anh ta thuộc đội lính đánh thuê Lôi Nặn của Pakistan, Trương Húc Đông cũng đã từng đấu với người này một lần. Tên đó là một người cực mạnh, hai người bọn họ ngang tài ngang sức, hơn nữa Cáo Vàng còn rất giỏi trong việc theo dõi cùng ám sát, cho nên mới có thể tìm ra được vị trí của Trương Húc Đông nhanh như vậy.

Nhưng mà Trương Húc Đông cũng không sợ anh ta, liền nhắn lại: Anh có thể tới đây thử xem.

"Anh tên là cái gì Trương cái gì Đông nhỉ..." Tiết Hiểu Đồng nhất thời không nhớ ra tên của Trương Húc Đông.

"Trương Húc Đông!"

"À, Trương Húc Đông. QQ của anh là bao nhiêu, chúng ta thêm bạn đi!"

Nhìn Tiết Hiểu Hiểu ngây thơ như vậy, Trương Húc Đông chỉ đành lắc đầu. Bởi vì anh không có, anh lơ đãng trả lời cô ta vài lần, đầu óc đang nghĩ đến chuyện của Cáo Vàng. Anh đã ra tay với chủ nhân trẻ tuổi của đoàn lính đánh thuê Lôi Nặc, bọn họ chắc chắn sẽ không ngừng ý định của mình. Mà người này nói đến thì chắc chắn sẽ đến. Dù cho Cáo Vàng có tìm vỡ đầu đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể nghĩ rằng bây giờ anh lại ở nơi này được, nhưng cũng phải cẩn thận mới được.

Chưa tới ba ngày, Trương Húc Đông đã hạ gục các cô gái ở trong lớp rồi. Thứ nhất là anh đẹp trai, thứ hai là anh có tiền, thứ ba là anh vừa đẹp trai vừa có tiền. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại tựa như thần tiên đang ngắm cảnh vậy, anh vẫn đang quan sát đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Cách đó không xa là hai ngân hàng, một ngân hàng xây dựng và một ngân hàng công thương. Cách đó hai kilomet về phía đông của trường đại học, là một công trường đang xây dựng, cao mười một tầng. Bên phải khoảng một cây số cũng đang có một tòa nhà xây dở, lại nghe nói nhà này là của một ông chủ bất động sản bị phá sản nên chỗ này đã dừng xây dựng mấy năm rồi.

Ở phía tây thành phố Ngọc có rất ít tòa nhà cao tầng, hầu hết đều là nhà trệt hoặc hai ba tầng nhỏ, như thể là hai thế giới ở trong cùng thành phố Ngọc vậy. Cư dân ở nơi này cũng là những người bình thường, nhưng số lượng phải hơn một triệu, điển hình là khu dân nghèo. Nơi này không có quy hoạch xây dựng nhà cửa. Nếu như không có người quen dẫn đường, một người lạ mới tới như Trương Húc Đông bước vào thì chắc trong vòng một giờ cũng không thể nào đi ra được cả.

Cũng giống như vậy, Trương Húc Đông cũng biết tại sao Ngô Quan nói nơi này có thể chiêu mộ được nhiều thủ hạ. Nơi này gần như là vùng đất hoang dã, sau lưng có một gò đất nhỏ cao hơn mực nước biển khoảng chừng hai trăm mét. Mà gò đất nhỏ này lại là nơi náo nhiệt nhất, ban ngày ở đây rất tuyệt vời, toàn những đồ tốt có thể thấy như một vài ống thép uốn cong, mã tấu, dao găm, còn có bao cao su và những thứ khác.

Gọi là vùng đất hoang dã bởi vì chính phủ rất ít quản lý, thế lực của các bang phái lớn cảm thấy nơi này không béo bở gì. Băng nhóm nhỏ cực kỳ hỗn loạn. Nơi này nhìn chung là như vậy.

Vào ban đêm, các vụ ẩu đả mới bắt đầu xảy ra. Tiếng la hét của các nữ sinh bị cưỡng hiếp thảm thiết như cơm bữa. Nếu có muốn làm chuyện gì xấu, thì ở đây là địa điểm tốt nhất. Trong Minh Nhật Tinh này có một câu nói được lưu truyền: "Nhóc con, nếu buổi tối mày có gan lên núi để chơi, ông đây ở trên đó chờ mày!"

Trương Húc Đông phải khâm phục Trần Uy, tên nhóc này chỉ dành ra ba ngày nữa, thêm cả lớp bên cạnh nữa, đó là lớp chuyên ngành gia công cơ khí, nhiều nam ít nữa. Lập tức cậu ta đã thu thập được ít nhất cũng phải hơn 20 đàn em. Trần Uy rất có ý tứ, sau khi đã thu thập gần xong, cậu ta sẽ để cho Trương Húc Đông chọn trước, còn những người còn lại nguyện ý gia nhập Vũ Môn, sẽ mang đi hết.

Mùa thu của thành phố Ngọc cực kỳ nóng bức, Trương Húc Đông và Trần Uy đang ngồi dưới bóng cây hóng mát, Trần Uy bưng nửa thùng nước ngọt đến bên cạnh, cậu ta không hề giấu giếm mà phàn nàn: "Bốn tên kia có chuyện gì vậy, để cho chúng ta tới đây làm gì? " Cậu ta lại uống cạn thêm một chai nữa.

Trương Húc Đông nở nụ cười, nói: "Bọn họ cũng không tệ lắm, đáng tiếc không thích hợp với bang hội."

Trần Uy cười nói: "Anh Đông, em thấy hỉ có Cao Hoành kia là tạm được, thế nào? Gửi cho anh chăm sóc dạy bảo nhé?"

Trương Húc Đông lắc đầu nói: "Cậu ta rèn luyện quá ít, ngay cả cậu cũng không đánh lại được nên tôi cũng không có cân nhắc tới làm gì. Đúng rồi, mục tiêu của chúng ta cũng không thể đặt ở trên người bọn họ được, tôi bảo cậu hỏi dò thử về tiến triển của các thế lực ở trường đại học này sao rồi? "

Trần Uy châm điếu thuốc, phà mạnh một hơi khói nói: "Trường kỹ thuật Minh Nhật Tinh này công tư hỗn tạp, tổng cộng có hơn 20.000 học sinh, có một khu tư thục ở phía đông thành phố, so với ở đây tốt hơn gấp trăm lần. Mà nơi này của chúng ta thuộc về đại học công lập, sinh viên khoảng 12.000, những sinh viên này chia làm hai loại, 10.000 là côn đồ, máu mới của các bang phái ở thành phố Ngọc, còn 2000 người đáng thương còn lại chính là người tới đây để học kỹ thuật thật, đợi đến khi tốt nghiệp chắc có thể tu thành chánh quả rồi, A Di Đà Phật."

Trương Húc Đông không để ý đến lời đùa giỡn của cậu ta, vỗ sau đầu cậu ta nói: "Tôi nói thế lực cơ, không phải điều tra về cái trường đại học này."

"Hắc hắc, thế lực nhỏ ở đây đếm không hết, nhưng chủ yếu có ba thế lực chính. Theo thứ tự là bang Tây Bắc, bang Hổ Chiến cùng với bang Đông Bắc. Đừng nghe tên gọi hầm hố kia mà lầm, chẳng qua chỉ là mấy đứa trẻ choai choai, số lượng người khoảng chừng một trăm đến hai trăm, thường bắt nạt vài sinh viên, giống như lưu manh vậy. Đến ngay cả một băng nhóm nhỏ hạng ba cũng không thể sánh bằng”.

"Hết rồi sao?" Sắc mặt Trương Húc Đông lạnh lẽo, chỗ này còn có thể thành lập băng nhóm à?

"Đương nhiên đây không phải là điểm chính, trọng điểm là ở đây có một số nhân vật lợi hại. Người được xem là lão đại của trường đại học này có biệt danh là 'Hắc Long', tuy nhiên anh ta đã lâu không đi học rồi, có người suy đoán rất có thể anh ta đã gia nhập Bảo Long Môn. Kế tiếp chính là Đổng Kiệt, người này lại có lai lịch lớn, hình như có quan hệ với Hồng Môn. Thứ ba là Dũng Tử cùng Lão Hắc cũng được liệt vào, Dũng Tử là người của Vũ Môn chúng tôi, còn Lão Hắc kia có vẻ đến từ bang Tam Hợp. Cuối cùng dĩ nhiên là cậu Trần béo em đây..."

Trương Húc Đông nhét một chai Coca vào trong miệng cậu ta, rất hài lòng gật đầu. Chỉ là một trường đại học thôi mà cũng thật là không an ổn, nhiều nhân vật hỗn tạp như vậy. Nếu không cẩn thận những sinh viên này có thể rơi vào tay của bọn họ ngay.

Thông thường ở trong trường đại học, có thể tụ tập được một trăm người đã là vô cùng tài giỏi rồi, sau cùng sẽ có vài tên ác bá làm chỗ dựa sau lưng. Tuy nhiên nơi này khắp nơi đều có đại ca cả, Trương Húc Đông cười thầm, khó trách ở chỗ này không có ai thu phí bảo hộ cả. Nếu như mấy chục lão đại cùng đi ra ngoài thu, cảnh tượng kia chắc sẽ hoành tráng lắm đây.

"Anh Đông, anh Uy, thật xin lỗi, chúng em đến muộn!" Bốn người Cao Hoành ăn mặc như người ở trển, xịt nước hoa nồng nặc đến gay mũi, tựa như đi làm ngoại giao vậy.

"Con mẹ nó, để cho hai người chúng tôi ở đây đợi lâu như vậy mà bây giờ mới đến!" Trần Uy rất không hài lòng ném cho mỗi người một chai Coca, nói: "Đến tột cùng là có chuyện quái gì vậy? Còn thay dạng quần áo này nữa?"

Bốn người bọn họ mở nắp Coca ra, vẻ mặt của Lý Vĩ đầy bỉ ổi nói: "Còn không phải là chuyện của anh Bác sao, anh ấy phải đi tìm bạn gái cũ!"

"Mẹ kiếp, bạn gái cũ thì có gì mà tìm!" Trần Uy mắng.

"Không phải, anh nghe em nói đã!" Lý Tiểu Bác xua tay nói: "Em có làm một tấm thẻ tín dụng, bây giờ nó ở trong tay của cô ấy, em muốn lấy lại!"

Trương Húc Đông nhìn cậu ta: "Thẻ này đúng là nên đòi lại. Nhưng mà, cậu định mặc quần áo kiểu này để đi đòi sao?"

Trương Đào nói: "Anh Bác nói bạn gái cũ ở bên ngoài cặp kè với người khác, ngày nào cũng được xe đưa xe đón, anh ấy sợ cô ấy không đưa nên muốn anh em ra mặt giúp!"

Trương Húc Đông gật đầu, nói: "Được, vậy cứ theo ý cậu, nhưng mà bây giờ chúng ta ăn gì trước đã, ăn trước một bữa cơm rồi nói sau!"

"Quả thực thời gian còn sớm lắm, anh Bác cũng nên đãi một bữa ăn chứ nhỉ!" Cao Hoành cười.

"Có thể đến căn tin ăn được không?"

Trần Uy đá ngay vào mông Lý Tiểu Bác rồi mắng: "Sao cậu không mời chúng tôi vào nhà vệ sinh ăn cơm luôn đi!"