Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 41: Chỉ kẻ mạnh mới có thể sống sót



Không có trường học nào không có tiết tự học buổi tối cả, chỉ có học sinh không muốn tự học mà thôi. Cơm tối đương nhiên là ăn ở bên ngoài, Trương Húc Đông cũng không làm khó Lý Tiểu Bác, anh lặng lẽ đi thanh toán tiền, có tiền chính là khẳng khái như vậy đấy.

Bữa tối này uống không ít, rượu mạnh làm người ta bạo gan hơn. Đừng trông bốn tên này cứng miệng như thế mà lầm, trong lòng bọn họ vẫn hơi sợ sệt, tóm lại học sinh vẫn là học sinh, đối mặt với những người trong xã hội hẳn là có chút bận tâm.

9 giờ tối, cổng trường vô cùng náo nhiệt, cho dù là từng nhóm học sinh tụ tập lại hay một đôi tình nhân nào đó, cũng đều bắt đầu bước ra khỏi cổng trường để đi đến thiên đường của bọn họ. Trương Húc Đông thấy bốn người Cao Hoành đang lo lắng bất an, nhóm bọn họ bước vào một quán bar ở bên ngoài.

Quán rượu này có tên là Thanh Xuân, phía trước đậu rất nhiều taxi cùng xe SUV, giá cả cũng không đắt lắm. Đứng ngoài cửa có vài chàng trai đang ngậm thuốc lá, bộ dạng cứ như mình là lão đại vậy, trông dáng vẻ không giống như ra ngoài chơi. Bọn họ mặc quần thể thao, không biết muốn chỉnh đốn người xui xẻo nào nữa.

"Tuyết Nhi cùng bọn họ thường xuyên đến nơi này!" Lý Tiểu Bác chỉ tay vào cửa của quán bar Thanh Xuân kia.

"Em đã theo dõi cô ấy tám lần rồi, không thể sai được!" Lý Tiểu Bác ợ một hơi rượu, từ trong túi rút ra hai mươi tờ 50 tệ. Đây là số tiền cậu ta dành dụm hơn nửa tháng nay, Lý Vĩ bị cậu ta cho ăn kham khổ đó giờ.

Vé vào cửa của một người là 50 tệ, Trương Húc Đông lắc đầu cười bước vào, mắng: "Vì một tấm thẻ này thôi mà tên nhóc này làm đến mức này cơ à!"

Trương Đào khẽ nói: "Anh Đông, thật ra tên nhóc này vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tới đòi một lời giải thích!"

Quầy rượu nơi đây được trang trí theo phong cách quen thuộc, rộng khoảng 200 mét vuông. Vòng ngoài là ghế ngồi đánh bài, đặc biệt chuẩn bị cho một số người có ít tiền, vòng trong là ghế chân cao dành cho bốn người ngồi. Ở chính giữa là bàn nhỏ làm bằng đá cẩm thạch, trung tâm có một sàn nhảy. Đồ uống ở đây không phải quá đắt, chỉ là cao hơn khoảng 10% so với mặt bằng chung. Đối với nơi này như vậy thì cũng tương đối hợp lý rồi.

Vào lúc này sàn nhảy cực kỳ chật chội, trong đó độ tuổi của nam nữ không quá 25 tuổi, đang nhiệt tình nhún nhảy, đu đưa đủ loại, ngoài ra còn gào thét chói tai, tựa như đã đạt tới cảnh giới cao nhất của khiêu vũ vậy.

Sự phóng đãng không kiềm chế được của những người trẻ tuổi được phô bày hết ở nơi này. So với những quán rượu, hộp đêm mà Trương Húc Đông đã từng đi qua, thì nơi này mới thích hợp với những thế hệ thanh niên hiện đại ngày nay.

Sáu người chiếm hai bàn nhỏ, Trương Húc Đông ngồi trên ghế chân cao gọi vài chai bia rẻ tiền, sau đó bắt đầu quan sát người ở chỗ này. Bên trong có sáu nhân viên bảo vệ, bảy nhân viên pha chế cùng hơn mười nhân viên phục vụ. Ngoại hình của sáu nhân viên bảo vệ trông có vẻ đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Ở lối vào cầu thang dẫn lên lầu còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm, nếu như Trương Húc Đông đoán không lầm, phía trên nhất định sẽ có sòng bạc, phòng riêng cùng nơi tiến hành vài loại hình kinh doanh không được quanh minh chính đại.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Trương Húc Đông nhận thấy sự khác biệt ở đây. Ngoại trừ một vài nam sinh ra, đáng ngạc nhiên là tất cả những người đàn ông còn lại đều khoảng 30 tuổi trở lên. Tuy nhiên phụ nữ thì lại ước chừng 20 tuổi thôi, có vài người còn trắng trợn mặc đồng phục học sinh. Mà ngay cả bộ đồng phục học sinh rộng rãi cũng không thể che được bộ ngực hồng phấn đang nảy nở của bọn họ, trông thật ngây thơ đáng yêu.

Thấy Trương Húc Đông quan sát bốn phía, Trần Uy đưa cho anh một điếu thuốc nói: "Anh Đông, có phải anh thấy nơi này lạ không? À thì... phụ nữ ở đây đa số là sinh viên của trường đại học chúng ta. Chỉ cần có ít sắc đẹp thì đều tới đây tìm thú vui. Hầu hết bọn họ tới nơi này để câu khách, nói cho cùng thì làm gì có cái nào mà không phải vì tiền cơ chứ!"

Cao Hoành mang theo dáng vẻ hận đời, đặt mạnh chai bia xuống bàn, nói: "Cứ vậy mà muốn tìm một người giàu có để bao nuôi sao, mẹ nó, đúng là đồ đê tiện mà!"

Lý Vĩ nói đùa: "Anh Hoành, với dáng người này nếu có một người phụ nữ giàu có vừa ý với anh thì anh có sẵn lòng không?"

Cao Hoành cười lạnh, vẻ mặt khinh thường nói: "Tôi mà là loại người đó sao?" Nhưng ngay sau đó hơi dừng lại, nói thêm: "Cũng phải xem tướng mạo của phú bà kia đã!"

Tuổi tác của Trương Húc Đông cùng bọn họ cũng xấp xỉ nhau, nhưng có lẽ vì có nhiều kinh nghiệm xã hội nên khi nghe bọn họ nói đùa với nhau, anh lại muốn lấy thân phận lão đại giáo dục bọn họ một chút. Tuy nhiên nhìn qua lại thấy Lý Tiểu Bác đang buồn bực không vui, cái mông to đang yên vị trên chiếc ghế cao, chán nản nhấp một ngụm rượu.

"Không tìm được sao?" Trương Húc Đông hỏi.

Lý Tiểu Bác gật đầu, lông mày đã xoắn lại thành một cục, nói: "Có vẻ như tối nay Tuyết Nhi không tới!"

Trương Húc Đông nhìn đồng hồ, an ủi: "Không sao, vẫn còn sớm, có thể tí nữa cô ấy sẽ đến!"

Lý Tiểu Bác nặn ra một nụ cười chua xót với mọi người rồi nói: "Dù sao cũng cảm ơn các anh em rất nhiều. Nếu hôm nay cô ấy không xuất hiện, chắc tôi đành phải trở về quê một chuyến, làm một tấm thẻ mới vậy!"

Trương Húc Đông đương nhiên được khá nhiều cô gái bắt chuyện, tuy nhiên đêm nay anh không có lửa. Có thể bởi vì anh không hứng thú với mấy cô gái nhỏ này lắm, hơn nữa giúp đỡ người ta phải giúp đến cùng, cho nên anh cứ nhàm chán uống rượu hút thuốc vậy thôi. Ngồi buồn bực hơn hai tiếng đồng hồ, Trần Uy đã sớm bay bướm rồi, một lúc sau đã mắt đưa mày lại tay ôm hai cô gái, nhiều lần quay về hỏi thăm: "Anh Đông, sao anh không tới chơi?"

"Các cậu chơi đi, hôm nay tôi hơi mệt!" Trương Húc Đông cùng Lý Tiểu Bác uống rượu, nhìn bốn người bọn họ, dần dần đều có chút mơ hồ.

Cho đến gần nửa đêm, sợ rằng đám người Trần Uy cũng đã xác định ngủ với người phụ nữ nào rồi, mà người bọn họ chờ vẫn còn chưa tới. Lý Tiểu Bác vứt tàn thuốc đi, vỗ vai Trương Húc Đông nói: "Anh Đông, xem ra cô ấy sẽ không tới, mấy tên này cũng không định trở về, hai chúng ta về ngủ trước thôi!"

Trương Húc Đông gật đầu nói: "Đi hỏi thử xem có ai về cùng không?"

Sau khi hỏi qua người đàn ông tốt Trương Đào, cậu ta lập tức cùng với hai người Trương Húc Đông chuẩn bị trở về nhà. Ba người bọn họ vừa ra khỏi quán bar thì nhìn thấy một cô gái mặc áo lót vảy màu trắng bạc cùng váy ngắn xuất hiện. Tuổi tác không lớn lắm, tóc uốn xoăn nhuộm màu đỏ, cách ăn mặc trông như thể ba mươi tuổi vậy.

"Tuyết, Tuyết Nhi!" Lý Tiểu Bác gần như không dám tin người phụ nữ mà cậu ta nhìn thấy chính là bạn gái vừa mới chia tay nửa tháng trước.

Người tên là Tuyết Nhi kia dường như chưa kịp phản ứng lại, hơi sửng sốt, sau đó trực tiếp lao vào lồng ngực của Lý Tiểu Bác, khóc thút thít nói: "Tiểu Bác, em cho rằng anh không cần em nữa, em không muốn chia tay với anh đâu!"

Trương Đào nói nhỏ vào tai của Trương Húc Đông: "Anh Đông, đây là bạn gái của anh Bác, Triệu Tuyết."

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nhưng anh không đồng ý với câu nói vừa rồi của Trương Đào, bởi vì anh đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng chừng 52 tuổi, trực tiếp bước tới tách hai người kia ra. Sau đó ông ta khoát tay, Lý Tiểu Bác lập tức bị một người đàn ông đeo một sợi xích dày bằng ngón tay cái đạp ngã, mà Triệu Tuyết cũng bị nắm tóc, đau đến chảy cả nước mắt.

"Nhóc con, lá gan to hơn gấu đấy nhỉ, ngay cả người phụ nữ của ông đây cũng dám ôm, cũng không biết hỏi thăm thử Khô Lâu tao là người nào. Nói tên lão đại mày ra xem?" Người đàn ông tự xưng là Khô Lâu kia chỉ cao chừng 1m7, cả người trông rất gầy, đầu cạo trọc, trong tay đang chơi với một con dao gấp đa năng.

"Lão đại của tôi là Trần Béo, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi liều mạng với ông!" Lý Tiểu Bác báo tên của Trần Uy ra, nhưng rõ ràng không có tác dụng gì, vừa mới đứng dậy đã bị hai tên đàn em của Khô Lâu quật ngã lại trên đất.

"Anh, anh Đông, chúng ta làm sao bây giờ?" Trương Đào nuốt nước miếng hỏi.

Trương Húc Đông châm thuốc nói: "Ba người chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, cậu đi vào tìm Béo!" Sau khi Trương Đào rời khỏi, Trương Húc Đông cũng không động thủ, anh muốn xem thử Lý Tiểu Bác xử lý thế nào, chuyện này sẽ liên quan đến việc Lý Tiểu Bác có thể lăn lộn với anh được không.

Vào lúc này, tên Khô Lâu kia dùng dao vỗ vào mặt của Lý Tiểu Bác, mắng: "Mày nghĩ mày là ai, con chó cái này là của ông đây, ông đây có thể làm cứ bất cứ điều gì tao thích với cô ta!" Vừa nói, ông ta vừa buông tóc trong tay ra, sau đó thuận tay tát ngã Triệu Tuyết, quát lên: "Còn chưa đứng lên cho ông, cẩn thận tối nay ông đây để anh em thay phiên làm với mày đấy!"

"Lão đại, anh nói thật sao?"

Khô Lâu liếc nhìn tay đàn em vừa mới nói, ha ha cười lớn, trên mặt của Triệu Tuyết vẫn còn vương nước mắt, cô ta từ từ đứng lên, sợ hãi nói: "Anh Khô Lâu, xin anh thả anh ấy ra, anh, anh ấy chỉ là một học sinh thôi, cũng là người bạn trai em vừa mới chia tay."

"Con mẹ mày, chia tay rồi còn ở trước mặt ông đây làm chuyện buồn nôn sao!" Khô Lâu trợn mắt nhìn Triệu Tuyết, thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, tức giận nói: "Quên đi, hôm nay tâm tình của tao đang tốt, cho nên tao cũng không muốn cùng loại học sinh ngu dốt này dây dưa!"

"Cái mông này lớn thật đấy, không nghĩ tới lại là một tên yếu ớt!" Một trong hai tên đàn em kia đá vào Lý Tiểu Bác.

"Cút mau!" Khô Lâu không nhịn được đá thêm một cú nữa, sau đó ớc, sau đó ôm eo của Triệu Tuyết đi vào trong. Triệu Tuyết đưa mắt nhìn lướt qua Lý Tiểu Bác ở sau lưng, lại bị Khô Lâu hung dữ túm tóc, đau đến mức mặt mày vặn vẹo, ông ta nói: "Muốn chết phải không?"

"Anh Khô Lâu, em sai rồi!" Triệu Tuyết kia khó khăn xin lỗi.

Nhìn Lý Tiểu Bác chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, Trương Húc Đông nhìn thấy hết thảy, nhưng anh không có ý định giúp cậu ta. Lúc này đám người Trần Uy mới chạy từ bên trong ra, thấy tình hình của cậu ta, Trần Uy lập tức nổi giận: "Mẹ kiếp, dám bắt nạt người anh em của Trần Béo tao đây..."

Cậu ta vừa mắng được một nửa, thì thấy Trương Húc Đông đang đứng một bên, nên khó hiểu bước tới, nhỏ giọng nói: "Anh Đông, tình huống gì vậy? Anh em bị người ta ức hiếp, sao anh lại đứng xem?"

Trương Húc Đông cười nói: "Mặc dù tôi lăn lộn chưa lâu lắm, nhưng cũng biết quy luật kẻ mạnh ăn hiếp người yếu, chẳng lẽ cậu muốn để cho một người bình thường như vậy trở thành phần tử Hắc đạo sao?"

Trần Uy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Tiểu Bác đang khóc lóc kêu đau, trong miệng không ngừng nói: "Tôi muốn liều mạng cùng bọn họ, liều mạng!" Tuy ngoài miệng cậu ta nói vậy, nhưng trên thực tế cậu ta chỉ đang xé quần áo của chính mình. Ba người Cao Hoành bên cạnh cũng không biết khuyên cậu ta thế nào, chỉ có thể biết đứng đực ra nhìn mà thôi.

Trương Húc Đông vốn đã loại trừ Lý Tiểu Bác, nhưng dù sao cũng đã ở cùng nhau mấy ngày nay rồi, nên anh bèn đi tới nói: "Đồ của mình thì phải tự đi tranh thủ, không phải ở chỗ này khóc lóc mạnh miệng đâu. Nếu như cậu thật sự giống như cậu nói, có lẽ cô ấy bây giờ cũng sẽ không ở ngực của người khác!"

Bao gồm cả Trần Uy trong đó, năm người kia kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, Lý Tiểu Bác lau nước mắt rồi đột nhiên đứng lên. Trương Húc Đông nhét nửa điếu thuốc vào trong miệng cậu ta, xem ra Lý Tiểu Bác đã biết bản thân muốn làm gì. Bởi vì sau khi cậu ta hít sâu một hơi khói, những đường gân xanh trên đầu cũng lộ ra, đôi mắt kia có chút kinh người. Nếu như giờ phút này cậu ta có một cây đao, cậu ta sẽ không do dự mà đâm thẳng vào tim của những người đó ngay.