Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 55: Hoàng tử



Đảo mắt đến chủ nhật, mấy ngày nay ngược lại rất bình yên, có lẽ là thời điểm này Vũ Môn còn chưa nắm được tin tức của đám người Trương Húc Đông, cũng không xuất thủ. Mà tên côn đồ cắc ké Dũng Tử này mạng cũng cứng lắm, có thể tự mình đi bộ hai bước, so với dự kiến sẽ phục hồi nhanh hơn một chút.

Đa số đàn em của Dũng Tử trong học viện phần lớn đều do Trần Uy cùng Trương Nhất Đao mang theo, nhờ vào cú điện thoại của Dũng Tử, ngoại trừ hai người anh em kết nghĩa với anh ta đã biến mất. Trương Húc Đông đại khái đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không nói cho Dũng Tử biết. Phòng ngừa trường hợp anh ta quá kích động làm vết thương toét ra thì lại phiền phức.

Về đến nhà, lần này anh gọi điện thoại cho Tưởng Khả Hân trước, nhưng điện thoại của cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. Anh nghe Hắc Hoàng nói trong mục tiêu nhắm tới của Cáo Vàng có cô ấy, chuyện này làm anh khó tránh khỏi có chút bận tâm.

"Hắc Hoàng, người tôi nhờ cô bảo vệ bây giờ sao rồi?"

"Tôi không biết, tôi còn chưa nhận được tiền."

"Tiền sẽ đưa cho cô, còn chưa tới một tuần mà. Nói mau xem!"

"Không sao đâu, tôi đang theo dõi cô ấy. Chỉ là hôm nay cô ấy đang rất vui vẻ với bạn bè nên chắc cô ấy sẽ không về đâu!"

"Tôi biết rồi."

Trương Húc Đông gãi đầu, nửa tháng không gặp cô gái nhỏ này rồi. Anh không ngờ cô ấy lại buông thả thoải mái như vậy, nhưng thế cũng tốt, giảm bớt dục hỏa đốt người. Anh gửi tin nhắn cho Chu Tư Đồng, hỏi xem thử hôm nay cô có về không, nhưng sau khi hút xong một điếu thuốc, trông anh vẫn không vui vẻ gì hơn.

"Không có phụ nữ đúng là nhàm chán mà!"

Thở dài, Trương Húc Đông lái xe đến ngoại ô phía Tây, hôm nay anh không mang theo ai cả, bởi vì anh muốn đi săn. Đã một thời gian không tìm được phụ nữ để thư giãn rồi, tùy tiện đến xem sân nhà tương lai của mình thử.

Tại quán bar Red Manny, nằm ở phía đông của trường kỹ thuật Minh Nhật Tinh. Vẫn là câu nói đó, mỗi vùng đất màu mỡ nuôi một đám người, ở nơi này cũng có thể nhìn thấy những người bán ma túy kia. Chỉ là phong cách ăn mặc và khí chất ở bậc cao hơn mà thôi.

Vừa mới ngồi xuống, không phải nhân viên phục vụ tới bán rượu, mà là người đến bán ma túy, nhưng bị Trương Húc Đông từ chối. Thời điểm anh cầm ly rượu Twenty lên nhấp một ngụm, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm con mồi tối nay. Rất nhanh sau đó anh lại phát hiện thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đánh bài trong góc. Không nghĩ tới Trình Mộng Dao lại tới đây để mua say, điều này làm cho Trương Húc Đông cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết người như cô không thể nào đến một nơi hỗn loạn như vậy tìm kích thích được.

Nhưng cũng không có gì là không thể, nếu đã như vậy thì đêm nay có lẽ thú vị rồi đây. Trương Húc Đông không trực tiếp đi qua, anh đang hy vọng ít nhất có vài tên côn đồ xuất hiện đùa giỡn người đẹp này một chút, sau đó anh sẽ bày ra khả năng anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu người đẹp sợ hãi, đêm nay dĩ nhiên sẽ chui vào vòng tay anh để tìm an ủi thôi.

Có người đẹp Trình Mộng Dao rồi, Trương Húc Đông đương nhiên sẽ không để ý tới những người phụ nữ đến gần mình nữa. Những người đẹp này so với cô, chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi. Hơn nữa hai thứ rũ xuống trước ngực kia, Trương Húc Đông thật sự không hứng thú mấy.

Trình Mộng Dao uống cạn một ly, Trương Húc Đông thấy rõ chai rượu trên bàn của cô là rượu vodka cực mạnh, chứ không phải những loại như rượu Bacardi lần trước. Mà lúc này ánh mắt của người đẹp mắt đờ đẫn, hai má ửng đỏ, rõ ràng là cô đã uống được một lúc rồi.

Trương Húc Đông biết Trình Mộng Dao không phải đến đây để tìm kích thích, mà cô ta chỉ đơn thuần vì mua say. Người phụ nữ này đúng là không biết sống chết mà, ở ngoại ô phía Tây này mua say rất dễ bị đánh thuốc mê, sau đó chắc là bị đưa vào khách sạn, gặp phải súc sinh thì chuyện giết người cũng không phải là không thể.

Trương Húc Đông có thể thấy, những người thường xuyên đến quán bar săn tình cũng để cô vào mắt rồi. Trong lòng anh chợt ngứa ngáy, Trình Mộng Dao quả thực là một cô gái vô cùng xinh đẹp, bất kể là dáng người hay gương mặt, không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn cua cô.

Chưa đến 5 phút đồng hồ, một người đàn ông trông có vẻ lịch lãm cầm một ly cocktail tới, nói: "Đêm còn dài, một người đẹp ở đây mua say tương đối vô nghĩa, uống hết ly này, anh hứa đêm nay sẽ khiến em không thể nào quên."

Trình Mộng Dao cũng không thèm nhìn đến người đàn ông này, trực tiếp hất ly rượu của anh ta: "Cút đi, những tên đàn ông như các anh không có người nào tốt cả!"

Người đàn ông kia rõ ràng là một tay lão luyện, anh ta không hề tức giận, chỉ cười nói: "Đàn ông cũng chia thành ba, sáu, chín loại. Người làm tổn thương em nhất định phải là đàn ông tồi rồi, nếu vì để quên đi một người đàn ông tồi như anh ta, vậy thì chúng ta cùng nhau uống vài ly. Tôi sẽ làm em quên đi những điều phiền toái đó, trở thành một người phụ nữ hạnh phúc."

"Tôi bảo anh cút, anh bị điếc sao?" Trình Mộng Dao gần như hét lên, trong phút chốc mọi người đều nhìn về hướng này. Thật ra phần lớn các ánh nhìn đều đã hướng về đây rồi. Mà người đàn ông đó nhìn thấy có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, cuối cùng cũng lắc đầu để che giấu thất bại của mình rồi rời đi.

Trương Húc Đông biết lần này tâm trạng của Trình Mộng Dao còn tệ hơn so với lần trước nữa, đoán chừng thật sự chỉ muốn uống thật say một bữa. Nếu như thật sự có người ngang ngược đi qua, như vậy chắc anh nhất định phải đi qua ngăn cản, đến lúc đó cũng không thể tránh khỏi việc phá hỏng bầu không khí tuyệt vời đêm nay của cô rồi.

Nghĩ vậy, Trương Húc Đông bưng nửa chai rượu đi tới, nhưng cùng lúc đó, có một thanh niên mặc áo tay ngắn đeo một chuỗi hạt màu đen cũng đi về hướng đó.

"Người anh em, có hiểu thứ tự trước sau không đấy? Người phụ nữ này đêm nay là của tôi, anh tìm người khác đi!" Thanh niên kia đưa tay đặt lên bả vai của Trương Húc Đông, cố ý để lộ hình xăm trên cánh tay. Gương mặt ra vẻ tôi là xã hội đen, muốn làm cho Trương Húc Đông biết khó mà lui.

Trương Húc Đông gạt cánh tay kia ra, nói: "Tôi không giống anh, tôi với Mông Dao là bạn."

"Bạn à?" Thanh niên kia chợt cười, nhưng nét mặt của anh ta lúc này trông có vẻ có vẻ cực kỳ xấu xa, nói: "Người anh em, tôi thấy anh ngồi bên cạnh tôi một lúc rồi. Nếu là bạn chắc chắn anh sẽ sớm đi qua khuyên nhủ cô ấy rồi, đừng tưởng rằng anh nói vậy tôi sẽ tin. Nhanh biết điều mà cút xa ra, đừng làm cho tôi tức giận, ok?"

Trương Húc Đông còn cách Trình Mộng Dao vài chục bước, hơn nữa tiếng người cùng tiếng nhạc trong quán bar quá lớn nên Trình Mộng Dao cũng không nhìn về hướng này. Hai mắt cô đờ đẫn, nhấp một ngụm. cũng không để ý tới Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cầm chai rượu đập nhẹ vào ngực người đàn ông kia, nói: "Con mẹ nó, đừng giả bộ ra vẻ băng đảng gì đó, đêm nay ông đây không muốn gây chuyện, tốt nhất anh nên cút xa ra, bằng không người xui xẻo chính là anh đấy!" Anh đem sự thật nói ra, tiếp tục đi về phía Trình Mộng Dao.

"Mẹ Kiếp, mày giả bộ với ông đây phải không? Mẹ nó!" Thanh niên kia nào chịu được kích thích như vậy, trực tiếp tạt ly rượu trong tay về phía Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông vẫn đứng ở đó để cho anh ta tạt. Sau khi nhìn thấy ly rượu trong tay thanh niên kia định đập vào đầu anh, Trương Húc Đông biết loại người này, nếu không cho làm cho anh ta thấy máu, anh ta sẽ thật sự cho rằng bản thân là đại ca của giới Hắc đạo. Trong nháy mắt anh xoay đầu cầm chai rượu trên tay đập vào lỗ mũi của người đàn ông kia.

"Choang!"

Ly rượu của thanh niên kia rơi xuống đất, anh thét lên chói tai sau đó lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất. Hai tay anh ta bịt mũi lại, máu theo ngón tay chảy ra, hai mắt đẫm lệ, chuyện lần này đủ để anh ta phải bỏ ra một khoản chi phí để đi sửa mũi lại cho ngay ngắn rồi.

Trương Húc Đông không biết rằng bản thân vừa cung cấp một khoản thu nhập cho khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện, bởi vì anh đã bước đến bên cạnh Trình Mộng Dao, kéo lấy tay cô. Trình Mộng Dao đã đứng dậy, tay của Trương Húc Đông đã đặt vào eo cô, cảm giác khi ôm cô vô cùng quen thuộc, anh nói: "Em yêu, sao em lại ra ngoài uống rượu, để anh đưa em về nhà!"

Trình Mộng Dao sững sờ, bắt đầu giãy dụa theo bản năng, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của Trương Húc Đông, cô ta lập tức dừng kháng cự, vòng tay ôm lấy cổ Trương Húc Đông, nói: "Tại sao lại là anh? Nói đi, anh bí mật đi theo tôi đấy à? Tên ngốc theo đuôi này, phải phạt anh uống rượu thôi. Nhưng mà tôi cũng muốn uống, vậy chúng ta uống cùng nhau đi! "

"Thôi được rồi, đừng làm rộn nữa, muốn uống rượu thì về nhà uống, em đẹp như vậy ở đây dễ bị người ta bắt nạt lắm!"

"Về nhà uống rượu sao? Ồ, được thôi. Ở nhà tôi không có rượu, anh thì sao?"

"Nhà tôi cái gì cũng có. Đi thôi!" Rõ ràng Trình Mộng Dao uống nhiều hơn so với suy đoán của Trương Húc Đông. Vì vậy Trương Húc Đông không còn cách nào khác đành phải nửa ôm nửa bế cô ra khỏi quán bar.

Vừa mới đi tới cửa, Trương Húc Đông lại nhìn thấy 8 con chó chặn đường, trong đó có một con là tên thanh niên với cái mũi vặn vẹo lúc nãy. Ống thép trong tay bọn họ phát ra tiếng "leng keng", trông có vẻ hơi có ý tứ trong một buổi tối như thế này.

"Dám đánh ông đây thành như vậy, mày không hỏi xem ông đây là ai sao, hôm nay chính là ngày giỗ của mày đấy!" Thanh niên kia ngoáy mũi, phì phèo điếu thuốc, dùng tay chỉ thẳng vào Trương Húc Đông chửi bới.

Trương Húc Đông làm gì có thời gian ở đây nói phải trái với những người này, nắm đấm chính là đạo lý tốt nhất rồi. Vì vậy anh lại đấm mạnh một cú nữa vào mũi tên này, lần này đoán chừng anh ta không chỉ sửa mũi thôi đâu.

Những tên đó không ngờ Trương Húc Đông lại ra tay nhanh như vậy, ít nhất cũng nên nói vài câu, thậm chí chửi bới ầm ĩ lên chứ. Lúc bọn họ phản ứng lại, tên thanh niên kia đã nằm trên mặt đất cách đó hai mét, máu không ngừng trào ra từ miệng.

Điều mà vùng ngoại ô phía tây này không sợ nhất chính là đánh nhau, có vài người như đã đợi từ lâu rồi, đứng sang một bên xem. Còn có vài người đi đường còn to gan hơn, từ xa hét lên một tiếng "đẹp lắm". Loại hình giải trí này còn thú vị hơn nhiều so với bất kỳ cuộc thi đấu võ thuật quốc tế nào.

Ngay lúc bảy người kia vừa mới ngẩn người, Trương Húc Đông đã dùng hai tay bế Trình Mộng Dao lên, gót giày sắc nhọn của cô đâm thẳng vào miệng của một người đàn ông đang trong trạng thái kinh ngạc. Người nọ lấy tay muốn kéo giày cao gót kia ra, nhưng bụng lại đau nhói lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Đoán chừng đã bị Trương Húc Đông đá thủng ruột rồi.

"Anh đẹp trai, cố lên!" Người đi đường ngày càng nhiều, sinh hoạt về đêm không phân biệt nam nữ. Nơi này làm gì có người hiền dịu cơ chứ, bọn họ đã chứng kiến quá nhiều trận sống mái với nhau, rồi có cả dùng vũ khí để giao tranh. Nhưng cuộc chiến đẫm máu và đẹp mắt như vậy vẫn là lần đầu tiên được xem, có một vài cô gái nhỏ ăn mặc hở hang trang điểm lộng lẫy hét lên.

Sáu người còn lại dường như thức tỉnh lại, tức giận chửi bới vài tiếng, sau đó trực tiếp nhặt ống thép lên đập về phía Trương Húc Đông. Đối mặt với tình cảnh như vậy, Trình Mộng Dao thực sự sợ hãi đến mức tỉnh rượu, cô ta nhắm mắt lại hét lên thành tiếng. Cô ta chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng như thế này bao giờ cả.

Tuy nhiên, tiếng thét chói tai của cô ta nhanh chóng đã bị át đi bởi âm thanh "bang bang bang bang". Cô ta chỉ cảm thấy thân thể của mình không ngừng nâng lên rồi hạ xuống, nhiều nhất là những luồng gió phất qua người cô ta. Tuy nhiên lại không hề đụng vào người của cô ta, lúc cô ta mở mắt ra, đã phát hiện trên mặt đất tám người nằm la liệt rồi.

"Quá bạo lực, tôi thích!" Trong nháy mắt sau khi qua cơn khiếp sợ, bên tai vang lên tiếng hoan hô của những người qua đường. Các cô gái kia chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy cả, đối mặt với tám tên côn đồ lưu manh, mà anh chỉ giải quyết toàn bộ trong vòng chưa đầy một phút. Thật giống như đang đóng phim vậy.

Đến khi Trương Húc Đông lên chiếc Lamborghini, các cô gái kia càng hâm mộ hơn. Người đẹp trai nhiều tiền mà cũng đánh nhau được sao, đây đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng của mỗi cô gái mà!