Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 56: Chuyện tốt thành đôi



Buổi tối thứ bảy cực kỳ nóng bỏng, Trương Húc Đông gần như sờ lên từng tấc da thịt của Trình Mộng Dao. Anh phát hiện ra người phụ nữ này là sự ưu ái của thượng đế, mỗi bộ phận trên cơ thể hoàn mỹ như vậy, mùi rượu cùng mùi nước hoa trên người hòa quyện lại tạo thành một mùi hương đặc biệt hấp dẫn, rất tươi mới, cũng rất kích thích.

Mà từng vết sẹo trên người Trương Húc Đông cũng được Trình Mộng Dao hôn từng cái một. Cả hai người đều cảm thấy như bị điện giật, không ngừng run rẩy, từng đợt cao triều thay phiên nhau nổi lên. Giày vò vui vẻ với nhau đến khoảng chừng 2 giờ sáng mới thỏa thuê, mỗi người chiếm một bên giường lớn, im lặng một lúc lâu.

Trương Húc Đông đốt một điếu thuốc lên, dùng ngón tay thúc vào bờ vai ngọc của Trình Mộng Dao, nói: "Em không sao chứ?"

"Em không sao!" Trình Mộng Dao vươn tay tắt đèn bàn, cuộn tròn người lại. Có lẽ sau mấy tiếng phi nước đại cô thật sự rất mệt mỏi rồi, mấy phút sau liền ngủ thiếp đi.

"Ngủ ngon!" Trương Húc Đông nhẹ nhàng hôn lên bả vai cô, vòng tay ôm cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Trương Húc Đông thức dậy sớm hơn Trình Mộng Dao, lần này là do cú điện thoại của Lão A. Ông ta bảo anh đến lấy hàng ở một nơi tên là Cát Khẩu ở vùng ngoại ô phía Tây. Anh không dám nói rằng anh đã đi hết khu vực này, nhưng ít nhiều anh cũng biết, nơi này cách trường đại học khoảng chừng 20 cây số.

Cát Khẩu giống hệt như tên trên mặt chữ vậy, nơi này sản sinh ra cát, không chỉ có khu vực phía tây, mà toàn bộ những kiến trúc công trình xây dựng đều dùng cát ở chỗ này. Nơi này còn có một băng nhóm hạng ba, là những người buôn bán cát muốn thành lập một băng nhóm nhỏ.

"Dậy sớm vậy sao?" Trình Mộng Dao quyến rũ xoa xoa đôi mắt, thật giống như đêm qua xoa vào người anh em tốt của Trương Húc Đông vậy.

Trương Húc Đông không đành lòng nhìn thẳng, sợ trong lòng lại phát hỏa, bắt đầu mặc quần áo, nói: "Tôi đi nấu cơm cho em, em ngủ thêm một lát nữa đi."

Nhìn dáng vẻ khôi ngô của Trương Húc Đông rời khỏi phòng ngủ, trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, Trình Mộng Dao ôm chăn bông, mang theo một cảm giác hạnh phúc khó tả. Người chồng cô kết hôn chưa từng làm như vậy, nghĩ lại có chút đau lòng. Nhưng giờ phút này cô rất hạnh phúc, muốn có một người đàn ông như Trương Húc Đông vậy. Mỗi buổi sáng anh sẽ ân ái làm bữa sáng tình yêu cho cô, còn cô có thể ỷ lại nằm trong chăn chờ đợi.

hương cho anh. Cô muốn có một người đàn ông như Trương Húc Đông, sáng nào cũng làm bữa sáng yêu thương cho cô.

"Nghĩ gì vậy?"

Trương Húc Đông chợt tựa vào khung cửa, kéo Trình Mộng Dao từ trong ảo mộng trở về thực tế, cô lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ nghĩ nếu như anh không lộn xộn thì vợ anh chắc sẽ hạnh phúc biết bao!"

"Em hiểu lầm rồi!" Trương Húc Đông ngồi vào bàn ăn, rót sữa cho cô nói: "Tôi là người đàn ông hoàng kim độc thân, vợ đâu ra chứ."

Trình Mộng Dao ngồi đối diện vò đầu bứt tóc, vẻ mặt không tin, hỏi: "Anh đừng có nói dối tôi, tôi nghe Tưởng Khả Hân nói anh đã có vợ..."

Trương Húc Đông nhét bánh mì vào miệng cô, sau đó xoa xoa tóc cô, nói: "Con nhóc Khả Hân này, lại dám bịa đặt tin đồn về tôi. Xem khi tôi trở về dạy dỗ cô ấy thế nào."

"Anh thật sự không có vợ sao."

"Không có!"

"Ding dong! Anh Đông, em về rồi, mau mở cửa cho em!" Một giọng nói vọng vào.

"Phốc!" Trình Mộng Dao trực tiếp phun sữa trong miệng ra ngoài, lúc ngồi trên bàn ăn cô còn lộ ra vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, mà bây giờ cô hốt hoảng đứng dậy muốn tìm áo khoác. Có cảm giác như bị người ta bắt tại trận vậy, nhưng lại không nghĩ ra được áo khoác đặt ở chỗ nào rồi.

"Anh Đông, em để thẻ vào cửa ở ký túc xá mất rồi, mật khẩu là bao nhiêu vậy? Em không nhớ nổi, anh nhanh lên một chút."

Trương Húc Đông lấy áo khoác ra cho cô, Trình Mộng Dao vội vàng muốn cầm lấy, nhưng Trương Húc Đông lại né tránh. Trình Mộng Dao tức giận muốn chạy tới cướp, Trương Húc Đông đã đi tới chỗ cô rồi, anh cúi đầu liếm sữa bò trên người cô, nhẹ nhàng nói. "Không nên hốt hoảng, nếu không con nhóc này thật sự sẽ phát hiện ra đấy!"

Trình Mộng Dao cắn môi dưới, cơ thể không khỏi run rẩy. Là môt cảm giác sợ hãi cùng hưng phấn, như thể cảm giác tối hôm qua đã quay trở lại trong khoảnh khắc này vậy.

"Anh làm gì đấy? Không phải trong nhà có phụ nữ đấy chứ?"

Trương Húc Đông vỗ vỗ vào gương mặt của cô nàng, không nhanh không chậm đi về phía cửa, nói: "Em gấp cái gì chứ? Trong nhà có khách, một chút lịch sự cũng không có gì cả."

Vừa mở cửa ra, Tưởng Khả Hân đã lấy tốc độ 180 dặm/giờ lao vào, vừa nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, cô ta há hốc mồm kinh ngạc, nói: "Cô giáo Trịnh, sao cô lại tới đây?"

Trình Mộng Dao bưng một cốc nước nóng lên, cười nói: "Đến tìm em đi mua sắm, không ngờ chỉ có anh trai em lại ó ở nhà, vì vậy tôi đang nói chuyện với anh ấy về biểu hiện của em ở trường."

"Cô không nói gì xấu gì em chứ? ”Tưởng Khả Hân mấp máy môi, không phát ra tiếng.

"Cô đang khen em với anh ấy đấy!"

Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao với đôi mắt thiện chí, sau đó nói với Tưởng Khả Hân: "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi có một số việc nên đi trước, có gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi!"

"Được!" Hai người phụ nữ đồng thời gật đầu, sau đó vẻ mặt không đồng nhất nhìn về phía đối phương.

Trở lại trường kỹ thuật, Trương Húc Đông đương nhiên không thể tự mình đi đến đó, ít nhất phải lấy xe. Còn chưa đến 2 giờ chiều, có một chiếc xe ô tô màu vàng như mới vừa bị tai nạn giao thông dừng lại trước mặt Trương Húc Đông. Nhìn thấy cái lỗ lớn quen thuộc trên đó, Trương Húc Đông không khỏi có chút phiền muộn. Dù sao chuyện này anh nhất định phải tự mình đi, những người đến đều không biết bọn họ.

Mở cửa bước vào là Hắc Hoàng, Trần Uy cùng với vài cao thủ Sát Thiên. Nhìn thấy đội hình này Trương Húc Đông rất hài lòng ngồi vào ghế phụ, 10 phút sau đã đến nơi cần đến.

Nơi Cát Khẩu này còn nát hơn trong suy nghĩ của Trương Húc Đông, ngoại trừ xe tải ra vào thì chính là cát vàng bay đầy trời. Thứ này so với khói mù gì đó còn ghê gớm hơn nhiều, mọi người đều bị sặc không ngừng ho khan. Tuy nhiên nơi này cũng là nơi an toàn nhất.

Nhìn bản đồ xong, Trương Húc Đông nói: "Để lại hai am em lái xe đến một chỗ khuất, những người còn lại đi theo tôi!" Bước vào một nhà máy xi măng bỏ hoang, trên mặt đất là một số thứ bị hoen gỉ, còn có một chiếc giường làm bằng cỏ khô, bốn phía đầy rẫy những thức ăn đã bị mốc meo cùng với bao cao su, bốc mùi hôi thối.

Trần Uy che mũi mắng mỏ: "Ở chỗ này mà còn có thể làm được à? Đúng thật là vì yêu mà nơi nào cũng có thể làm!"

Cứ như vậy đến khoảng 4 giờ, ba chiếc xe jeep cũ kỹ cùng âm thanh giảm xóc "cót két" chạy vào nhà máy. Không hề sợ hãi lái thẳng vào trong xưởng, 12 người từ trên xe bước xuống, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo da đen và quần jean, mái tóc xoăn tự nhiên trông thế nào cũng không giống người Trung Quốc. Hơn nữa chắc chắn không phải một người đàn ông bình thường, bởi vì trên người anh ta dính đầy máu còn chưa kịp khô.

Người thanh niên kia đang ngậm một điếu xì gà trong miệng, tay cầm một khẩu súng lục làm bằng vàng ròng. Khóe miệng nhếch lên, đột nhiên "Đoàng đoàng đoàng..." một loạt súng trực tiếp bắn về phía Trương Húc Đông và những người khác.

"Tè ra quần à?" Trương Húc Đông nhìn Trần Uy bên cạnh.

Trần Uy gật đầu chắc chắn "Tè!". Hai chân cậu ta dạng chữ O rồi lao thẳng về phía người đàn ông kia, nói: "Mẹ kiếp, ông đây liều mạng với mày!"

"Sao lại quay lại?"

"Thôi được rồi, em phát hiện mình nóng nảy rồi." Vẻ mặt của Trần Uy đầy đau khổ, sau đó hất cằm về phía những người đàn ông đang cầm họng súng đen ngòm kia, hỏi: "Bọn họ con mẹ nó là ai vậy?"

"Hắc hắc... anh, thấy kỹ thuật bắn súng của em có tiến bộ không? Hả, anh trai, anh có phải là anh trai của em không đấy? Sao anh già đi nhiều vậy?"

"Ác Quỷ, tôi thực sự không nghĩ rằng lão A lại phái cậu tới giao đồ cho tôi đấy. Cảnh cáo cậu, đừng về nói bậy bạ đấy nhé, phá hoại hình tượng của anh đây trong lòng những người đẹp nước ngoài, cậu cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy!" Trương Húc Đông vừa nói vừa trực tiếp bước lên nghênh đón, hai quả đấm chạm vào nhau, sau đó là một cái ôm thật chặt.

Ác Quỷ là em trai của Trương Húc Đông, thậm chí có thể nói là cha của cậu ta cũng được. Ác Quỷ 18 tuổi, lưu lạc được Trương Húc Đông nhận nuôi, con lai Trung Pháp, dáng dấp trông hơi trưởng thành sớm.

"Anh à, chúng ta đã gần một năm không gặp nhau rồi, em ở Nam Phi nghe nói chuyện của anh đấy, làm tốt lắm!" Ác Quỷ cười lộ ra hai hàng răng trắng bóc, lúc này mới cảm thấy cậu ta thực sự mới trở về từ Nam Phi.

"Sao Lão A lại để cho cậu tới vậy?" Trương Húc Đông choàng tay qua cổ cậu ta, bước sang một bên.

Ác Quỷ cười nói: "Thật ra thì ông ta không muốn đâu, nếu không phải em "làm" con gái của trùm lính đánh thuê Lôi Nặc, anh nghĩ ông ta sẽ để em đến tìm anh à? Anh cũng biết Zo cùng Lôi Nặc bất hòa rồi, anh một nháo tôi một nháo, em chỉ có thể nhờ vả vào anh thôi! "

Trương Húc Đông nhớ tới quả thật ông già kia có một cô con gái, không ngờ rằng tên nhóc Ác Quỷ này còn nhỏ không lo học, mà lại đi gây họa. Nhưng mà thế cũng sảng khoái thật, đoán chừng ông già Lôi Nặc kia không tức chết, cũng gần chết, khó trách Cáo Vàng vẫn còn chưa tới, hóa ra có liên quan đến chuyện này.

Ác Quỷ chỉ vào 10 người kia, nói: "Bọn họ là những anh em mà em đã âm thầm đào tạo, tuyệt đối là đội cảm tử đấy nhé!" Nói rồi cậu ta đi về phía những người đó, sau đó nói một tràng tiếng Pháp, Trương Húc Đông cũng có thể nghe hiểu, bảo họ bỏ đồ trên xe xuống.

Rất nhanh đã thấy những người đó lấy vài chiếc rương từ trong cốp xe ra, hiển nhiên bên trong là những thứ mà Trương Húc Đông cần.

"Hửm? Nữ Vương Hắc Hoàng phải không? Thật sự không ngờ ở Trung Quốc này lại gặp được hai người quen cơ đấy!” Ác Quỷ thấy Hắc Hoàng lập tức nở ra một nụ cười vui vẻ.

"Tiểu quỷ à, đây là lần thứ 38 chúng ta gặp nhau!" Hắc Hoàng nói.

"À à, dĩ nhiên nếu không phải nhờ chị ra tay thì cái mạng nhỏ này của tôi đã tiêu tùng từ lâu rồi. Nhưng mà tôi vẫn bị tuyệt hậu rồi! Đến đây so tài nào, nhìn thử xem bây giờ tôi có thể bảo vệ được chị chưa!"

Trương Húc Đông vừa nhớ lại, tên nhóc này trong một lần thi hành nhiệm vụ nguy hiểm đã trở thành thái giám. Vậy sao cậu ta có thể làm người phụ nữ của Lôi Nặc được nhỉ, anh nói: “Ác Quỷ, cậu lại đùa giỡn rồi, cậu căn bản không thể làm gì con gái của Lôi Nặc được."

Ác Quỷ lộ ra một nụ cười ngây thơ, nói: "Em dùng điện, còn có cả cái này nữa!" Vừa nói cậu ta vừa giơ ngón tay trỏ thẳng đơ kia ra khua chân múa tay. Khi tất cả mọi người đều thấy ngón trỏ kia của cậu ta còn dài hơn ngón giữa một nửa thì không hiểu tại sao "hoa cúc" lại cảm thấy căng thẳng.

Trương Húc Đông bất đắc dĩ cười cười, tên nhóc này đúng là lạc quan mà, đừng tưởng cậu ta không có cái kia thì sống không được. Cũng không biết bao nhiêu xử nữ đã bị hủy ở trên ngón tay cậu ta rồi đấy, so với anh có lẽ cậu ta phù hợp với đội ngũ Sát Thiên hơn, đều là những kẻ biến thái cả.

"Được rồi, đùa đủ rồi đấy, đồ cũng kiểm tra xong rồi, đi thôi, anh trai đưa cậu về nhà!"

Ác Quỷ cười nói: "Nhất định phải về nhà rồi, nhà của anh trai là nhà của em, ai bảo em còn thân hơn cả em trai ruột của anh nữa chứ!" Cậu ta ngoắc tay nói: "Đi nào, đến xem địa bàn của chúng ta."

Ngồi trong xe Trương Húc Đông hỏi cậu ta về chuyện vết máu cùng chiếc xe, cậu ta không chút giấu giếm nói cho mọi người biết, máu là của một băng nhóm nhỏ ở nơi này, chiếc xe cũng là do băng nhóm nhỏ này điều khiển, chỉ giết chưa tới 100 người. Tuy nhiên cậu ta bảo Trương Húc Đông cứ yên tâm, những người đó cậu ta đã dùng xe đào chôn rồi, đảm bảo không ai tìm được đâu.

Trần Uy nuốt nước bọt, khẽ nói: "Anh Đông, anh bảo nhóm người Đỗ Phong về căn nhà bỏ trống của chúng ta nghỉ ngơi chung đi, em không có cảm giác an toàn."

Trương Húc Đông cười, Trần Uy này còn chưa biết tên nhóc Ác Quỷ này lỗ tai đặc biệt thính, quả nhiên tên Quỷ nhỏ cười để lộ hàm răng trắng bóc, nói: "Béo à, nếu như anh trai của tôi không quản tôi, anh phải cẩn thận đấy!"

"Cậu chủ nhỏ à, coi như tôi chưa nói nhé... Tôi chỉ đùa chút thôi!" Vẻ mặt của Trần Uy đâu giống như đang đùa, hoàn toàn là sắp khóc rồi.

"Được rồi, đừng dọa tên béo này nữa, cậu ấy cũng là anh em của tôi!"

Bốn chiếc xe đi thẳng trở về tiểu khu, thật may tiểu khu này có thể tùy tiện ở, bằng không khi có nhiều người sẽ không thể chống đỡ nổi. Mỗi người uống một chai bia, Trương Húc Đông nói: "Tôi không biết là cậu tới, cho nên cũng chưa chuẩn bị bất ngờ gì cả, anh trai ở đây bồi rượu cậu vậy!"

Ác Quỷ đụng vào bả vai của Trương Húc Đông, nói: "Anh à, anh nói gì vậy, em là em trai của anh mà, em ruột. Những thứ đồ anh muốn kia một cái đinh ốc cũng không thể thiếu được!"

Trương Húc Đông đã sớm thấy Hắc Hoàng gật đầu, anh vỗ bả vai của Ác Quỷ nói: "Cậu mang đồ tới sao tôi lại không yên tâm được. Đúng rồi, cậu có mang theo thứ kia không?:

"Hắc hắc, cái này là nhiệm vụ em mang tới, thứ kia đương nhiên là có rồi!"