Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 97: Nửa đường đánh cướp



Trương Húc Đông thấy bọn họ hình như biết điều gì đó, nhưng chính mình lại không biết, bèn hỏi: "Sát nhân Đường Phi nghĩa là thế nào?"

Trần Uy ha ha cười nói: "Anh Đông, anh đến thành phố Ngọc không lâu nên không biết ở trong giới này có bốn nhân vật nổi tiếng nhất, đó là nắm đấm Hắc Hùng, cánh tay Côn Bằng, sát nhân Đường Đao, còn cuối cùng là uy danh của Điêu Vương!"

Dũng Tử tiếp lời nói: "Hắc Hùng không cần phải nói, Lão Đao cùng Côn Bằng là lão đại của Điêu Bang, về phần kẻ giết người, hẳn là Đường Phi trước mặt chúng ta!"

Trương Húc Đông cũng chú ý tới đao của Đường Phi rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể dùng từ tàn nhẫn để hình dung, chỉ là không biết có liên quan gì đến hai chữ "sát nhân". Chẳng lẽ cậu ta là một hung thủ giết người sao?

"Coi trọng rồi, tôi so với ba người kia chỉ là nhân tài mới nổi thôi!" Đường Phi sờ vào cây đao thời Đường trong tay cậu ta. Người không biết sẽ nghĩ đây là một cây kiếm Nhật, nhưng thật ra là do người Nhật bắt chước Đường Đao của Trung Quốc chế tạo ra, cậu ta cười lạnh nói: “Tước hiệu này tôi cũng không xa lạ gì, không ngờ ở thành phố Ngọc còn có người nhớ đến nó đấy!"

Trương Húc Đông có hơi không tin, Hắc Hùng kia là nhân vật có năng lực, hoàn toàn giống như là sinh ra để chiến đấu. Mặc dù anh không biết Côn Bằng đó thế nào, nhưng anh cũng đã nhìn ra uy phong của Lão Điêu, Đao, bằng không trong thời gian nhắn cũng không có khả năng phát triển đến mức độ này. Còn về phần Đường Phi? Thật sự lợi hại đến vậy sao?

Chiếc xe van đang phóng nhanh trên đường cao tốc, thoạt nhìn có thể nhìn thấy vài chiếc xe chạy qua, nhưng lúc này lại như đã biến mất không dấu vết vậy. Không cần phải nói nữa, chắc hẳn hai lối ra vào đã bị phong tỏa rồi. Có bản lĩnh làm điều này ở đây ngoại trừ chính phủ ra thì chỉ có Điêu Bang thôi. Mà chính phủ cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Cho nên tình hình đã rất rõ ràng.

Trương Húc Đông châm thuốc, rút con dao đấu trong ống quần ra, nói: "Xem ra Đường Phi nói không sai."

Sau khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, xe chạy về phía trước hơn mười phút, ở phía xa xa trên đường đã xuất hiện khoảng trên 100 người. Trông hình như là của Điêu Bang, Dũng Tử nhanh chóng phanh gấp, quay đầu lại hỏi Trương Húc Đông: "Anh Đông, có muốn đổi sang đường khác không?"

"Nếu ở nơi này có người chặn đường thì ở chỗ khác cũng có!" Trương Húc Đông đã hạ cửa sổ xuống, nhìn về phía sau, quả nhiên có hơn mười chiếc xe van khác cũng đi theo sau. Anh chỉ về phía trước nói: "Đâm vào!"

Chiếc xe vừa tăng tốc đã lập tức bị chết máy, không ai hỏi Dũng Tử vì sao cả, bởi vì đoạn đường phía trước xuất hiện một dãy gai nhọn đâm vào xe. Gai nhọn này dài khoảng 20cm, nếu xe bị đâm phải chắc chắn là nổ lốp, còn không thì cũng lật xe!

Đường Phi rút đao ra, cười một cách tàn nhẫn nói: "Có lẽ bây giờ chúng ta nên xuống xe mới còn cơ hội sống sót!"

"Sống cái rắm ấy, chúng ta có bao nhiêu người chứ, đi xuống là chết đấy!" Trần Uy không phải là sợ chiến đấu, mà là sự chênh lệch giữa ta với địch quá lớn. Nhìn vào thế trận của đối phương thôi đã đủ làm cho người ta phải e ngại rồi.

Trương Húc Đông kéo mở cửa xe ra, nói: "Là phúc thì không phải là họa. Nếu người ta đã nhiệt tình đón tiếp như vậy thì chúng ta cũng không nên không biết điều mà bỏ qua tấm lòng ấy chứ!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, tuy nhiên sắc mặt của Trương Húc Đông lại cực kỳ quái dị. Giống như rất có lòng tin vậy. Lập tức những người khác đều xuống xe, cơ thể mập mạp của Trần Uy run lên, vẻ mặt đau khổ nói: "Các anh phải bảo vệ tôi an toàn đấy!"

Trương Nhất Đao bật cười, nói: "Mẹ kiếp, tổng cộng chỉ có sáu người thôi, tốt nhất anh nên tự cẩn thận một chút đi!"

"Con mẹ nhà cậu, lúc cậu còn là một tên nhóc yếu đuối ông đây đã giúp đỡ cậu không ít đâu đấy nhé. Cái đồ không có lương tâm này, chết thiệt thật!"

Trương Húc Đông nhìn đám người đằng xa đi tới, cầm đầu là một người đàn ông đầu rất lớn, không biết bị mắc bệnh gì mà tóc đã rụng hết, đầu lại to gấp đôi so với người bình thường. Anh ta giống như là một đứa con trai đầu to, đi theo sau lưng anh ta là những người cha đầu nhỏ vậy.

Đường Phi nắm chặt con Đường Đao trong tay, hừ lạnh nói: "Ông ta còn sống cơ à!"

"Cậu biết sao?" Trương Húc Đông cầm ngược dao đấu lại.

"Biết, hơn nữa còn rất quen thuộc!" Ánh mắt của Đường Phi vẫn không hề dời khỏi người đàn ông này.

"Mẹ kiếp, bọn mày chạy sao, ha ha... Để tao nhìn xem thử mấy lão đại của Long Bang nào!" Gã đầu to trọc lóc kia huênh hoang lắc lư bước tới, nhất thời Ác Quỷ cùng những người khác đều nắm lấy vũ khí, thủ thế chiến đấu.

"Ồ? Đây không phải là Đường Phi sao? Tao đây mẹ nó tìm mày lâu như vậy, không ngờ mày lại là người của Long Bang đấy!" Gã đầu to trọc lóc bước đến, Trương Húc Đông nhìn thấy vóc dáng tên này không cao, nhưng lại rất rộng, thuộc loại phát triển theo chiều ngang. Dáng đứng giống như một khối lập thể vậy, hiếm thấy người nào lại phát triển kiểu thế này, nhất định là anh ta được sinh ra bằng phương pháp sinh mổ.

"Chúc Long, ông đây không ngờ mày còn sống đấy, nhưng thế cũng tốt, lần này ông đây nhất định phải tự tay làm thịt mày!" Đường Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, rõ ràng anh cùng tên đầu to này có quá khứ không tầm thường, hơn nữa còn là loại thù địch đó.

"Nếu là lúc trước, tao nhất định sẽ tự tay giết chết mày, nhưng hôm nay tao không có tâm tình đấu tay đôi với mày làm gì. Anh Ngao nói phải đem hết bọn mày về, được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa!" Chúc Long vung tay lên, quát: "Các anh em, xông lên cho ông, bất kể sống hay chết!"

"Phần phật!" Nhóm người Trương Húc Đông bị hơn 100 người bao vây, những chiếc xe van chở người của anh dừng lại ở phía sau, khoảng chừng chưa tới 100 người. Trương Húc Đông không chút sợ hãi xông tới, con dao cận chiến trên tay trực tiếp chém vào hai tên đàn em của Điêu Bang. Hai người bọn họ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cổ bắt đầu trào máu.

"Ông đây liều mạng với bọn mày!" Theo tiếng gầm của Trần Uy, một cuộc chiến ác liệt bắt đầu với sự chênh lệch lớn về quân số không nhỏ.

Tuy nhiên đám người Trương Húc Đông không hề yếu thế chút nào cả. Anh cùng Ác Quỷ có thực lực rất mạnh, ở trong đám người này giống như đang bơi lội vậy. Mỗi một lần công kích đều có người gục xuống. Còn Trần Uy dựa vào thân thể mập mạp của cậu ta bên trái đụng một cái, bên phải đụng một cái, khiến những tên đàn em của Điêu Bang kia không dám tùy tiện lại gần cậu ta. Dũng Tử cũng không phải là người dễ chọc, mỗi một đao của anh ta lướt qua luôn sẽ có một người bị thương.

Nổi bật nhất là Trương Nhất Đao cùng Đường Phi, bọn họ túm lấy cổ của những tên đàn em bên Điêu Bang trước, sau đó là tiếng bẻ cổ lộp rộp dứt khoát vang lên. Cho dù chỉ nhận một cú đấm của bọn họ thôi cũng sẽ bị đánh bay xa ba thước rồi, mà phải nói người có lực sát thương lớn nhất vẫn là Đường Phi. Đường Đao trong tay anh ta đã chém không biết bao nhiêu người. Cây đao kia giống như không ngừng khuấy vào bể máu rồi nhấc lên vậy. Người chết ở dưới đao của anh ta không dưới 20 người, đúng là đáng mặt một kẻ sát nhân mà.

Trận chiến cứ thế kéo dài khoảng mười phút, mặt đất đã nhuộm đỏ máu, thi thể cũng có hơn 50 người. Tuy nhiên nhóm người Trương Húc Đông vẫn không hề bị thương chút nào, chỉ là thể lực có hơi giảm sút. Chúc Long đá lộn mèo hai tên đàn em của ông ta rồi tiến lên, nói: "Mẹ kiếp, một lũ vô dụng, cút ra nhanh cho ông đây!"

Đám đàn em của Điêu Bang chậm rãi lui về phía sau, mà nhóm Trương Húc Đông lúc này bắt đầu nghỉ ngơi một lúc. Nếu không phải nhờ thân thủ của bọn họ tốt thì chắc đã sớm chết mấy chục lần rồi. Giờ phút này ai cũng thở hổn hển cả.

Đúng lúc này, trong tay Chúc Long xuất hiện một cái khiên và một thanh đao lớn, làm cho mọi người hơi sửng sốt. Trần Uy mắng: "Chết tiệt thật, cây đao kia lớn vậy. Tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ nào tiếp xúc với cơ thể của mình đâu!"

Tấm khiên kia dài 1,5m, rộng 50cm, phía trên được khắc hình đầu hổ, trông cực kỳ nặng nề. Mà cây đao lớn kia dài khoảng một mét, lưỡi đao dày như bàn tay vậy. Trông bén ngọn sáng loáng, ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người.

"Loại người có thân thể kỳ dị, lại sử dụng món đồ quái lạ như thế, nếu là người bình thường có khi còn cầm không nổi ấy chứ. Người này rất không đơn giản!" Trương Húc Đông cũng thận trọng nhìn con quái vật đầu to này.

Đang! Đang!

Chúc Long dùng cây đao dài kia gõ hai lần vào tấm khiên, sau đó hai tay nhấc lên rồi lao tới. Phía trước cơ thể là tấm khiên khổng lồ. Tuy nhiên không ngờ tên này lại ném thẳng tấm khiên tới, trông hệt như một cánh cửa bay tới vậy. Cuối cùng là cây đao dài cũng quét tới.

Trương Húc Đông có thể nói là chuyên gia đánh cận chiến, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ có lối tấn công quái đản như vậy. Anh trực tiếp giẫm lên bả vai của Ác Quỷ bay lên, sau đó hai chân giẫm mạnh lên tấm khiên kia, đem nó áp xuống đất.

Mà lúc này, cây đao dài cũng chém tới, tấn công về phía Ác Quỷ và Đường Phi. Hai người bọn họ trực tiếp nhảy ra ngoài mới miễn cưỡng có thể tránh khỏi đòn tấn công này.

Thấy chiêu thức không thành, Chúc Long cười rộ lên: "Sát nhân sao? Tên nhóc Đường Phi mày ở trước mặt tao chả là gì cả, hôm nay bọn mày đều sẽ phải chết, ha ha... Người nào cũng đừng hòng sống!"

"Cẩn thận!" Trương Húc Đông hét lên, đúng lúc này Đường Phi đẩy Trần Uy ra, Trần Uy trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất. Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, Dũng Tử bất ngờ nhìn thấy xe van của mình bị một đám đàn em của Điêu Bang đẩy xuống đường quốc lộ. Mà ngay trong khoảnh khắc mất tập trung đó, anh ta lại không kịp trốn thoát.

Khoảnh khắc Dũng Tử ngã xuống, đầu bay lên không trung. Giây phút ấy Trương Húc Đông gần như đông cứng lại, cảnh tượng như bị đóng băng lại. Thẳng cho đến khi Trương Húc Đông nhìn thấy máu từ cổ anh ta trào ra như suối, đầu Dũng Tử "leng keng" rơi xuống mặt đất. Đôi mắt đầy khát khao cùng không cam lòng, vẻ mặt anh ta vẫn còn mang theo sự tức giận.

Khoảnh khắc của cái chết, khoảnh khắc đóng băng, như thể mọi thứ đã đến tận cùng của cõi vĩnh hằng.

"Dũng Tử? Chúc Long, ông đây giết chết mày!" Trần Uy đột nhiên gầm lên một tiếng, đôi mắt ti hí kia đột nhiên tràn đầy tơ máu.

Lúc này, Chúc Long cầm đao đi về phía Trương Húc Đông, mà đầu óc của Trương Húc Đông đang rối loạn. Anh lại để cho người anh em mình vừa cứu ra chết dưới đao của đối phương, mặc dù anh không phải là thần, nhưng anh là vua lính đánh thuê, chiến binh mũi nhọn của ZO, Quỷ Sa Tăng trong mắt kẻ thù, sao anh có thể phạm phải sai lầm này được?

Giờ phút này, đột nhiên nghe thấy tiếng Ác Quỷ điên cuồng hét lên: "Anh à, coi chừng!"

Một cơn gió mạnh ập tới, Trương Húc Đông khó khăn tránh khỏi, lúc này Chúc Long lại tiếp tục cầm đao đến gần Trương Húc Đông: “Tao đã nói bọn mày đều phải chết rồi, cậu ta chỉ là người bắt đầu mà thôi."

Lúc này, Đường Phi quơ đao quét ngã một đám đàn em của Điêu Bang, trực tiếp đánh thẳng vào lưng của Chúc Long. Cậu ta định vung đao từ trên đỉnh đầu xuống, nhưng lại bị Chúc Long vặn người qua, ngã xuống. Trong nháy mắt, dao đấu của Trương Húc Đông đã đâm vào tim ông ta.

Chúc Long kêu lên thảm thiết, cây đao dài rơi xuống đất. Sau đó liều mạng lùi lại về phía sau, dùng hai tay che vết thương ở ngực, nhưng lại không ăn thua gì. Ông ta được hai tên đàn em đỡ dậy, đứng tại chỗ ôm ngực đang rỉ máu, giống như không hề hấn gì vậy.

"Mẹ kiếp, nếu không phải tim ông đây nằm ở bên phải thì lại lần nữa sắp chầu trời rồi!" Mồ hôi trên cái đầu hói lớn của Chúc Long nhỏ giọt, ông ta trừng mắt nhìn đám đàn em mắng: "Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh làm thịt bọn chúng cho ông đây. Anh Ngao ngu xuẩn kia còn sống đấy. Mẹ nó, chết cũng không tệ mà!"

Những tên đàn em kia thấy đại ca của mình bị thương, làm gì còn ai dám tiến lên động thủ, chỉ dùng binh khí vung vẩy vài cái. Căn bản không ai dám thật sự liều mạng cả. Bởi vì Chúc Long lợi hại như vậy mà còn không được, bọn họ đi lên chắc chắn là tìm chỗ chết rồi!

Chưa bao giờ Trương Húc Đông lại cảm thấy ủ rũ như giờ khắc này, anh thẫn thờ bước đến bên cạnh thi thể của Dũng Tử. Một tay mang đầu anh ta lại, còn tay kia nâng thi thể lên. Một loại cảm giác thật sự khó tả, giống như lần cha mẹ anh gặp tai nạn vậy, hụt hẫng và bất lực, thậm chí còn tự trách bản thân mình.

"Anh, nhanh đi thôi!" Ác Quỷ đẩy mạnh Trương Húc Đông, sau khi Trương Nhất Đao lái xe tới, bốn người bọn họ mang theo một thi thể bước lên.