Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 98: Lửa giận của Quỷ Sa Tăng



Cái chết của một người là chuyện vô cùng bình thường, đây là việc xảy ra hàng ngày ở trong nhóm lính đánh thuê ZO. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại chưa bao giờ cảm thấy lòng mình quặn thắt khổ sở như lúc này, anh không biết có phải là vì bất lực trước cái chết của người anh em không, hay đó là sự miệt thị của anh trước sức mạnh đáng tự hào của mình. Trái tim anh thực sự cảm thấy đau đớn.

Lần đầu tiên là cha mẹ, lần thứ hai là Dũng Tử, hoặc có thể nói, đối mặt với cái chết, anh mới giống một con người hơn, một con người có tình cảm chân thực.

Chiếc xe van bị đập nát rất nghiêm trọng, có thể lái trên đường đã là một kỳ tích. Giờ phút này tiếng khóc thất thanh của Trần Uy vang lên bên tai Trương Húc Đông: "Dũng Tử, người anh em của tôi. Mẹ kiếp đám Điêu Bang này, thù này không báo, Trần Uy tôi thề không làm người. Chết tiệt thật!" Cậu ta nhào lên trên thi thể buông lời thề.

Ác Quỷ giống như Trương Húc Đông trước kia vậy, trên mặt không có biểu cảm gì cả, chỉ là hút thuốc nhìn thi thể của Dũng Tử, chậm rãi lắc đầu.

Đoạn đường tiếp theo, không có ai ngăn cản bọn họ nữa, bởi vì những người đó không ai muốn chết. Chúc Long che ngực nhìn về phía chiếc xe đang đi xa, lấy điện thoại di động ra nói: "Mẹ nó, giết một tên, năm tên chạy thoát, tôi bị thương."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng âm trầm: "Cứ yên tâm giao cho tôi, tôi sẽ để cho bọn chúng chết có tiết tấu. À, đúng rồi? Anh bị thương sao? Chúc mừng nhé!"

"Mẹ kiếp!" Chúc Long đập mạnh điện thoại xuống đất, nói: "Con bà nó, bọn mày là thứ gì chứ!"

Mặt trời mùa đông không thể nhìn thấy rõ, bầu không khí xung quanh vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi đều là những biển hiệu chúc mừng năm mới. Chỉ có một chiếc xe van bê bết máu đang phóng nhanh trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe lại vô cùng trầm mặc.

"A..." Một tiếng hét chói tai vang lên từ bên trong xe van, lúc này con gái của Vũ Man Tử - Vũ Nguyệt Kiều xoa đầu tỉnh lại. Khi cô ấy nhìn thấy xác chết trong xe cùng với cái đầu bê bết máu trên tay Trương Húc Đông, cô ấy điên cuồng hét loạn lên.

Nhưng mọi người trong xe chỉ nhìn cô ấy một cái, sau đó mỗi người lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình.

Sau khi hét lên một hồi nhưng không ai để ý đến cô, Vũ Nguyệt Kiều cũng không dám kêu la nữa, mà dùng giọng điệu khẩn cầu nói: "Các anh, các anh là ai? Tôi, tôi đang ở đâu đây? Cha tôi rất giàu, chỉ cần các anh thả, thả tôi ra, ông ấy có thể đưa tiền cho các anh!”

Cô không biết năm người đàn ông dính đầy máu trên chiếc xe này, Trương Húc Đông đột nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi không muốn tiền của cô, sau này nhớ nhắc Vũ Man Tử chú ý đến đứa con gái cưng của ông ấy hơn là được rồi. Lần sau cô chưa chắc đã may mắn được như bây giờ đâu!"

Vũ Nguyệt Kiều đương nhiên không biết Trương Húc Đông, nhưng cô ấy rất sợ cái đầu anh đang cầm trên tay. Một lúc sau, cô ấy quả thực không thể chịu được bầu không khí kỳ lạ bên trong xe, bỗng kêu lên: "Các anh rốt cuộc là ai vậy? Mau thả tôi ra đi, nếu không tôi sẽ nói cha tôi chém chết các anh!"

Ác Quỷ nhìn bàn tay đang băng bó của mình, nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi không có ý làm hại cô đâu, tốt hơn hết cô nên yên tĩnh trở về cùng chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa cô về Vũ Môn!"

"Tôi nhớ ra rồi, tôi đang đi dạo phố với bạn trai thì bỗng nhiên có người nhét tôi lên xe, sau đó không biết bọn họ bỏ gì vào miệng tôi. Tôi ngửi thấy một mùi hương rất lạ, cuối cùng tôi không biết gì nữa cả!" Vũ Nguyệt Kiều chỉ vào Trương Húc Đông mắng: "Là các anh, nhất định là các anh, các anh muốn gì hả? Nói mau, anh nói mau xem nào!"

Mặc dù là thiên kim đại tiểu thư của Vũ Môn nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này cả, khó tránh khỏi cảm giác buồn bực mất khống chế. Cô ấy bắt đầu lắc lắc cánh tay của Trương Húc Đông, anh trực tiếp hất tay cô ấy ra, hét lên: "Mẹ nó cô im miệng ngay cho tôi!".

"Tôi sẽ nói cha tôi giết hết tất cả các anh, mau thả tôi ra!" Vũ Nguyệt Kiều càng thêm kích động.

Đột nhiên, Trương Nhất Đao phanh gấp, người bên trong theo quán tính vọt lên phía trước. "Bốp" Trương Húc Đông tát vào mặt Vũ Nguyệt Kiều. Trong lúc nhất thời, Vũ Nguyệt Kiều nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trương Húc Đông, cô ấy co rúm người lại khóc toáng lên. Mà Trương Húc Đông lại đang thò đầu ra ngoài, giờ phút này có năm chiếc Buick đang đậu ở phía trước. Bên cạnh những chiếc xe này có không dưới hai mươi người đang đứng hoặc ngồi xổm, những tên này ăn mặc vô cùng nhếch nhác, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, tuy nhiên lại mang theo một loại khí thế mà loại côn đồ bình thường không có được.

"Mẹ kiếp, đúng lúc để báo thù Dũng Tử mà!" Trần Uy mở cửa xe định ra ngoài thì bị Trương Húc Đông chặn lại, anh chỉ vào cây đao trên tay Đường Phi. Sau khi Đường Phi đưa tới, anh một thân một mình cầm Đường Đao bước xuống xe.

"Các cậu ở trên xe đi, tôi đi xử lý!"

Dứt lời, Trương Húc Đông cầm đao đi tới trước mặt đám người kia, giống như một con rồng đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy vậy. Anh ném quần áo trên người lên kính chắn gió phía trước xe van, để lộ thân hình đầy sẹo.

"Anh Đông anh..."

"Anh ấy đang tức giận, các cậu chưa từng thấy sự phẫn nộ của Quỷ Sa Tăng đâu nhỉ. Tôi khuyên các cậu không nên nhìn thì tốt hơn." Ác Quỷ nhắm hai mắt lại.

Từ hai bên đường có một đám đàn em đang đợi mai phục xông lên, vô số lưỡi đao cùng những bóng đen không ngừng chuyển động. Tuy nhiên bất kỳ loại cản trở nào cũng không thể động đến Trương Húc Đông được cả, bởi vì anh không còn biết đau là gì nữa rồi. Máu của hơn ba mươi tên đàn em nhuộm đỏ thân thể Trương Húc Đông, làm cho hình xăm đặc biệt trên người anh lại một lần nữa xuất hiện.

Đó là sự tức giận của Quỷ Sa Tăng.

Nhìn đám đàn em kia bị tiêu diệt sạch, hai mươi cao thủ lập tức đứng dậy, bọn họ trực tiếp vung tay lao về phía Trương Húc Đông. Máu đang chảy, tim đang đập, đao trong tay không ngừng xoay tròn, nhìn Trương Húc Đông lao vào chém từng người một, một trong những thanh niên tóc xanh cầm đầu đó trong mắt tràn đầy sát khí.

"Các cậu không phải là đối thủ của anh ta, để tôi tới!" Người đàn ông trẻ kia vung tay lên, những người khác biết điều lui ra ngoài. Mà anh ta cũng trực tiếp cởi áo ra, trên ngực lộ ra hình xăm đại bàng lớn, đây là vinh dự cùng biểu tượng của anh ta.

Lão Điêu - Điêu Vương ở trong tù mười năm, Điêu Bang đã tan rã, nhưng "hộ vệ Điêu" vẫn luôn tồn tại, những người này đều là cao thủ được huấn luyện đặc biệt, giống như Bảo Long Nhất Tốc của Bảo Long Môn, Khổng Tước Linh của Thanh Long Hội, hay Vọng Nguyệt Các của Hồng Môn vậy. Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ cùng ám sát giữa các băng nhóm, bình thường đều phát huy ý chí chiến đấu trong những cuộc đọ súng ác liệt, lấy một địch một trăm..

"Không ổn rồi, anh Đông có thể chết đấy!" Đường Phi định xuống xe giúp đỡ, nhưng lại bị một bàn tay đang quấn băng gạc chặn lại, cậu ta kinh ngạc nhìn Ác Quỷ hỏi: "Tại sao lại cản tôi?"

"Anh ấy không yếu ớt như cậu tưởng tượng đâu, đó là số một của đoàn lính đánh thuê ZO đấy. Nếu không bày ra toàn bộ những kỹ năng vốn có của mình, anh ấy sẽ không phải là Quỷ Sa Tăng nữa đâu!"

Đường Phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhưng anh Đông thật sự sẽ chết!"

"Chết à? Đùa gì thế. Nếu anh ấy chết thì ZO đã sớm bị tiêu diệt rồi, mà tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ này!"

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, bọn họ đều không đoán ra được nhóm lính đánh thuê này rốt cuộc thuộc thể loại gì?

Bầu trời bị mây đen bao phủ, trời có thể lại muốn mưa, có một bông tuyết rơi xuống, sau đó là vô số bông tuyết bay tán loạn tựa như lông ngỗng, cuối cùng trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng. Giờ phút này cây đao trong tay của Trương Húc Đông đã rơi trên mặt đất, bởi vì cánh tay của anh đã tê rần.

Bông tuyết trên người Trương Húc Đông đang tan chảy, nhưng cũng không thể che hết cơ thể của anh được. Vết thương trên người anh trông vô cùng đáng sợ, máu không ngừng chảy ra, bông tuyết và máu trộn lẫn thành một hình lục giác màu đỏ. Lúc này Trương Húc Đông đang nhìn về phía trước tựa như có thể xuyên qua những đám mây mà không sợ ánh sáng vậy.

Trên mặt đất đầy rẫy những thi thể phủ đầy tuyết, một vũng máu cực lớn được phơi bày ra. Trương Húc Đông đang từng bước một đi về phía người kia, bởi vì vẫn còn một người đàn ông chưa chết.

Người này đã bị chặt đứt hai chân, không biết đã rơi ở nơi nào rồi nữa. Giây phút hiện tại anh ta đang sợ hãi dùng tay bịt chặt vết thương đang chảy máu, tuy nhiên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười dữ tợn của Trương Húc Đông, lập tức máu tươi tràn ra khỏi tay, anh ta không ngừng kêu rên: "Đừng, đừng, đừng giết tôi! A!"

Bàn tay anh đã cắm vào trong miệng của người đàn ông kia, sau đó anh dùng tay không tách đầu của anh ta ra làm hai. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa kính trước mặt, Vũ Nguyệt Kiêu đã hoàn toàn ngây dại, trọng miệng không ngừng hỏi: "Anh ấy là ai? Anh ấy là ai? Anh ấy là ai..."

Trương Nhất Đao đi tới bên người Trương Húc Đông, cầm áo mặc vào cho anh: "Anh Đông, không hề thở dốc nhỉ!"

"Về nhà!" Thật lâu sau, Trương Húc Đông nói ra hai chữ.

Cuối cùng chiếc xe van cũng trở về khu thành Tây, lúc này đám đàn em của Long Bang vô cùng sốt ruột. Đến khi bọn họ nhìn thấy đám người Trương Húc Đông trở lại, hơn nữa Trương Húc Đông lại còn đang ôm thi thể của một người đàn ông không đầu trên tay, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn không ra tiếng động.

Những người bước tới trước là đàn em của Dũng Tử, bọn họ đều lặng lẽ rơi nước mắt, Trương Húc Đông nhìn các anh em của Long Bang, nói: "Dũng Tử vì bang hội mà hết, chúng ta phải chôn cất anh ấy!"

Trương Húc Đông căn bản không biết một mình anh đã tiêu diệt tổ chức tinh nhuệ "hộ vệ Điêu" của Điêu Bang, đã truyền thừa lại hơn 20 năm. Mà lại còn là 20 người.

Trên mảnh đất tốt nhất của núi Bát Bảo giờ phút này đều là những người trẻ tuổi mặc âu phục màu đen vây quanh, tất cả bọn họ đều không quá ba mươi tuổi. Người nhỏ nhất chỉ có mười sáu, tất cả đều hướng về trung tâm nghĩa trang, cảnh tượng ấy cực kỳ nguy nga cùng tĩnh lặng.

Trương Húc Đông mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, bên trong là cơ thể đầy thương tích. Giờ phút này anh đứng sau Đường Phi, Trần Uy và Trương Nhất Đao - các đại ca của Long Bang.

Sau khi châm ba nén hương, Trương Húc Đông cắm trước mộ phần ấy, nói: "Dũng Tử, thi thể nữ bên trong là đại ca chi tiền cho cậu để trên đường xuống đó cậu có bạn đồng hành. Nhưng mà tôi sẽ không để cậu cứ chết như vậy đâu. Tôi đã hứa với cậu, nếu như cậu không còn sống, tôi sẽ để cho cả Điêu Bang chôn cùng cậu!" Vừa nói, anh vừa cúi đầu khom lưng ba lần trước mộ phần.

"Dũng Tử, tôi thuê thầy phong thủy làm cho cậu một chiếc xe thể thao cao cấp cùng một tòa biệt thự lớn đấy. Cậu đừng chê anh Uy này đấy, sau này ngày giỗ mỗi năm của cậu tôi sẽ đến!” Trần Uy run rẩy bỏ giấy vào đống lửa.

"Chúng tôi thề, sẽ trả thù cho anh Dũng!" Tất cả đám đàn em cùng nhau hét lên, sau đó đều cúi đầu khom lưng ba lần trước mộ phần.

Tiền vàng bạc chất đống thành ba tầng, Trương Húc Đông không ngừng vung tiền khắp nơi. Anh biết mình đã thay đổi, không còn hình tượng một binh vương trong người nữa, anh càng giống như một lão đại của giới Hắc Đạo hơn, anh nói: "Tiền cũng là cho cậu, xuống dưới đó không được thiếu tiền đâu. Cuộc sống đó thú vị thật đấy, không biết sau này mình sẽ làm gì, cũng không biết sẽ đi con đường nào. Cứ cầm lấy rồi sử dụng đi nhé!"

"Trương Húc Đông!" Vũ Nguyệt Kiều kéo ống tay áo của Trương Húc Đông, ngày hôm trước cô ấy nhìn thấy người đàn ông này điên cuồng thế nào. Hôm nay lại thấy được anh trở nên như vậy, cô có chút không dễ chịu.

"Không phải tôi đã gọi điện cho cha cô rồi sao, sao cô còn không trở về?" Trương Húc Đông nhìn Vũ Nguyệt Kiều hỏi.

Vũ Nguyệt Kiều cười khổ nói: "Cha tôi nói Vũ Môn vô cùng thương tiếc trước cái chết của anh Dũng, ông ấy để tôi đến thay mình thắp anh Dũng ba nén nhang!"

"Vậy mời cô!"

"Đã xong rồi!"

"À, vậy cô có thể trở về!"

"Trương Húc Đông!"

"Hửm?"

"Sau này tôi có thể ở lại bên cạnh anh được không?"

"Ý cô là gì?"

"Em muốn trở thành người phụ nữ của anh!"

Trương Húc Đông nhìn Vũ Nguyệt Kiều nói: "Cô còn nhỏ, thật đấy, nhanh trở về đi!"

"Tại sao?" Vũ Nguyệt Kiều kéo Trương Húc Đông lại, không cho anh bước vào xe.

Lúc này Huyết Lung Linh đi tới, đưa tay ngăn cản cô ấy lại. Trương Húc Đông mang người đi xa, mà đại tiểu thư của Vũ Môn, Vũ Nguyệt Kiều, lần đầu tiên trong cuộc đời bởi vì không có được mà sinh ra cảm giác thất bại.