Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!

Chương 2: Cái bẫy của mẹ chồng



Lâu Sở Nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn qua, những người ngồi ở chiếc bàn tròn kia đều là tay chân bộ hạ thân tín của Nhất phu nhân, còn có cả Nhị phu nhân đều đang nhìn cô cười khúc khích với dáng vẻ đắc chí. Bên cạnh cửa ra vào có một nữ hầu đứng nghiêm mặt, trên tay nắm một sợi dây. Có lẽ cô ta chính là người giật dây làm đổ chậu nước. Lâu Sở Nhi liền ý thức được, bọn họ hôm nay chính là muốn lấy cô làm trò mua vui.

Novin đối diện với cảnh này, mi mày có hơi động, anh ta nhanh chóng rút trong túi ra một cái khăn tay bước tới gần, cúi người đưa cho cô. Lâu Sở Nhi nhận lấy khăn tay, lau đi nước trên mặt, vuốt gọn tóc.

“Chào đón nồng nhiệt quá, thưa mẹ!”

Lâu Sở Nhi cũng không kiêng dè e ngại mà ném một cái nhìn thách thức cho Nhất phu nhân, nói với điệu bộ châm chọc. Nhất phu nhân cầm lấy tách trà, tao nhã uống một ngụm rồi tặc lưỡi, xua tay: “Nói gì vậy chứ? Ta chỉ muốn giúp con rửa sạch mùi máu tanh ghê tởm trên người thôi. Nếu không người ta lại bảo thiếu phu nhân của Lạc Bội La Na là con chó điên chạy khắp nơi với mùi máu kinh dị kia.”

Lâu Sở Nhi cười với dáng vẻ khinh bỉ. Một câu hai câu nói ra giống như vì Lạc Bội La Na, ai không biết còn tưởng bà ta thật sự là vì yêu cái gia tộc này. Nhất phu nhân là con gái độc nhất của Ninh Sơn Minh Thị - Ninh Ngọc Vi. Tuy Lâu Sở Nhi đối với bà ta không có hứng thú cũng không rãnh tìm hiểu nhưng cô nhìn ra được, Ninh Ngọc Vi ghét cay ghét đắng bốn chữ Lạc Bội La Na này. Có lẽ bà ta hận không thể đốt sạch cái dinh thự này chứ nói gì đến việc giữ gìn danh tiếng thay gia tộc.

Ninh Ngọc Vi căm hận gia tộc này, căm hận Lạc Viên Khởi, càng ghét bỏ đứa con trai là Lạc Phương Dật. Bà ta đối với cô có ác ý chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Mấy trò thế này, Lâu Sở Nhi cũng chẳng thấy mới mẻ gì.

Novin cởi áo vest khoác ngoài, khoác lên cho cô, khẽ giọng: “Cho phép tôi, cô sẽ bị cảm lạnh mất.”

Bởi vì chậu nước lạnh vừa rồi mà váy của Lâu Sở Nhi bị ướt, tốn công trang điểm cuối cùng lại loạn thành thế này. Ban đầu đã bảo mấy người hầu kia không cần cầu kì mà chẳng có ma nào nghe. Cô đã biết trước sẽ thế này rồi cơ mà.

Lâu Sở Nhi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô bật cười. Nhất phu nhân nhăn mày nhíu mặt, khó chịu lên tiếng: “Con lại phát điên gì nữa? Đúng là không có phép tắc.”

Đuôi mắt Lâu Sở Nhi hơi cong lên, cô đưa tay lên che miệng cười nham hiểm, dáng vẻ có chút hứng khởi. Novin nhận ra dáng vẻ này của Lâu Sở Nhi. Mỗi lần cô sắp sửa làm điều gì đó vượt tầm kiểm soát đều có dáng vẻ hứng khởi điên rồ như vậy.

Lâu Sở Nhi cười cười, ôn nhu đáp: “Mẹ đúng là có lòng. Nhưng lần sau có thể đổi sang một chậu nước ấm thì tốt hơn.”

Nhất phu nhân liếc Lâu Sở Nhi nửa con mắt, giọng điệu lại không thay đổi: “Vậy sao?”

Lâu Sở Nhi gật gù, cẩn thận gấp lại chiếc khăn tay rồi đặt vào tay Novin. Cô quay sang nhìn nữ hầu kia, rồi nhanh như chớp tiến lại gần, dùng một tay bóp chặt cổ cô ta. Nữ hầu kia vùng vẫy, chụp lấy tay cô. Quả nhiên không nhìn sai, nữ hầu này dáng vấp cao ráo thô kệch, nhìn là biết người đã từng học võ, hơn nữa có lẽ là được tuyển chọn ở bên Nhất phu nhân. Nhưng tiếc thật! Chút sức lực và công phu này của cô ta mà muốn thoát khỏi tay Lâu Sở Nhi thì đúng là chuyện trong mơ.

Nhất phu nhân nhìn thấy Lâu Sở Nhi nhằm vào người của mình thì một tay đập bàn, hét lớn: “Lâu Sở Nhi, đừng có suốt ngày phát điên rồi đi cắn bậy như vậy! Cô không nhìn xem đây là đâu mà dám ra tay sao?”

Lâu Sở Nhi càng siết chặt tay hơn, dùng tay còn lại bẻ ngược bàn tay nữ hầu đang nắm lấy cổ tay mình. Bàn tay của cô ta bị bẻ gãy, cổ bị bóp chặt không thể phản kháng cũng không thể kêu la.

Lâu Sở Nhi với dáng vẻ đắc ý mà đáp lại Nhất phu nhân: “Mẹ lại nghĩ oan cho con rồi. Con chỉ muốn thay mẹ giáo huấn người hầu một chút mà thôi. Để cho cô ta biết lần sau có đổ nước lên đầu chủ thì cũng biết dùng nước ấm. Người hầu này không tinh ý, con thì không sao nhưng sẽ làm mất mặt mẹ đó!”

“Lâu Sở Nhi! Đừng ỷ mình có người chống lưng mà làm càn!”

Trước lời đe doạ của Nhất phu nhân, Lâu Sở Nhi vẫn dửng dưng như không. Rất nhiều lần trước Nhất phu nhân cũng tương tự đối phó với cô bằng mấy thứ thủ đoạn như vậy, muốn hạ nhục thanh danh thiếu phu nhân của cô rồi lại nói rằng đó chỉ là trò đùa giữa mẹ con với nhau. Lâu Sở Nhi cũng biết thời cơ không thích hợp để bật lại bà ta nên mỗi lần đều làm ngơ cho qua.

Nhưng con người này nếu càng làm ngơ thì bà ta càng làm quá. Lâu Sở Nhi lại cảm thấy thỉnh thoảng phải cho bà ta biết cô cũng không phải quả hồng mềm muốn bóp là bóp. Đối với mafia, ở trước mặt chủ mà đánh tớ thì giống như một lời khiêu khích lẫn cảnh cáo. Lâu Sở Nhi hôm nay muốn dùng thử cái quy tắc này, cũng để cho những người ngồi ở kia biết được cô không phải người muốn đụng là có thể đụng.

Tuy đây chỉ là ý nghĩ nảy ra nhất thời nhưng xem ra hiệu quả không tệ.

Lâu Sở Nhi canh đúng thời gian, không để nữ hầu kia chết nhưng cũng chịu đủ giày vò mới thả tay. Cô ta ngã xuống, bất động trên nền đất. Lâu Sở Nhi lấy khăn tay từ chỗ Novin chùi chùi hai bàn tay rồi vứt chiếc khăn xuống người nữ hầu kia.

“Mẹ à, không doạ người sợ chứ? Sở Nhi thất lễ rồi, mẹ xem dù sao đồ của con cũng ướt hết rồi, phải quay về thay đồ nên hôm nay không bồi mẹ nói chuyện được. Để khi có dịp, Sở Nhi sẽ qua thỉnh an, thưa mẹ.”

Nói rồi liền quay lưng bỏ đi, Lâu Sở Nhi đã ra khỏi nhà kính mà vẫn nghe phía sau vọng đến tiếng chửi bới om sòm của Nhất phu nhân. Cô thở dài một hơi. Nhất phu nhân thông minh, là một người có tham vọng nhưng điểm yếu duy nhất của bà ta là không thể khống chế cảm xúc và biểu cảm của mình.

Với sự thông minh và nhạy bén đó, bà ta đúng là người phù hợp với Lạc Bội La Na. Tuy nhiên chỉ vì điểm yếu kia, bà ta có thể bị kẻ khác vờn trong tay. Ở một nơi mà người người chém giết đấu đá không màng máu mủ tình thân thế này, việc để người khác nắm bắt được cảm xúc của mình giống như một nhát dao chí mạng. Nếu kẻ nào biết lợi dụng, Nhất phu nhân sẽ biến thành con cờ trong tay tuỳ ý người khác chơi đùa.

Ngày hôm nay thế này là quá đủ, cô cũng có chút mệt mỏi rồi.

“Novin, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi. Từ giờ đến giờ cơm tối, đừng để ai lên phiền tôi.”

Novin gật đầu: “Tôi đã rõ.”

“À phải rồi, khăn tay của cậu tôi sẽ đền một cái khác. Xin lỗi nhé, hôm nay đã để cậu nhìn thấy hình ảnh không hay rồi.”

Novin im lặng không đáp lời ngay như mọi khi khiến Lâu Sở Nhi cảm thấy có chút kì lạ. Novin là kiểu người hoạt động giống như máy móc được cài đặt sẵn nên không có chuyện anh ta thất thần.

Một lúc lâu sau, Novin mới khẽ đáp lời: “Khăn tay, không cần trả lại tôi đâu.”

Lâu Sở Nhi nhìn Novin với ánh mắt ngạc nhiên, không nghĩ anh ta suy nghĩ lâu như vậy chỉ nói điều này. Tự nhiên cô lại thấy có chút buồn cười.

Về đến phòng, Lâu Sở Nhi trả lại áo khoác cho Novin. Trước khi rời đi, Novin lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, để lên bàn cho Lâu Sở Nhi.

“Đây là thuốc boss gửi cho cô.”

Lâu Sở Nhi có chút trầm mặc, cô thở hắt một hơi đầy bất lực rồi gật đầu, xua tay: “Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!”

Novin hôm hay có chút kì lạ, anh ta dường như vẫn còn điều gì muốn nói, chần chừ hơn mọi ngày. Mọi khi để thuốc lại là xong việc rời đi, hôm nay lại nán lại vài giây. Lâu Sở Nhi cũng mệt mỏi, không buồn hỏi tới. Cuối cùng Novin quay người rời đi, trước khi đóng cửa phòng lại, Lâu Sở Nhi đã nghe được một câu nói của Novin: “Xin cô giữ gìn sức khoẻ.”

Lâu Sở Nhi nhìn lọ thuốc trên bàn, cô cười khổ.