Đại Boss, Chờ Anh Đến Bao Giờ!

Chương 3: Sự lạnh lẽo chết người của boss



Lâu Sở Nhi nằm dài trên giường đến giờ cơm tối. Novin hiểu ý không gọi cô xuống ăn cơm ở phòng ăn mà trực tiếp mang đồ ăn lên. Lâu Sở Nhi ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, ăn một cách chậm rãi. Chốc chốc, cô lại đưa mắt nhìn lên lọ thuốc trước mặt.

Novin rót cho cô một ly nước rồi nói: “Tôi đã chọn đồ dễ tiêu hoá, nếu cô không muốn ăn thì không cần ăn quá nhiều. Đến khuya tôi sẽ lại mang đồ ăn lên.”

Lâu Sở Nhi dừng động tác tay, cô thả dao dĩa xuống, ngã người ra sau tựa vào ghế, cười trừ.

“Novin, cậu rất chu đáo. Là sự chu đáo chết người ấy!”

Novin thu dọn bàn ăn, đuôi mắt khẽ động đậy: “Tôi biết.”

Lâu Sở Nhi biết, Novin là người mà Lạc Phương Dật để lại giám sát bên cạnh mình. Từ hai tháng trước, ngày đầu tiên cô bước vào ngôi nhà này với vai trò thiếu phu nhân thì Novin đã phục vụ cô như một quản gia. Mỗi lần đi ra ngoài, Novin đều đi theo sau. Không trực tiếp ra tay nhưng Lâu Sở Nhi nhìn ra được thân thủ của người này không phải loại tầm thường. Lâu Sở Nhi không nhìn thấu được Novin, nếu như có một ngày phải đối đầu trực diện thì có khi cô sẽ chết dưới tay anh ta không chừng.

Nhưng đối với một Hắc gia tộc như Lạc Bội La Na, thân thủ và năng lực như Novin lẽ ra sẽ đứng trong hàng ngũ cấp cao, tại sao lại cam tâm làm một quản gia ngày ngày giám sát bên cạnh cô chứ? Chỉ có thể giải thích, Lạc Phương Dật cho anh ta thứ còn hấp dẫn hơn cả địa vị cấp cao kia, thế nên anh mới ta chịu ở lại làm một quản gia tầm thường.

Đợi Lâu Sở Nhi dốc cạn bình thuốc, Novin mới nói tiếp: “Boss có lời mời cô. Tôi sẽ gọi người hầu chuẩn bị giúp cô.”

Lâu Sở Nhi đặt bình thuốc đã uống cạn xuống bàn, nhăn mày xua tay: “Không cần, cậu ra ngoài đợi đi. Tôi sẽ ra ngay!”

Tính từ ngày gả vào, Lâu Sở Nhi chỉ gặp Lạc Phương Dật đúng hai lần. Một lần là trước lễ kết hôn, cũng chính là ngày hắn tìm tới cô. Lần thứ hai, là sau khi kết thúc hôn lễ. Lạc Phương Dật không tham gia hôn lễ, dẫu cho đó là hôn lễ của bản thân anh ta. Lâu Sở Nhi đối với con người này cũng chẳng có trông đợi gì. Cô và hắn là quan hệ giao dịch, chỉ cần xong chuyện cô sẽ cao bay xa chạy không chút liên quan gì đến hắn.

Nhưng thú thật, Lâu Sở Nhi đối với Lạc Phương Dật thật sự rất hiếu kì. Giống như loài sói ẩn mình trong bóng tối chờ đợi con mồi, tinh ranh và tàn nhẫn. Người có thể khiến cho Novin khuất phục, không cần nói cũng biết không tầm thường.

Lâu Sở Nhi thay một bộ vest trắng, xoã mái tóc dài đến eo, không đeo trang sức cầu kì mà chỉ đeo một chiếc bông tai có viên ruby đỏ.

Cô mở cửa đã trông thấy Novin chờ sẵn bên ngoài. Novin cùng cô đi xuống đại sảnh, rồi lái xe rời khỏi dinh thự của Lạc Bội La Na. Chiếc xe băng qua đường núi, vào sâu trong khu rừng rồi dừng lại trước một biệt thự xa hoa. Cổng kín tường cao, bên ngoài tầng tầng lớp lớp vệ sĩ. Lâu Sở Nhi từng đến nơi này một lần mà vẫn chưa thể quen được cảm giác choáng ngợp và nghẹt thở này.

Chỗ này mà cũng để cho người sống, đúng là không chịu được.

Novin mở cửa xe cho cô, cô vừa bước xuống xe đã bị một cơn choáng váng ập đến làm lảo đảo, suýt thì ngã. Novin nhanh tay chụp lấy một bên tay cô. Lâu Sở Nhi tự mình điều chỉnh, nén cơn khó chịu xuống lại cổ họng rồi xua tay: “Tôi không sao!"

Novin buông tay cô ra, đi trước dẫn đường. Băng qua đại sảnh rồi đi qua một hành lang dài chỉ có mấy bóng đèn, cảm giác đúng là lạnh sống lưng. Đi đến cuối hành lang thì lên cầu thang, lên cầu thang lại gặp một hành lang dài. Đi hết hành lang thì tới một căn phòng có cửa lớn. Novin gõ ba cái vào cửa rồi mới mở. Anh ta không vào mà đứng ở ngoài, cúi người: “Cô có thể vào, boss đang đợi bên trong.”

Lâu Sở Nhi nghiêng mắt, hiên ngang đi vào trong. Bên trong là một căn phòng lớn với một cái đèn le lói mập mờ. Cửa sổ lớn, ánh sáng bên ngoài hắt vào bàn làm việc, một bóng người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, tay đung đưa điếu thuốc. Lâu Sở Nhi đi vào, ngồi xuống sô pha trước chiếc bàn thấp giữa phòng, đối diện bàn làm việc.

Lúc này đầu óc đã truyền đến một cơn nhức nhối, sự khó chịu cũng dâng đến cổ họng như muốn nôn ra. Lâu Sở Nhi vẫn nén chặt răng chịu đựng.

“Cô đến muộn.”

Tức thì nghe thấy giọng điệu lạnh buốt đó thoáng qua, mang một uy lực vô cùng chèn ép hơi thở của người khác. Lâu Sở Nhi hít vào một hơi, ngồi tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, thản nhiên đáp: “Xin lỗi, có chút việc không thuận lợi lắm.”

Lạc Phương Dật quay sang nhìn cô. Ánh mắt lạnh lẽo chết người lại có ý giễu cợt. Hắn cười khì, dụi đi điếu thuốc rồi đi từ bàn làm việc qua ngồi đối diện cô.

“Novin nói cô cho nổ bay Thương hội Hàng hải, bắn chết thương chủ Điền Văn?”

“Không sai!'

Không hỗ là Novin, chuyện mới ban sáng chưa lâu mà Lạc Phương Dật đã biết rõ mồn một.

Ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến cô càng nhìn rõ hơn người đối diện. Mái tóc đen rũ xuống chạm tới mi mắt, tóc sau dài qua mang tai một chút, ngũ quan sắc sảo góc cạnh, là đàn ông mà lại đẹp như vậy đúng là phi lý. Bờ vai cao rộng, bộ vest đen trông thì lịch thiệp nhưng cũng pha chút lãnh đạm. Thứ đáng sợ ở con người này chính là đôi mắt. Đôi mắt giống như ghim chặt vào người đối diện, nhìn thấu từng chút một, thật khiến người ta áp lực.

Người này chính là chồng của Lâu Sở Nhi cô, hay nói cách khác chính là người giao dịch của cô. Nói anh ta là boss của cô cũng không sai.

Lạc Phương Dật đưa tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cô, giọng trầm khàn: “Ai cho cô lá gan đó? Muốn hành động thì cũng phải hỏi tôi một tiếng? Giết người, cô tưởng đơn giản vậy à? Hậu quả ai thu dọn? Lâu Sở Nhi, cô không phải thật sự tưởng mình là thiếu phu nhân của Lạc Bội La Na muốn làm gì thì làm đó chứ.”

Lâu Sở Nhi cười khẩy, biết ngay hắn ta sẽ hỏi như vậy, cô cũng không bất ngờ.

“Anh không cần nhắc nhở, tôi tự biết thân biết phận mình. Chức vị thiếu phu nhân gì đó, tôi làm không nổi, anh có cho vàng tôi cũng không dám nhận.”

Lạc Phương Dật nhướn mày một cái, điệu bộ khinh khỉnh coi trời bằng vung này đúng là ngứa mắt.

“Ồ, thế giải thích xem vì sao lại làm vậy?”

Lâu Sở Nhi thản nhiên: “Còn không phải tôi… ư… hộc!”

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì một cơn đau truyền tới, Lâu Sở Nhi quằn quại hộc ra một ngụm máu tươi. Cơn đau quặn lên từ ruột gan, đầu cũng truyền tới nỗi nhức nhối.

Trong lúc cô quằn quại vì nỗi đau từ ruột gan nội tạng, liếc mắt lên lại trông thấy Lạc Phương Dật đang nhìn xuống mình bằng con mắt vô cùng thản nhiên, không mảy may để tâm. Cái sự lạnh lẽo chết người này… đúng là chết tiệt!