Đại Ca Vượt Ngục

Chương 11: Cho mày cơ hội mà không biết tận dụng



Vì chúng tôi muốn cứu người, Hồng Vệ Quân lại muốn băm tay chúng tôi, thậm chí còn có thể mang theo bình xịt trong người, từ đó có thể thấy sự ngông nghênh của gã ở huyện này tới mức nào.

Cảnh sát thành phố của Vương vr đã nhắm vào gã nhưng khó mà tóm được, điều này cũng dễ hiểu.

ở nơi này, gã chính là vua, một ông vua con.

Mấy người đàn ông nghe vậy, xoay người chạy tới phòng nào đó lấy rìu ra, chia nhau đứng trước mặt tôi và Ngô Phàm.

Lưỡi rìu loétia sáng lạnh làm lòng người sợ hãi.

Hồng Vệ Quân chắp tay sau lưng: “Cho tụi mày một cơ hội, chọn chém tay trái hay tay phải”.

Ngô Phàm chỉ vào tôi hét lên: “Anh Quân, tôi không liên quan, tôi bị tên này lôi đi! Anh chém nó là được, đừng chém tôi!”

Hồi đi học, Ngô Phàm cũng như thế.

Tuy chúng tôi từng đánh thắng không ít trận nhưng cũng không ít lần bị người ta chặn ở đầu ngõ. Mỗi lần như vậy, anh ta sẽ phát huy cái lưỡi ba tấc của mình, đẩy hết trách nhiệm cho tôi, trốn trách toàn bộ tội lỗỉ, theo lý của anh ta thì là: “Một đứa bị đánh thì tốt hơn cả hai bị đánh, ít nhất thì khỉ xong vỉệc, tôi còn có thể đưa cậu tới bệnh viện, cơm bưng nước rót cho cậu, cớ gì không làm?”

Trước kia tôi còn mắng anh ta là không có lương tâm, chỉ có thể cùng hưởng chứ không thể cùng khố, vậy nên mỗi lần tôi đều đâm chọt làm cả hai đều bị tẩn, nhưng hiện tại, tôi chủ động: “Đúng là không liên quan tới cậu ta, cứ nhằm vào một mình tôi là được!”

Cũng không phải tôi cao thượng mà sự thật là thế, Ngô Phàm tới vì tôi, không nên chịu đựng tai hoạ này! Chuyện tôi làm, thì mình tôi gánh nhưng tôi thật tình mong Ngô Phàm có thể thoát được, bằng không đời này tôi cũng không còn mặt mũi gặp anh ta.

Tôi rất hối hận, cũng rất sầu, thầm tự trách bản thân không chuẩn bị chu đáo, mẹ nó, aỉ mà ngờ Hồng Vệ Quân có bình xịt cơ chứ.

Tôi quỳ trên đất, ngửa đầu hét: “Hồng Vệ Quân, mày là đàn ông thì nhằm vào một mình tao thôi!”

Ngô Phàm cũng nói: “Đúng đúng đúng! Nhằm vào mình cậu ta thôi! Tôi không biết gì cả, cậu ta bảo tới cứu người, tôi đi theo! Anh Quân, tôi mà biết anh ở đây, cho tôi 800 lá gan tôi cũng không dám! Trong cả huyện này, ai không biết anh Quân là vô địch, dám đụng tới anh thì đúng là chán sống. Cậu ta bị thế là đáng đời, anh em mà cậu ta còn hại, tôi cũng khinh thường cậu ta!”

Tăng Đồng Đồng ở cạnh mừng rỡ: “Hai người đúng là anh em tốt, tốt cỡ này này!”

Hồng Vệ Quân cũng bị chọc cười, nhận lấy rìu từ tay người bên cạnh đưa cho Ngô Phàm: Vây đi, mày băm tay nó, việc này sẽ không liên quan gì tới mày”.

“Tôi làm sao?”, Ngô Phàm tỏ ra ngạc nhiên.

“Đúng vậy, để tao thấy mày vô liêm sỉ cỡ nào! Mày dám làm, tao coi như mày là súc vật, thả mày đi!”, Hồng Vệ Quân cười, rất có cảm giác mèo vờn chuột.

“… được, đây là do anh nói đó!”. Ngô Phàm lảo đảo đứng lên, nhận lấy rìu từ trong Hồng Vệ Quân, quay sang nhìn tôi.

“Cậu đừng kích động!”, tôi trầm giọng nói.

Tôi bảo Ngô Phàm đừng xúc động, không phải sợ anh ta chém tay mình mà thực tế, tôi thà rằng anh ta sẽ chém mình nhưng tôi biết đối phương sẽ không làm thế.

Anh ta cầm rìu thì chỉ chém Hồng Vệ Quân thôi.

“Đến giờ mà tôi không kích động được sao?”, Ngô Phàm quát lên, bỗng nhiên xoay thân sang chỗ khác, bổ mạnh về phía Hồng Vệ Quân.

Nhưng dường như Hồng Vệ Quân đã đoán được Ngô Phàm sẽ làm thế nên vung chân đá ra.

Ngô Phàm đứng không nổi, ngã ra mặt đất.

“Cho mày cơ hội, mày lại không biết tận dụng…”, Hồng Vệ Quân thở dài, cầm rìu trên mặt đất, nhắm ngay tay Ngô Phàm.

“Đừng đụng vào cậu ta! Cứ nhắm vào tôi này! Hồng Vệ Quân! Anh Quân! cầu xỉn anh! Tôi sai rồi, anh tha cho cậu ta đỉ!”, tôi điên loạn mà gào thét, đôi mắt tôi đỏ bừng, trong lòng sốt ruột, nếu chém xuống thì tiêu thật rồi.

Trong vô thức, nước mắt tôi chảy, lúc thọc chết ông Phú, tôi không khóc, bị phán tù ba

năm, tôi không khóc, chỉ có lần này là tôi không nhịn nổi, nếu khiến cho bạn của mình mất tay vì mình, vậy không bằng bảo tôi chết quách cho xong.

Hồng Vệ Quân quay đầu lại nhìn tôi, giọng nói thâm sâu: “Đến lúc này rồi mà mày còn không chịu thừa nhận à?”

Lời này làm tôi sửng sốt.

Thừa nhận?

Thừa nhận cái gì?

“Đến đây đi, để tao coi mày nhịn được bao lâu!”, Hồng Vệ Quân cười lạnh một tiếng, tay cầm rìu vung xuống, sắp băm tay Ngô Phàm rồi.

Ngô Phàm nóng nảy, la hét không ngừng: “Anh Quân bắt cậu thừa nhận cái gì thì nhận lẹ đi! Cậu trộm tiền anh ta hay là léng phéng với vợ người ta thì thú nhận đỉ ba, đừng có liên luỵ tôi!”

… Những gì tôi trải qua thì tôi chỉ có thể nghĩ tới vài chuyện.

“Đáng đời!”, Tăng Đồng Đồng tức giận mắng, ánh mắt như lửa.

Mà trong tích tắc này, tôi chợt nhanh trí đến lạ, cũng nghĩ ra Hồng Vệ Quân muốn tôi thừa nhận cái gì.

Tôi la lớn: “Tôi là Lý Hổ, Lý Hổ đã giết chết lão Phú kia!”

Rìu vung được một nửa, cuối cùng thì khựng lại giữa không trung.

Hàng lang tĩnh mịch, mọi người kinh ngạc nhìn tôi, Hồng Vệ Quân cũng từ từ quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.

“Lý Hổ, có phải mày điên rồi không? Cái gì cũng dám nhận sao? Mày từng giết lão Phú, mày có năng lực kia à?”. Tăng Đồng Đồng hiển nhiên cũng nhớ tới những gì mà Nguy Lượng đã kể với mình. Dạo gần đây, Hồng Vệ Quân đang tìm một kẻ tên Lý Hổ, là tội phạm giết người nhưng theo bản năng, cô ta cho rằng đó không phải là tôi, cảm thấy tôi đang “khoác lác” nên không nhịn được mà mắng ra tiếng.

Tôi đương nhiên không phản ứng cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Vệ Quân.

“Cuối cùng mày cũng thừa nhận!”, Hồng Vệ Quân mỉm cười.

“… đế ép tôi thừa nhận, anh Quân đúng là tốn công tốn sức”, tôi cắn răng, cũng hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì.

“Vào đi, vào nói chuyện!”, Hồng Vệ Quân vứt rìu trong tay, cất bước đi về phía căn phòng

mà gã đã uống trà trước kia.

Tôi lảo đảo đứng dậy.

Tăng Đồng Đồng choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

Ngô Phàm nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, hiển nhiên là quá ư là ngạc nhiên.

“Bất ngờ không, ngạc nhiên không?”, tôi cười với Tăng Đồng Đồng một cái rồi cất bước đỉ vào phòng.

“Đóng cửa lại!”, Hồng Vệ Quân ngồi ở cạnh ban công, nói một tiếng.

Tôi đóng cửa, cũng tới ban công.

“Ngồi đi!”, Hồng Vệ Quân chỉ vào vị trí đối diện.

Tôi do dự một lát rồi vẫn ngồi xuống.

Bên cạnh cửa sổ có một quầy trà, hai bên là ghế mây được bện thủ công đầy tỉnh xảo, màu sắc hơi trầm. Hồng Vệ Quán cầm ấm trà, lắc lư vài ba cáỉ, hương trà thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

“Uống đỉ!”, Hồng Vệ Quân nhẹ giọng nói, không còn khí phách và uy nghiêm ban này, ngược lại có thêm đôi chút hiền từ.

Nhưng tôi biết đây chỉ là sự nguy trang,

loại xã hội đen như họ giỏi nhất trong việc lật mặt cười lên thì như gió xuân thoảng qua, còn khỉ tàn nhận thì chẳng màng cả người thân.

Tòi không nói gì, bưng ly lên nhấp một ngụm trà.

Tôi không biết Hồng Vệ Quân đang có âm mưu gì, cũng không hỏi.

Tòi biết gã sẽ nói, bằng không cũng chẳng cần làm ra những việc này. Quả nhiên, Hồng Vệ Quân uống một ngụm trà xong thì khẽ nói: “Gần đây tôi luôn tìm cậu, nhưng do người tên Lý Hổ quá nhiều, tìm cả mâỳ người đều không phải. Nguy Lượng bị đâm, Đồng Đồng bị bắt, tôi mới chú ý tới cậu, điều tra thân phận của cậu… Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thây, đến khi gặp được chẳng tốn công!”

Tôi vẫn ỉm lặng không nói.

Hồng Vệ Quân vừa nghịch quầy trà vừa nói: “Gọi Đồng Đồng tới hỏi thì mới biết Nguy Lượng và cậu từng tiếp xúc nhưng lúc ấy cậu cũng không thừa nhận mình từng giết lão Phú. Tôi muốn tìm cậu để giao việc nên cần người phải có can đảm, có quyết đoán mới được. Tôi không thể xác định cậu có tính cách thế nào nên tạo ra vở kịch này, bắt A Phát tới đây, để xem cậu sẽ làm sao… Một là ép cậu phải thừa

nhận thân phận, hai là thử xem bản lĩnh của cậu. ừ, cũng không tệ lắm, không làm tôi thất vọng! ở huyện này, thanh niên dám xông vào đây không nhiều đâu, dù hôm nay các cậu có mất một tay, ra ngoài vẫn sẽ nổi tiếng khắp huyện, lăn lộn có ăn uống cũng không thành vấn đề”.

Làm giang hồ cũng chia ra nhiều loại nhưng tất cả đều dựa vào “danh tiếng” và sự tàn nhẫn để có cơm ăn.

Không cần biết là nối nghề hay tự mình “gây dựng sự nghiệp”, dù là ăn cơm chùa thì cũng phải nổỉ tiếng mới có chỗ đứng.

Hồng Vệ Quân nói rất nhiều nhưng không nói vào vấn đề chính.

Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu hỏi: “Tìm tôi làm qì?”