Đại Ca Vượt Ngục

Chương 12: Người anh em, để cậu chịu khổ rồi



Tôi biết, việc mà Hồng Vệ Quân sai tôi làm nhất định không dễ dàng gì, ít nhất là việc gã không tiện ra tay hoặc có thể là đàn em của gã không thể làm được, nếu không, gã cũng chẳng cần vắt óc suy nghĩ tìm đến tôi thế này.

Nhưng tôi có thể làm gì?

Tôi từng giết người, từng ngồi tù, nhưng đó chỉ là vô tình, không phải tôi muốn. Nhưng tôi biết bản thân đã không còn đường lui, Ngô Phàm đang đợi bị chặt tay, A Phát đang nằm bên cạnh nữa….

Tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn lên người A Phát.

A Phát đang nằm dưới chân của Hồng Vệ Quân, toàn thân đầy vết thương, bị trói gô, đang trong trạng thái hôn mê. Sau khỉ cậu ta bị trói đến đây thì phải chịu không ít đau đớn, mà đó chưa phải là kết thúc, đợi sau khi Nguy Lượng xuất viện, chắc sẽ đâm cậu ta thêm vài nhát nữa…

Có thù tất báo, đấy là nguyên tắc và phong cách làm việc của Hồng Vệ Quân, cả huyện Tương đều biết điều này: Mày dám đâm tôi một

nhát, gã sẽ đâm cậu 10 nhát!

Bất kể Hồng Vệ Quân muốn tôi làm gì, tôi cũng phải nhận lời, nếu không chẳng ai trong chúng tôi có thể ra ngoài.

Ánh mắt của tôi lại nhìn Hồng Vệ Quân.

Hồng Vệ Quân đang loay hoay pha trà, ung dung thong thả, sau đó rót cho mình một ly trà, rồi mới sâu xa nói: “Cậu phải theo tôi trước, tôi mới nói cho cậu biết là việc gì”.

“Được, tôi sẽ đi theo anh ngay bây giờ”. Tôi lập tức gật đầu.

“Không nên vội vàng đồng ý như thế”.

Hồng Vệ Quân: “Chắc cậu cũng đang suy đoán đến việc mà tôi bảo cậu làm, không phải việc bình thường, cậu phải suy nghĩ cẩn thận. Như vầy đi, tôi cho cậu 3 ngày để suy nghĩ, 3 ngày sau đến tìm tôi, đến lúc đó trả lời đáp án của cậu.

Tôi về trước?

Tôi ngạc nhiên nhìn gã.

“Tôi là người dân chủ, không thích ép buộc người khác”, Hồng Vệ Quân mỉm cười.

Tôi không biết Hồng Vệ Quân đang ấp ủ điều chi, không dễ gì mới bắt được tôi, thế mà gã lại dễ dàng thả tôi đi như thế?

Nhưng gã làm như vậy, tôi cầu còn không được!

/zVậy bạn của tôi thì sao?”, tôi vội vàng hỏi.

“Cùng nhau ra ngoài”. Hồng Vệ Quân cười cười, chỉ là điệu cười khiến tôi nổi hết cả da gà.

Tôi cảm thấy lão già này không tốt đẹp như thế, chắc chắn không dễ dàng thả chúng tôi đi như vậy, nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội này, bèn đứng dậy: “Được, vậy tôi về nhà suy nghĩ, 3 ngày sau đến đây trả lời!1′

Tôi cúi người xuống, đỡ A Phát đang trong tình trạng hôn mê dậy.

Đi đến cửa, tôi gọi Ngô Phàm về cùng nhau.

Ngô Phàm đứng dậy, vẫn ngơ ngác một chút, không biết chuyện gì đang xảy ra, Tăng Đồng Đồng đứng ở bên cạnh cũng mờ mịt, nhưng không dám hỏi nhiều.

Tôi cõng A Phát, Ngô Phàm đi theo sau tôi. Mấy người cùng nhau xuống lầu, trong cả quá trình đó, Hồng Vệ Quân đều không có ý định ngăn cản, cuối cùng mấy người chúng tôi bình an đỉ ra khỏi KTV Đường Quả.

Nhìn bầu trời bên ngoài cánh cửa, tôi có cảm giác như đã trảỉ qua mấy kiếp, như là đã đi

một vòng Quỷ Môn Quan trở về vậy, A Phát vẫn đang hôn mê, đầu dựa vào vai của tôi.

“Lý Hổ, chuyện gì đã xảy ra?”, Ngô Phàm thắc mắc hỏi.

“Đi bệnh viện trước đã”. A Phát bị thương không nhẹ, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, đưa cậu ta đi bệnh viện mới là việc được ưu tiên hàng đầu.

Ngô Phàm lái xe đến, đưa chúng tôi đến bệnh viện gần đó.

Trùng hợp là vừa đến đại sảnh bệnh viện, A Phát cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm trên lưng của tôi, hô lên một tiếng nói: “Anh Hổ, anh cứu em ra ngoài sao?”

Tôi gật đầu, định đưa cậu ta đến bệnh viện.

A Phát nghe thấy đã vội vàng nói: “Tại sao lại đưa em đến bệnh viện, có phải cúc hoa của em bị gì rồi không?”

Cậu ta sốt ruột thì sẽ nói rất to, thu hút ánh mắt của rất nhiều người nhìn qua bên này, nghe thấy A Phát gào thét về cúc hoa, mọi người lại tò mò nhìn về phía tôi, ánh mắt đánh giá không ngừng trên người của hai chúng tôi, làm tôỉ nổi hết cả da gà, hận không có một cái lỗ để chui xuống.

Không phải tòi! Nhìn thấy cậu ta bị thương, tôi mới đưa cậu ta đến bệnh viện mà! Nhưng A Phát không tin, nhảy từ trên lưng tôi xuống, tự mình chạy vào phòng vệ sỉnh kiểm tra, nửa tiếng sau mới đi ra, vỗ ngực nói: “Cúc hoa không sao cúc hoa không sao”

“Ê, sự chú ý của cậu nhóc này khác người quá ha”. Ngô Phàm chép miệng.

Tôi không sao là được, tôi phải đưa cậu ta đỉ xếp hàng lấy số, tôi thấy cậu bệnh không hề nhẹ đâu!

“Hì, mâỳ vết thương này tính là gì, em hoạt động một tí là khỏi rồi!”, A Phát dang hai tay, lại giậm chân tại chỗ, có vẻ thực sự không sao.

Nhưng mà đã đến đây rồi, không kiểm tra một chút cũng không yên tâm.

Tôi vẫn dẫn cậu ta đi xếp hàng lấy số, tiện thể dẫn Ngô Phàm đi kiểm tra thân thể.

May mắn mọi người đều không sao, chỉ bị thương ngoài da, chỉ có A Phát nghiêm trọng nhất, cần phải băng bó một chút.

Lúc hai chúng tôỉ đợi ở bên ngoài phòng điều trị, Ngô Phàm hỏi tôi: “Lý Hổ, cậu thật sự từng giết người à?”

Lúc này, tiếp tục che giấu đã không còn ý

nghĩa gì nữa, tôi chỉ đành gật đầu, kể lại chuyện ngày xưa cho anh ta nghe. Ngô Phàm cảm khái vô cùng: “chẳng trách cậu đột nhiên biến mắt, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không biết cậu đi đâu rồi, hóa ra còn trải qua chuyện như vậy, sao không nói cho bọn tôi chứ?”

Từ lúc bị bắt, tôi không liên hệ với thế giới bên ngoài nữa, sau khi ra ngoài cũng không muốn nhắc đến nó.

” Người anh em, cậu chịu khổ rồi!1′, Ngô

Phàm ôm lấy cánh tay tôi, mắt đỏ lên một chút.

Bình thường nhìn anh ta không hề đứng đắn, nhưng tôi biết anh ta rất hay mềm lòng, rất coi trọng tôi, thực sự cảm thấy buồn bã thay cho tôi.

Tôi cười, không sao, đều đã qua fôỉ!

Ngô Phàm không hỏi thêm gì nữa, mà nói với tôi: “Sau đó thì sao, Hồng Vệ Quân bàn điều kiện gì với cậu?”

Tòi: “Gã muốn tôi đi theo gã”.

Ngô Phàm chửi thế một tiếng, đứng dậy: “Cậu được lắm Lý Hổ, thời của cậu đến rồi! Đấy là Hồng Vệ Quân đây, trong tay nắm rất nhiều sản nghiệp, đỉ cùng gã chắc chắn là án sung mặc sướng! Ha ha ha, cậu lăn lộn được thì đừng

CÓ quên anh em bạn bè!”

Ngô Phàm bây giờ sống không tốt lắm, khao khát có cơ hội đỉ lên, cho nên ủng hộ tôi đi theo Hồng Vệ Quân.

Tôi: “Tôi vẫn chưa nhận lời, quay về suy nghĩ đã”. Ngô Phàm ngạc nhiên nói: “Còn suy nghĩ gì nữa? Tất cả thanh niên của huyện Tương, ai không muốn đì theo Hồng Vệ Quân lăn lộn chứ? Tên Nguy Lượng đó cũng mới đi theo Hồng Vệ Quân mấy năm thôi, bây giờ xe có, nhà có, còn tán đổ Tăng Đồng Đồng, bạn cùng lứa có aỉ sống tốt như anh ta chứ? Cậu leo cao nhanh lên, để tôi đây cũng được nhờ cậy!”

Thực ra là Hồng Vệ Quân muốn tôi suy nghĩ thêm, nhưng tôi nghĩ không ra gã có âm mưu gì, cho nên không nói thật cho Ngô Phàm nghe.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bước chân “cộp cộp cộp”, một bóng người xuất hiện trước mặt chúng tôi: “Lý Hổ!1′

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Nghiên.

Vẻ mặt tôi vui vẻ đứng dậy, chưa kịp nói gì, Ngô Phàm đã đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa ngoài ý muốn: “Đây là Khương Nghiên à? Mẹ ơỉ, ăn gì mà xinh quá? Lúc trước sao tôi không

phát hiện ra cậu có năng lực này chứ! Là do mắt tôi tệ quá! Lại đây lại đây, chúng ta ngồi xuống, thân thiết bàn bạc chuyện chung thân đại sự…”

“Cậu cút sang một bên!1′, Tôi đây Ngô Phàm sang một bên, đi đến bên Khương Nghiên: “Sao cậu lại đến đây?”

“Đồng Đồng gọi điện thoại cho tôi, nói mọi người đến bệnh viện rồi.,.”, Khương Nghiên đáp.

Tôi ngớ người, nhìn ra đằng sau Khương Nghiên, quả nhiên là Tăng Đồng Đồng, mà trong tay cô ta đang xách một chút hoa quả và thực phẩm chức nănq.