Đại Ca Vượt Ngục

Chương 13: Tôi, Người Cung Cấp Thông Tin



Vừa nhìn thấy Tăng Đồng Đồng, tôi liền tức giận sôi máu, kéo Khương Nghiên về phía sau, chỉ vào cô ta mắng: “Mẹ nó, cô còn dám liên lạc với Khương Nghiên sao? Tránh xa cô ấy nhất có thể đi được không? Còn những thứ mà cô đã mua này, ném tất cả vào thùng rác đi!”

Ngô Phàm cũng đi tới mắng: “Đúng vậy, còn đem trái cây và thực phẩm bổ sung, đúng thật là chồn chúc tết gà, cô cho rằng chúng tôi sẽ nhận ân huệ của cô sao?”

Tăng Đồng Đồng liếc nhìn chúng tôi, chửi chúng tôi là đồ điên rồi đi về hướng khác.

Ngô Phàm kêu “này, này” hai tiếng: “Người có thể cút, để đồ lại, có thể bán vài trăm đồng tiền mà…”

Khương Nghiên có chút xấu hổ nói: “Câu ấy mua cái đó cho Ngụy Lượng”.

Ngô Phàm:

Tôi:”…”

Tôi kéo Khương Nghiên sang một bên hỏi tại sao cô ấy lại liên lạc với cô ta nữa?

Khương Nghiên: “Tôi lo lắng cho cậu, khi

cậu ấy gọi điện thoại, thì tôi đã nghe máy!”

Tôi hơi khẩn trương hỏi: “Cô ta còn nói gì với cậu nữa không?”

Khương Nghiên cắn nhẹ môi: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi!”

Tôi nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, biết chắc rằng Tăng Đồng Đồng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để bôi nọ tôi!

“Nhưng tôi không quan tâm!”, Khương Nghiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi: “Lý Hổ, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, tôi hiểu cậu hơn những người khác! Cho dù cậu có từng giết người, cũng chắc chắn là do bất đắc dĩ, huống chi nhanh như vậy đã được thả ra… Cho nên, tôi muốn nghe cậu giải thích!”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt to ân cần của Khương Nghiên, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng tôi.

Tôi đã từng giết người và ngồi tù, tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, tôi không sợ người khác xa lánh tôi, tránh xa tòi, sợ tôi, ghét tôi, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được, sự quan tám và chăm sóc ấm áp như vậy!

Con dao sắc nhất trên đời chính là sự dịu

dàng của phụ nữ!

Tôi kể về câu chuyện của mình một cách nghiêm túc, chi tiết và tỉ mỉ hơn bao giờ hết.

Sau khỉ Khương Nghiên nghe xong, nước mắt đã ứa ra, cô ấy bình tĩnh lại một lúc rồi nắm lấy cánh tay tôi nói: “Tôi biết mà, cậu chắc chắn không cố ý! Lý Hổ, trở về là tốt rồi, như tôi đã nói, tôi… chúng tôi sẽ ở bên cậu!1′

“Cảm ơn!”. Tôi chân thành cảm ơn, nhịn không được nắm lấy tay cô ây.

Ngàn lời muốn nói vào giờ phút này đều hóa thành tình cảm mềm mại, nếu bên cạnh không có người, tôi nhất định sẽ ôm cô ây, tìm đâu ra một cô gái tốt như vậy?

Đáng tiếc bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị tên ngốc Ngô Phàm phá hỏng.

“Hai người đủ chưa vậy, có thể bận tâm đến xúc của một tên FA như tôi không vậy!”

Khỉ tôi quay đầu lại, tôi thấy Ngô Phàm đang nhìn chúng tôi với ánh mắt khao khát, tôi biết anh ta chỉ đang giả vờ, anh chàng này không bao giờ thiếu bạn gái nên tôi mắng anh ta là đồ ngốc!

Bị Ngô Phàm phá rối, tôi và Khương Nghiên đều đỏ mặt, nhanh chóng buông tay ra.

Đúng lúc này, A Phát cũng đi ra, cả người cậu ta bị quấn như xác ướp, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm: “Rõ ràng là không có việc gì, sao lại quấn thành bộ dáng này chứ…”

Mọi người đều có mặt đầy đủ, nguy cơ tạm thời đã qua, tôi đề nghị mọi người cùng đi ăn cơm, mọi người vui vẻ đi ra.

Trong quán Lẩu Dê Béo, chúng tôi quây quần quanh bàn, chuẩn bị tỏi băm, nguyên liệu và bia rồi ăn uống đến khuya. Tại bàn ăn, mọi người lại làm quen vớỉ nhau, A Phát nói ngọt, lại là người trẻ nhất, đặc biệt sau khi biết chúng tôỉ suýt bị chặt tay để cứu cậu ta, cậu ta không ngừng hét lên anh Phàm anh Phàm.

Ngô Phàm cũng lên mặt, kiêu ngạo nói: “Không sao đâu, từ nay về sau ở huyện này tôỉ sẽ bảo vệ cậu!”

Sau vài ly rượu, cuộc trò chuyện đã hoàn toàn cởi mở, Ngô Phàm vẫn thuyết phục tôi theo Hồng Vệ Quân, nói rằng đây chắc chắn là cơ hội chỉ có một lần trong đời, người bình thường làm sao có thể may mắn như vậy?

Tôi: “Tôi sẽ suy nghĩ lại!”

Sau khỉ chia tay, tôi đưa Khương Nghiên về nhà, gió nhè nhẹ và ánh trăng dịu dàng, rất thích hợp để nói vài lời tri kỉ…. Nhưng tôi lại không có

tâm trạng, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là chuyện của Hồng Vệ Quân, tôi luôn cảm thấy tên này đang che giấu điều gì đó không tốt, sau này tôi nên đáp lại gã như thế nào đây?

Hỏi ý kiến của Khương Nghiên, cô ấy nói: “Theo lý, thì tôi không nên can thiệp vào quyết định của cậu, nhưng tôi không muốn cậu làm những việc đó… Thực sự, rửa xe khá tốt! Tranh thủ mở rộng quy mò, tôi sẽ qua giúp đỡ!

Lúc này mặt cô ấy lại đỏ bừng.

Tòi gật đầu tỏ ý đã hiểu, tiễn cô ấy về nhà, tôi cũng quay lại tiệm rửa xe của mình.

A Phát đã ngủ rồi, cậu ta ngáy rất to, còn tôi thì nằm trằn trọc trên giường. Tôi cũng nghĩ như Khương Nghiên, tôi không muốn làm việc trong lĩnh vực đó, tôi đã từng ở tù và tiếp xúc với nhiều tên xã hội đen và thậm chí cả những nhân vật cấp đại ca, chúng ta biết họ đang đi trên lưỡi dao, nếu không cấn thận, nặng thì cửa nát nhà tan, nhẹ thì tàn tật hoặc ngồi tù, rất hiếm khi họ được chết một cách tử tế.

Nếu thật sự không được, tôi không còn cách nào khác là phải rời huyện Tương và đỉ đến một nơi khác.

Sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau tôi dậy sớm đi làm, lăn chiếc máy rửa xe và giá

treo khăn ra, bắt đầu một ngày bận rộn của mình.

A Phát bị bó bột tay, còn què chân, vốn dĩ muốn cho cậu ta nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng cậu ta không chịu ngồi yên, còn nói mình không sao, nhất quyết muốn làm việc với tôi cho bằng được.

Buổi sáng tôi rửa bảy tám chiếc xe nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy hoảng hốt và cảm giác như có ai đó đang lén lút theo dõi mình.

Tôi ngước mắt lên thì thấy quả thực có người, có ít nhất bảy, tám người núp dưới gốc cây xung quanh tiệm rửa xe, sau cột điện thoại và trong ngõ, thỉnh thoảng họ lại nhìn chúng tôi, không biết họ định làm gì.

Đúng lúc tôi đang thắc mắc thì điện thoại di động của tôi reo lên, là Khương Nghiên đang gọi-

“Khi tôi đi làm thì có người theo dõi tôi!” Khương Nghiên lo lắng nói: “Tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát cũng đến nhưng không hỏi được gì. Tôi nên làm gì bây giờ?”

Ngay sau đó, Ngô Phàm cũng gọi tới báo.

“Đáng chết, tôi đì nơi nào cũng đều có

người theo dõi! Lý Hổ, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi bây giờ rất bất an! Tôi có thể đi tìm cậu được không? Cậu có thể bảo vệ tôi không?”

Tôi biết họ đều là người của Hồng Vệ Quân.

Gã thả tôi chạy, không phải vì bộc phát lòng tốt, mà là vì nói với tôi, tôi không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay gã!

Tôi, A Phát, Ngô Phàm, thậm chí còn có Khương Nghiên, đều nằm trong sự kiểm soát của gã.

Dù có muốn rời đi cũng không được.

Gã đang dùng một cách khác để cảnh cáo tôi đừng giở trò với mình.

Chỉ cần gã muốn, lúc nào cũng có thể xử lý chúng tôi.

ở huyện Tương, gã là vua!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, quay người đi vào tiệm, gọi điện cho Vương Vĩ.

“Anh phải giúp tôi….”. Tôi dùng thời gian ngắn nhất, kể lại những chuyện này.

Vương vr nghe xong liền ỉm lặng.

ý anh thế nào?”. Tôi lo lắng hỏi: “Anh là cảnh sát nhân dân, chẳng lẽ chút việc này anh

cũng không giải quyết được sao?”

Vương vr trịnh trọng nói: “Tôi đương nhiên có thể dẫn mọi người rời đi huyện Tương, nhưng mang các người đí thì sẽ không có việc gì nữa sao? Gia đình Ngô Phàm ở đâu? Gia đình Khương Nghiên ở đâu? Chạy trốn hoàn toàn không phải là một lựa chọn tốt, chỉ có xử lý Hồng Vệ Quân, chúng ta mới có thể thực sự có được tự do! Nếu không, cậu sẽ luôn sống trong cái bóng của gã ta! Lý Hổ, hãy hợp tác với chúng tôi và cùng nhau đưa gã ta ra trước công lý!”

Tôi khẽ thở dài, đầu óc hỗn loạn.

Tôi biết, Vương Vĩ nói không sai.

Chúng tôi căn bản không thể rời đi, nhà của chúng tôi ở đây, cội nguồn của chúng tôi cũng ở đây, chúng tôi có thể trốn đi đâu? ‘Tôi nên làm gì đây?”, tôi thì thầm, tay nắm chặt điện thoại.

Từ giờ trở đỉ, tôi trở thành người cung cấp thông tin, một tên gián điệp đỉ trên con đường chính giữa trắng và đen!

Hai ngày sau tôi đến KTV Đường Qủa

Trước khi bước vào, toàn bộ cơ thể tôi đã

bị khám xét, đừng nói trang bị máy nghe trộm thậm chí cả điện thoại di động của tôi cũng bị lấy đi.

vẫn là phòng riêng lần trước, cùng bàn trà lần trước, và cùng một người lần trước.

Hồng Vệ Quân thay bộ đường trang màu nâu, trên tay câm một chuỗi hạt trong suốt, mỉm cười nhìn tôi.

“Nghĩ kỹ chưa?”, Hồng Vệ Quân đầy ẩn ý nói.

Trong ba ngày này, người của Hồng Vệ Quân giống như dòi bọ bám trong xương, hầu như lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Gã cho rằng, tôi chắc chắn đã hoàn toàn lĩnh giáo thủ đoạn và thực lực của gã, cam chịu nhận thua, biết điều, biết sợ và im như ve sầu mùa đông.

Nhưng gã không nghĩ tới, trong đầu tôi luôn cất giấu một sự phản nghịch!

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi!”. Tôỉ nói: “Tôi muốn đi theo anh, giao nhiệm vụ cho tôi đỉ!”

“Tôi muốn cậu giết một người!”, Hồng Vệ Quân nói từng chữ một.