Đại Ca Vượt Ngục

Chương 14: Nơi làm việc không có cha con gì cả



Khỉ thảo luận về công việc “người cung cấp thông tin” của tôi với Vương vr, anh ta từng nói rằng Hồng Vệ Quân là một người rất đa nghi, rất thận trọng, cẩn thận và là một người tinh ý, thậm chí đừng nghĩ đến việc tìm ra bằng chứng tội ác của gã ngay từ đầu, chỉ cần cố gắng hòa nhập vào cuộc sống và chiếm được lòng tin của gã, tức là thực hiện mệnh lệnh của gã một cách vô điều kiện.

Bất kỳ tội ác nào xảy ra trong thời gian này sẽ được Vương vr đảm bảo trong tương lai.

Chúng tôi cũng thảo luận xem Hồng Vệ Quân muốn tôi làm gì, đoán đủ thứ từ bán mai thuý cho đến buôn lậu, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gã muốn tôi giết người!

Giết người!

Nếu thật sự làm chuyện này, dù Vương vr bảo đảm với tôi bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm pháp lý!

Vì thế tôi từ chối không chút do dự: “Anh Quân, tôi không làm được…”

Hồng Vệ Quân xua tay, bảo tôi đừng lo

lắng, rồi nói tiếp: “Cậu có biết Hồ Văn Hãn không?”

Hồ Văn Hãn, tất nhiên tôỉ biết, là một đại ca khác trong huyện chúng tôi, gã cũng có rất nhiều tài sản và một nhóm đàn em cực kỳ độc ác, thực lực của gã hoàn toàn ngang bằng với Hồng Vệ Quân.

Hồng Vệ Quân: “Tôi muốn cậu giết Hồ Văn Hãn”.

Nghe đến lời này, đầu óc tôi gần như nổ tung, người bình thường tôi còn không giết được chứ đừng nói đến một đại ca như vậy! Hồng Vệ Quân thực sự rất coi trọng tôi, gã coi tôi là siêu nhân hay hỗn thế ma vương vậy? Gã thực sự nghĩ tôi bắt được ai là giết được người đó chắc?

Tôì nghiêm túc nói: “Anh Quân, tôi đã giết lão Phú, nhưng đó chỉ là vô tình. Lão chòng ghẹo mẹ tôi, đầu óc tôi nóng lên, đâm lung tung mấy dao, thì người đã chết! Anh đưa dao cho tôi giết gà giết chó còn được, chứ giết người thì quên đỉ! Hãy nhờ người khác làm, tôì thật sự không làm được!”

Hồng Vệ Quân cười nói: “Cậu không dám giết người cũng không sao, người khác tin cậu dám là được”.

Tôi cau mày: ý anh là gì?”

Hồng Vệ Quân ngồi thẳng lưng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, phía sau KTV là một quảng trường, ngồi trước cửa sổ có thể nhìn rõ. Trong quảng trường có những đứa trẻ bi bô tập nói đang vui chơi và những cụ già trên 60 tuổi đang đi dạo, trông thật yên bình.

Hồng Vệ Quân nghịch chuỗi hạt trong tay, nhìn chằm chằm vào người trong quảng trường, lặng lẽ nói: “ở huyện Tương, Hồ Ván Hãn luôn đối đầu với tôi, tôi mở một nhà máy rửa than, gã cũng mở một nhà rửa than, tôi mở KTV thì gã cũng mở KTV… Tôi rất muốn giết gã, nhưng đây là một xã hội hòa bình, nhìn những người già và trẻ nhỏ đó sống vô tư như thế nào, thế giới của chúng ta rất hòa bình, sao có thể tùy tiện giết người được?”

Hồng Vệ Quân bây giờ có khuôn mặt điềm tĩnh, giống như một triết gia quan tâm đến nhân dân, không hề có dấu vết bạo lực hay tàn nhẫn.

Tôi ngơ ngác nhìn gã, thực sự không biết gã đang nghĩ gì. Muốn giết là gã, không thể giết vẫn là gã, tên này bị tỉnh thần phân liệt sao?

“Nghe không hiểu sao?”. Hồng Vệ Quân nhẹ nhàng thở dài trước khi tiếp tục: “Tôi vốn không có ý định giết người, nhưng tôi muốn làm

cho Hồ Ván Hãn tin rằng tôi dám giết người, để gã cả ngày phải sống trong khẩn trương, lo âu, đề phòng, hoảng sợ cho đến khi gã cầu hòa với tôi, rời khỏi cuộc cạnh tranh này…”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra: “Cho nên anh tìm tôi, muốn tôi để hù dọa Hồ Văn Hãn?”

Hồng Vệ Quân gật đầu, ra vẻ “Trẻ nhỏ dễ dạy” bộ dáng: “Cậu giết lão Phú, phần lớn mọi người đều không biết, nhưng trong giới xã hội đen họ đã nghe nói đêh. Ngày hôm qua cậu lại dẫn người đến đây gây chiến, tuy rằng cuối cùng bị đánh bại nhưng cũng đủ chứng minh cậu là một người có gan, có quyết đoán, mọi việc đã lan truyền rộng rãi ở huyện Tương rồi. Tôi không so đo hiềm khích trước đây, còn thu cậu làm môn đồ, chính vì muốn dùng cậu làm cây đao đỉ giết Hồ Văn Hãn! Cậu nói xem khi gã biết chuyện này, còn nuốt trôi, ngủ ngon được sao?”

Tôi hoàn toàn hiểu rõ: “Như vậy, tôi không cần làm gì cả, chỉ cần yên tâm làm đàn em của anh, chờ Hồ Văn Hãn tự mình doạ sợ rồi rời khỏi sự cạnh tranh là được?”

Hồng Vệ Quân cười nói: “Đúng vậy!”

Tôi vẫn có chút nghỉ hoặc: “Tôi có sức uy hiếp mạnh mẽ như vậy sao?”

Hồng Vệ Quân: “Đúng vậy, cho dù không

phải, tôi cũng sẽ giúp cậu tạo thế, khiến mọi người tin tưởng cậu, từ giờ trở đi, cậu là người của tôi, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp đường phố!”

Tôi lẩm bẩm: “Nghe cứ như tôi là lỉnh vật vậy”.

Hồng Vệ Quân lại cười: “Ngành nghề này là dựa vào danh tiếng, nếu cậu đủ nổi tiếng và đủ ồn ào, ngay cả khỉ cậu ngồi ở nhà thôi thì cũng sẽ có người đem tiền tới cho cậu, nếu không, những kẻ ngốc đó tại sao lại luôn muốn khiêu chiến đại ca?”

Biết Hồng Vệ Quân nói đúng, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm: “Không làm gì có thể dọa Hồ Văn Hãn rút lui sao? Nếu gã không đỉ thì sao? Hoặc, nếu gã thuê người khác đến xử tôi thì sao?”

Hồng Vệ Quân: “Hồ Văn Hãn nhìn thì uy phong như vậy, nhưng thực ra gã nhát gan như một con chuột nhắt, chỉ có sự nhạy bén trong kinh doanh mới giúp gã đạt được địa vị hiện tại. Gã sẵn sàng tiêu tiền, cho nên mới tập hợp được một đám người tàn nhẫn che chở gã, nên mới có tư cách đấu với tôi một trận ở huyện Tương này. Tôi có thể đảm bảo rằng ngay khỉ tin tức của cậu được đưa ra, đêm nay gã sẽ không thể ngủ được. Đương nhiên không thể

trực tiếp dọa gã lui được, tôi sẽ có cách khác, về phần cậu, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cậu, cậu yên tâm đi”.

Hồ Văn Hãn cũng là một đại ca có tiếng tâm lừng lẫy, nhưng trong miệng Hồng Vệ Quân, gã dường như không đáng nhắc đến. Hoặc là họ đang cố gắng làm cho tôi cảm thấy dê chịu hơn, hoặc họ đang cố tình nói xấu, tôi sẽ không dễ dàng bị cuốn theo.

Nhưng Hồng Vệ Quân phải cử người đến bảo vệ tôi, điều này đã khiến tôi rất vừa lòng.

Tôi gật đầu, có thể!

Thực ra không cần phải giết người, vẫn có thể ẩn núp bên cạnh Hồng Vệ Quân, đối với tôi không có gì thích hợp hơn thế này.

Hồng Vệ Quân mỉm cười nói: “Chúng ta không thể để người thứ ba biết chuyện của này, nhỡ tin tức truyền đến tai Hồ Văn Hãn, cậu hiểu không?”

Tôi lại gật đầu, đã hiểu.

“Được rồi, cậu về chuẩn bị đi, buổi tối đến KTV, tôi sẽ sắp xếp một số công việc cho cậu trước. Đúng rồi, gọi các anh em của cậu tới luôn đi, tôi cảm thấy bọn họ đều khá tốt”, Hồng Vệ Quân chậm rãi nói.

“… Quên đi, bọn họ không thích mấy chỗ này!1′. Mục đích của tôi là xử lý Hồng Vệ Quân, không phải là đi theo gã kiếm cơm, đương nhiên không thể kéo bọn Ngô Phàm xuống nước, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra vượt khỏi tầm kiểm soát và sẽ không xong việc được.

Hồng Vệ Quân sửng sốt một chút, vẫn là nói: “Được, vậy đêm nay một mình cậu tới!”

Rời khỏi KTV và quay trở lại tiệm rửa xe của chính mình.

Tôi biết mình sẽ bận một thời gian nên tôi hỏi A Phát xem cậu ta có bạn bè nào có thể qua giúp không, A Phát có một người em họ tên A Tài tình cờ đang rảnh ở nhà không có việc gì để làm.

Buổi chiều, A Tài đến, cậu ấy trông hơi giống A Phát, cả hai đều khỏe mạnh cường tráng và còn rất chăm chỉ, tôi rất thích cậu ấy nên tôi đã giữ cậu ấy lại.

Tiệm rửa xe của tôi rất đặc biệt, doanh thu mỗi ngày không cao, nếu thuê người khác, về cơ bản tôi sẽ không lời được một đồng nào, nhưng cũng không thể làm gì khác được, thời điểm bất thường thì dùng biện pháp bất thường. Tôi nói với A Phát: “Từ giờ trở đi, cậu chính là giám đốc

của cửa hàng này, việc lớn đều giao cho cậu xử lý, suy nghĩ kỹ hơn khỉ có chuyện xảy ra, đừng bốc đồng, đặc biệt đừng cãi vã với khách!”. A Phát rất hưng phấn, yên tâm đỉ, bảo đảm không phụ sự kỳ vọng của tôi.

Đúng lúc này, A Tài vừa lúc đỉ vào hỏi khăn lông giặt xong để ở đâu?

A Phát đột nhiên quay đầu lại, xụ mặt nói: “Không có nề nếp gì thế! Cậu không biết rằng ở nơi làm việc không có cha con sao? Gọi tôi là giám đốc Phát! Nơi làm việc giống như một chiến trường, không phải làng của chúng ta! Khỉ đến thành phố, cậu phải hiểu quy tắc của thành phố!”

A Tài lập tức đứng thẳng: ‘Vâng, giám đốc Phát!”

Buổi tối tôi đến KTV.

Đó là thời gian hoạt động cao điểm của KTV, người đến người đỉ, quầy lễ tân nói với tôi rằng Hồng Vệ Quân không có ở đó và yêu cầu tôi đợi ở sảnh một lúc. Một lúc sau, Tăng Đồng Đồng đi giày cao gót, mặc áo gió màu vàng bước vào, ngang cao đầu bước đi như một con công kiêu hãnh.

CÔ ta có vẻ là người giám sát ở đây, mọi người trên đường đêu chào hỏi cô ta.

Cô ta cũng nhìn thấy tôi, sau khi nói vài câu với quầy lễ tân, cô ta đứng đó suy nghĩ một lúc rồi đi về phía tôi.