Đại Ca Vượt Ngục

Chương 16: Mang về sưu tầm



Đến cuối cùng, Tằng Đồng Đồng trở nên khẩn trương, liền xông tới giật lấy đồ trên tay tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra rõ ràng đó là một chiếc quần lót, màu đen có viền ren. Mà ở bên trong ngăn kéo còn có nhiều bộ đồ lót rực rỡ, đai đeo, tất chân đủ mọi phong cách, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọỉ chủng loại, thậm chí còn có một số đồ dùng mới mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.

… Con mẹ nó chơi bạo vậy sao?

Có thể tưởng tượng được bên trong văn phòng tưởng chừng như bình thường này đã xảy ra biết bao nhiêu “trận chiến” ướt đẫm mồ hôi!

“Ai cho anh lộn xộn?”, Tằng Đồng Đồng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

“Vậy ai bảo cô để đồ ở đây?”, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét, cũng không muốn ngồi trên ghế của ông chủ. Ai biết được trên ghế này đã dính bao nhiêu thứ dơ bẩn? Thế là tôi đứng dậy nói: “Khách phòng 308 đang gây chuyện à? Có chuyện gì vậy?”

Tằng Đồng Đồng rất tức giận, nhưng cũng

không dám đắc tội tôi, chỉ có thể cất quần lót vào rồi nói: “Khách của phòng 308 không hài lòng việc chúng ta điều qua quá ít đào nên đang đòi hoàn tiền”.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Số lượng ít quá? Không phải có ba mươi, bốn mươi cô rồi sao?”

Vừa nãy đến bộ phận dịch vụ, tôi nhìn thấy các cô gái đứng thành một hàng, đủ khiến người bình thường phải choáng váng đến hoa cả mắt.

Tằng Đồng Đồng nói: “Mười mấy người đã đi cùng khách rồi, cũng có một số người thấy không khỏe nên muốn xỉn phép về nghỉ ngơi, cũng đã thu dọn đồ đạc rồi”.

“Mấy người?1′

“…bảy”.

Khi nói ra lời này, Tằng Đồng Đồng rõ ràng là có chút thiếu tự tin, tôi nhìn thoáng qua là biết cô ta đang có âm mưu gì đó, cò ta đang muốn tôi ra oai phủ đầu, cố gắng đốc thúc tôi khiến cho tôi gặp rắc rối ngay lần đầu tiên nhậm chức, sau đó muốn tôi cầu xin cô ta giúp đỡ, cho tôi biết không thể coi thường cô ta!

Cô ta thật sự có trí nhớ không tốt, đã bị dạy dỗ nhiều lần rồi mà vẫn như vậy.

Thủ đoạn này đối phó với người thường thì còn được, nhưng gặp phải tôi thì xem như cô ta xui xẻo.

Tôi không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh đỉ ra ngoài xem thử.

Tôi và Tằng Đồng Đồng cùng nhau đi ra ngoài, cô ta đi phía sau tôi như một người hầu.

Không hiểu sao tôi chợt nhớ đến hồi cấp 3, có một bạn nam lớp bên cạnh cứ bám theo cô ta, sau giờ học tôi đưa cò ta đỉ tìm bạn nam đó rồi tát người ta hai cái, lúc đó cô ta cũng đi cũng theo tôi như thế này.

Đáng tiếc thời gian đã trôi qua, tôi không còn là con người như trước, cô ta cũng vậy.

Đến cửa phòng 308, nghe thấy tiếng chửi bới từ bên trong, tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mấy người đàn ông lực lưỡng đang ngồi trên ghế sofa, vài chai bia đã bị đập nát vương vãi trên mặt đất. Trước bàn nhậu chỉ có một người, đứng bên cạnh có ba cô đào tiếp rượu, dung mạo không được đẹp cho lắm, tuổi cũng khá lớn.

“Quán này lớn như vậy mà chỉ có mấy đứa đào chết tiệt này thôi sao? Rốt cuộc có biết làm ăn hay không, nếu không thì cút!”, một người đàn ông ngồi giữa ghế sofa nói mấy câu tục tĩu

fôi ném một chai bia khác xuống đất, khiến cho mấy cô đào sợ hãi đến mức liên tục kêu la.

Tôi nhanh chóng bước tới, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu mỉm cười đưa qua: “Đại ca, mong anh bớt giận, chúng tôi sẽ điều thêm mấy cô tới đây…”

“Con mẹ nó giả bộ cái gì vậy? ông đây đang khó chịu lắm nha, mau hoàn tiền đi’”, gã đàn ông vung tay định hất điếu thuốc của tôi đi.

Nhưng tay trái của tôi đã kịp thời siết lại, bắt thẳng lấy cổ tay của gã ta, lại nhét điếu thuốc vào trong tay của gã, cười nói: “Đại ca, nề mặt tôi chút đi, tôi lập tức điều thêm mấy cô đến đây”.

Người đàn ông vùng vẫy mấy lần nhưng không rút tay ra được thì ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng giống như không có chuyện gì xảy ra, đối với người ngoài mà nói thì đó chỉ là hình ảnh tôi đang mời thuốc lá mà thôi.

Sau một hồi âm thầm đấu tranh, người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra tôi không phải là người dễ chọc vào, liền gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ đợi”.

“Cám ơn đại ca đã nể mặt…”, tôi nhanh tay châm điếu thuốc cho gã rồi mới cùng Tằng

Đồng Đồng ra ngoài.

Bên ngoài phòng bao.

“ở đây chúng ta không còn cô gái nào cả, bọn họ đều rời đi…”

Tằng Đồng Đồng chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bất ngờ quay lại, giơ tay tóm lấy cổ họng cô ta!

“Lý Hổ, anh làm cái gì…”, Tằng Đồng Đồng sợ hãi nói.

“Tôi biết là cô đang giở trò, tôỉ chỉ chưa muốn vạch trần mà thôi! Tôi cảnh cáo cô, nếu trong vòng năm phút mà cô không gọi những cô gái đó quay lại thì tôi sẽ lột trần cô rồi ném cô vào phòng 308 để xem bọn họ sẽ làm gì với cô! Để tôi nói cho cô biết, đám người đó đều chẳng tốt lành gì, ở thắt lưng đều có giắt dao! Cô biết lúc nãy gã kia đã nói gì với tôi không? Gã ta nói cô nhìn rất ngon, bảo tôi đưa cô vào tiếp rượu! Nếu như cô không sợ chết thì tôi sẵn sàng chơi với cô! Đừng mang Ngụy Lương ra dọa tôi, cô cho rằng tôi sợ anh ta sao?”, tôi hung tợn nhe răng trợn mắt gầm lên, hai mắt trừng như sắp nổi lên tơ máu.

Những gì tôi nói thật ra chỉ có một nửa sự thật, cho dù Tằng Đồng Đồng có thật sự không nghe lời thì tôi cũng không thể lột trần cô ta rồi

ném vào trong đó, hơn nữa đám người trong đó cũng không mang theo dao, bọn họ chỉ là một đám khách say xỉn đang làm loạn mà thôi.

Nhưng không sao, Tằng Đồng Đồng đã tin vào điều đó.

Với đầu óc của cô ta thì chẳng phải chơi với cô ta cũng giống như chơi với mẫu con gà mờ hay sao?

Tăng Đồng Đồng thực sự bị tôi dọa sợ, run rẩy nói: “Được rồi được rồi, tôi sẽ gọi người đến ngay bây giờ…”

Năm phút sau, quả nhiên Tằng Đồng Đồng đã đưa đến thêm hơn chục cô gái.

Quán karaoke Candy là một trong những địa điểm giải trí lớn nhất quận, chất lượng chắc chắn không tệ, mỗi một cô gái làm việc ở đây đều vô cùng duyên dáng đáng yêu. Đám khách kia quả thực rất hài lòng, tôi đi vào tặng cho họ chai rượu và đĩa trái cây, uống cùng họ mấy ly, vỗ vai mấy cái rồi đi ra.

Tằng Đồng Đồng lo lắng đứng ở cửa, nhìn thấy tôi đi ra liền hỏi: “Sao rồi?”

Tôi lừa cô ta: “Đại ca vẫn là không quá vừa lòng, vẫn muốn cho cô đi vào tiếp rượu”.

Sắc mặt Tằng Đồng Đồng tái nhợt, cô ta

nói: “Tôi… tôi không thể… tôi sẽ không làm điều đó… tôi… tôi đỉ đây!”

Lời của cô ta khiến tôi rất tức giận, nếu như cô không muốn làm thì tại sao cô lại bảo Khương Nghiên làm? Trên đời này còn có người bạn như vậy sao? Tôi vốn còn muốn dọa cô ta thêm một chút, nhưng cô ta lại quay người bỏ đi, dù sao quán karaoke thực sự không thể thiếu cô ta cho nên tôi liền nhanh chóng giữ cô ta lại rồi nói: “Không sao đâu, tôi đã nói với đại ca trong đó rằng cô là em gái của tôi, nể mặt tôi nên gã cũng không ép buộc cô”.

Khi còn đi học, tôi luôn coi cô ta là em gái của mình và chăm sóc rất nhiều, lúc đó tôi cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ lại cảm thấy khác.

Tằng Đồng Đồng lại tin, liền vỗ vỗ ngực nhẹ nhõm nói: “Tốt quá, tốt quá… Lý Hổ, cảm ơn anh!”

Cô ta mặc một chiếc áo khoác đến đây, nhưng khỉ làm việc cô ta đã cởi nó ra, chỉ để lại chiếc áo trễ vai toàn màu trắng bên trong, trông cô ta thật sự rất hấp dẫn.

Ngay cả tôi cũng không thể không liếc nhìn thêm vài cái.

Tôi cười khẩy nói: “Chỉ vậy thôi sao? Cô

lấy cái gì để cảm ơn tôi?”

Vốn dr tôi muốn cô ta cam đoan về sau sẽ làm việc chăm chỉ và đừng giở trò với tôi nữa, nhưng Tằng Đồng Đồng lại nghĩ một chút fôỉ nghiến răng nghiến lợi lấy ra chiếc quần lót màu đen lúc nãy.

Tý Hổ, có phải anh thích nó không? Anh mang về sưu tầm đỉ, nhưng đừng để Ngụy Lương biết. Đây là bí mật của chúng ta…1′, Tằng Đồng Đồng thấp giọng, lặng lẽ nhét chiếc quần lót màu đen vào tronq túi của tôi.