Đại Ca Vượt Ngục

Chương 21: Vị tướng mạnh nhất



Tôi lập tức hỏi: “Ai thế?”

Vương Vĩ: “Chúng tôi lo lắng sẽ rút dây động rừng nên đã phái cảnh sát mặc thường phục tới điều tra, đừng lo lắng, chờ chút đi”.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lo lắng chờ đợi, loại đối thủ ẩn nấp trong bóng tối, đầy rẫy những ẩn số này mới là đáng sợ nhất, ước chừng nửa giờ sau, Vương Vĩ cuối cùng cũng gọi lại: “Là Chu Hướng Dương”.

“Chu Hướng Dương? Đó là ai?”. Tôi hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này.

“Là vị mãnh tướng số một, thủ hạ của Hồ Văn Hãn, khi hắn nổi tiếng, anh còn ở trong tù, không biết hắn là bình thường”.

“Vậy là hắn ta nhăn tin cho tôi vì nghe nói tôi muốn giết Hồ Văn Hãn nên mới uy hiếp tôi?”, yôi phản ứng rất nhanh.

“Ừm, chắc chăn là như vậy, không nên nhúng tay vào là không được phép can thiệp vào mối thù giữa Hồng Vệ Quân và Hồ Văn Hãn, còn cái gọi là cái chết không toàn thây chỉ là để hù dọa anh, không liên quan gì đến Lưu Phúc Sinh, chỉ là ngẫu nhiên có liên quan mà thôi”. Vương Vĩ phân tích một cách lý trí, quả thực không khó đoán.

“Chuyện anh là người cung cấp thông tin không thể bị lộ chứ đừng nói đến việc người của Hồ Văn Hãn biết chuyện”. Vương Vĩ nói lời thê son sắt.

Sau khi biết được danh tính người gửi tin nhắn, tôi hít một hơi dài và nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì đến Lưu Phúc Sinh, dường như là do tôi đã sợ bóng sợ gió.

“Nhưng mà anh cũng nên cẩn thận”. Vương Vĩ nói: “Tên Chu Hướng Dương này không phải người hiền lành, hắn đã từng ngồi tù mấy lần, là một kẻ tàn nhẫn”.

“Haha, nói đến đánh nhau, tôi thật sự không sợ ai cả”. Tôi cúp điện thoại, trực tiếp nhắn tin lại cho Chu Hướng Dương: “X mẹ mày, nếu có gan thì thử một lần đi”.

Tôi cất điện thoại, vui vẻ pha một trà rồi bước ra ngoài với một ấm đầy nước trà.

A Phát và A Tài đã rửa xe, trong khi Doãn Thần và Nguyên Nguyên lấy một chiếc ghế và ngồi ở cửa, giống như hai ông thần giữ cửa. Họ được lệnh phải bảo vệ tôi nên tự nhiên họ ở bên tôi suốt 24h, tối hôm qua hai người họ theo tôi về, may mắn là tiệm rửa xe tuy không lớn nhưng vẫn có chỗ cho hai người ngủ nên cũng không có vấn đề gì.

Đêm qua tôi hỏi họ kiếm được bao nhiêu, họ nói một tháng được ba nghìn, lúc đó tôi khá xúc động, Hồng Vệ Quân làm việc thật sự rất giỏi, số tiền nhỏ như vậy đã có thể khiến hai người trẻ phải vất vả bán mạng!

“Hai người các anh đừng ngồi ngây ngốc nữa, lại đây giúp tôi phủi thảm đi!", A Phát vừa rửa xe vừa hét lên.

“Chúng tôi đến đây để bảo vệ anh Hổ, không phải để rửa xe”. Doãn Thần nhếch môi, có vẻ khinh thường công việc của A Phát.

“Ð*, Anh Hổ còn cần sự bảo vệ của các anh sao.”. A Phát lẩm bẩm và tiếp tục chăm chỉ rửa xe.

Tôi cầm một ấm trà lớn đang bốc hơi với nụ cười trên môi nhìn mấy kẻ dở hơi này.

“Két --”

Đúng lúc này, hai chiếc xe bánh mì (xe 16 chỗ) bất ngờ lao tới, sau đó hơn chục người đàn ông lao xuống, trên tay đều cầm gậy, dao rựa và các đồ vật khác, lập tức bao vây tiệm rửa xe của chúng tôi!

Doãn Thần và Nguyên Nguyên ngay lập tức đứng dậy, A Phát lao vào cửa hàng và lấy bình chữa cháy ra, A Tài vẫn có chút ngơ ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi thấy mọi người hành động, cậu ấy nhanh chóng quay lại cửa hàng lấy một cái ống hơi.

Tôi là người duy nhất đứng yên cầm ấm trà, cau mày nhìn xung quanh: “Các vị, ý gì đây?”

Tất cả những người đàn ông này đều không lên tiếng, trong xe bánh mì vang lên một giọng nói: “x mẹ mày, không phải mày muốn đánh một trận với tao à? Ông mày tới đây, mày muốn đánh thế nào? “

Chu Hướng Dương!

Tôi lập tức đoán ra danh tính của người đó, dù sao tôi vừa nhắn tin mắng hắn ta, nhưng không ngờ hắn ta lại đến nhanh như vậy, hình như tính tình rất nóng nảy!

Tôi nhìn vào trong xe thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi ở ghế sau với một vết sẹo ghê người trên trán, hắn ta trông khá có khí thế nhưng lại không chú ý đến ăn mặc lắm, chỉ mặc một chiếc áo hoodie và quần jean, còn hơi bẩn.

Tôi vẫn bình tĩnh, nhưng mỉm cười nói: “Anh muốn đánh với tôi mà lại không dám xuống xe à? Thật sự, tôi không đáng sợ đến thế đâu, tuy tôi đã giết người nhưng không phải ai tôi cũng giết đâu...”

“Ha ha, tao sợ mày à? Lại đây, để tao xem mày giết tao như thế nào, nếu có thể thì giết tao liền đi!”. Quả nhiên, Chu Hướng Dương không chịu được kích thích, trực tiếp bước xuống, lớn tiếng đi về phía tôi.

“Nào, giết tao đi!”, Chu Hướng Dương đi tới trước mặt tôi, chỉ vào đầu hắn, khiêu khích nói.

Hắn ta tưởng xung quanh có quá nhiều người nên tôi không dám làm gì, nhưng hắn ta đã nghĩ sai, tôi chỉ giơ ấm trà lên rồi tạt thẳng vào mặt hắn tal

Ấm trà của tôi khá lớn, pha trà không lâu nên vẫn nóng cho dù không còn 100 độ, thì cũng khoảng 70-80 độ. Lần này tất cả đều tạt thẳng vào mặt Chu Hướng Dương, khiến hắn ta gào thét tại chỗ, không khác gì giết một con heo.

“Lên, lên hết cho tao!”. Chu Hướng Dương gầm lên, lùi lại hai bước, dùng tay xoa xoa khuôn mặt vốn đã phỏng đến đỏ bừng của mình.

Cùng lúc đó, A Phát cũng lao tới và dùng bình chữa cháy đánh vào đầu hắn!

“A~”. Chu Hướng Dương lại hét lên một tiếng, máu chảy xuống trán, chân lảo đảo hai lần, suýt chút nữa ngã quy xuống đất.

Tôi tiến lại gần hai bước và đá vào bụng hắn ta, khiến hắn †a ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, nhóm người của hắn cũng lao tới, hai bên lao vào đánh nhau tơi bời. A Phát giơ bình chữa cháy nện khắp nơi, A Tài cũng nắm ống hơi đập đủ chỗ, Doãn Thần và Nguyên Nguyên cũng rất ra sức, hai người bọn họ mang theo dao găm bên người, cũng đâm loạn khắp nơi.

Những người này cũng không nhất định có thể đánh nhau, anh em Phát - Tài dựa vào thể lực cường tráng, trong khi hai ông thần giữ cửa lại có khí thế liều mạng, vậy mà có thể tách ra mười mấy người xung quanh.

Còn tôi xử lý Chu Hướng Dương, khi hắn ngã xuống đất, tôi đá vào đầu hắn ta như không cần tiền, vừa đá vừa mắng: “Đánh! Đánh đi! Sao không nói gì, anh Đại Dương!”

“A~”. Đột nhiên có tiếng hét thảm từ phía sau

Khi tôi quay lại thì phát hiện A Tài bị chém một dao trên vai, ít nhất có bốn năm người đang tấn công cậu ta, cậu ta không thể chống cự được nữa. Tôi lao tới, đá người đàn ông phía sau cậu ta ngã xuống, nhặt con dao rựa của hắn lao tới.

Tôi dùng dao rựa chém hai phát, mọi người xung quanh đều lùi lại, nhân cơ hội này, Chu Hướng Dương cũng từ dưới đất bò dậy, thể lực của tên này thực sự rất tốt, bị tôi tạt một bình nước sôi vào người, còn bị A Phát nện một bình cứu hỏa, tôi cũng đá hắn ta ít nhất chục cái, hắn ta vẫn đứng dậy được.

Nhưng sau khi đứng dậy, bước chân của hắn vẫn loạng choạng, hắn nhận ra mình đã bị lật thuyền trong mương, liền hét lên: “Đi, rút lui trước!”

Chu Hướng Dương lên xe trước, một đám người cũng vừa đánh vừa rút lui, chúng tôi không còn nhiều người, hòa là tốt rồi, không thể giữ chha6n được đối phương, nhưng trước khi họ lái xe đi, Doãn Thần đã nhặt được một viên gạch, đập vỡ kính chắn gió của một chiếc ô tô “x mẹ mày, sao mày lại chạy? Đánh tiếp đi!”, Doãn Thần rít gào, anh ta còn đứng trước đầu xe.

“Mẹ nó anh điên rồi sao!”, tôi gầm lên, lập tức lao về phía anh ta, kéo anh ta cùng lăn sang bên đường.

“Lý Hổ, chờ đó cho ông mày, mẹ nó. chuyện này chắc chắn còn chưa xong đâu.”, Chu Hướng Dương hét lớn.

“Buzz buzz~”

Hai chiếc xe nhanh chóng lao tới nơi Doãn Thần vừa đứng và biến mất trong giây lát, tôi đứng dậy, túm lấy cổ áo Doãn Thần và chửi: “Anh muốn chết à!”

Nhớ tới tình huống vừa rồi, Doãn Thần có chút sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn giữ bọn họ lại.”,.

Tôi còn hùng hổ chửi: “Nếu vừa rồi tôi không đẩy anh ra, ít nhất anh cũng bị cán nát hai chân! Một tháng mẹ nó kiếm 3000 tệ, cần phải liều mạng vậy sao? “

Doãn Thần cười buồn: “Bởi vì chỉ kiếm được ba ngàn, mới liều mạng! Nếu tôi không cố gắng như vậy, sau này còn ai nhớ tới tôi, khi nào tôi mới có thể trở thành đại ca? Anh Hổ, không phải ai cũng có thể giống như anh”.