Đại Ca Vượt Ngục

Chương 22: Gây rắc rối lớn



Tôi ngẩn người.

Lời của Doãn Thần đã nói trúng điểm mấu chốt, rất nhiều thanh niên 3 không: không học lực, không văn hóa, không năng lực, chỉ có một tấm thân tàn có thể lấy ra liều mạng, hình như cũng không còn cách nào khác, ai không muốn làm một phú nhị đại thoải mái chứ, ai không muốn cầu sự sống ở trên lưỡi đao chứ.

Nhưng phải khẳng định rằng, đấy không phải con đường đúng đắn.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Pháp chế ngày càng hoàn thiện, thì biện pháp chống lại nó ngày càng đáng gờm hơn, lại còn chọn con đường đi vào chỗ chết, nếu tôi không làm gián điệp, cũng sẽ không đi theo Hồng Vệ Quân. Nhưng tôi không thể giải thích với Doãn Thần, chỉ có thể bất lực thở dài.

Lúc này, A Phát, A Tài, Nguyên Nguyên cũng đã đến đây, mấy người bọn họ đều bị thương, người nặng người nhẹ, A Tài bị chém một đao, đầu của Nguyên Nguyên đang chảy máu, tôi vội vàng nói: “Mấy người các cậu đi bệnh viện trước, tôi đi †Ììm anh Quân”.

Chuyện này nếu chưa xử lý, Chu Hướng Dương vẫn sẽ đến tìm tôi, không tìm Hồng Vệ Quân lải nhải, chắc chắn không thể chịu được.

Tôi nhét chút tiền lẻ cho bọn họ, lại vẫy một chiếc taxi đưa họ đến bệnh biện, sau đó gọi điện thoại cho Hồng Vệ Quân.

Hồng Vệ Quân nói với tôi, gã đang ở quán dưỡng sinh nào đó massage, bảo tôi đến đó tìm gã, sau khi đến nơi, đã có người phụ trách dẫn tôi đến một căn phòng âm u, nhìn thấy Hồng Vệ Quân đang năm trên một chiếc ghế massage, trên người mặc một chiếc áo tắm màu vàng rộng rãi, quả nhiên có hai người đẹp ăn mặc mát mẻ, một trái một phải đấm chân cho gã, lúc đó tôi đã cảm thán một câu, có tiền thật sự sướng như tiên!

Sau khi tôi bước vào, Hồng Vệ Quân xua tay ám hiệu hai người đẹp ra ngoài, ngồi dậy hỏi tôi: “Có chuyện gì?”

Tôi liền kể chuyện vừa rồi, ám chỉ hỏi gã: “Bây giờ nên làm thế nào?”

Tôi tưởng rằng Hồng Vệ Quân sẽ phái một đội đi báo thù giúp tôi, nhưng kết quả gã võ đùi một cái nói: “Còn làm sao được nữa, báo cảnh sát đi"

“Hả?”, tôi tưởng bản thân nghe nhầm rồi.

Hồng Vệ Quân cười: “Có phải Chu Hướng Dương tìm mấy cậu trước không? Mấy cậu có ai bị thương không? Ha ha báo cảnh sát đi, chúng ta đến cục cảnh sát! Bây giờ là thời đại nào rồi còn đánh nhau, biện pháp này khẳng định không phải của Hồ Văn Hãn đưa ra, gã không ngu dốt như thế, tám phần là do Chu Hướng Dương hành động theo ý mình! Đứa trẻ đó là một tên nóng tính....Chuyện này nếu như không lấy được của tên keo kiệt Hồ Văn Hãn 500 ngàn, tôi không mang họ Hồng!"

Tôi lo lăng: “Là do tôi ra tay trước, tôi lấy tách trà hắt nước vào gãt"

Hồng Vệ Quân: “Không sao, gã dắt theo mười mấy người, ai nấy đều đem theo đao và gậy, dù sao thì chúng ta vẫn có ưu thết"



Hồng Vệ Quân lấy điện thoại ra, tìm lãnh đạo thân quen nói chuyện, toàn những lời như “đền tiền” “riêng à” “Nếu không thì để gã ngồi” v..v. đợi đến khi gã lộ ra bộ dạng đắc ý, tôi cảm thấy bản thân có chút hốt hoảng, còn nhớ hồi còn đi học, lưu manh đánh nhau đều cấm báo cảnh sát, đều cảm thấy rằng ai báo cảnh sát là người đó thua, hèn nhát, thà bị người khác đánh đến chết cũng không tìm đến cửa công an cầu cứu, không ngờ mấy năm sau, đã hoàn toàn thay đổi, xã hội thực sự đã thay đổi rồi.

Tắt điện thoại đi, Hồng Vệ Quân cười ha ha: “Hãy đợi đấy, đã có người liên hệ với Hồ Văn Hãn rồi, chuyện này không tốn 120 ngàn thì khẳng định không xong n, đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, chia cho mấy tên nhóc đó mấy nghìn là xong..."

Đúng lúc này, chuông đện thoại của Hồng Vệ Quân vang lên.

“Alo?”, Hồng Vệ Quân lập tức nghe điện thoại.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt gã thay đổi.

“Vụ án của Lưu Phúc Sinh sao lại liên quan đến tôi rồi, cái bọn điều tra đấy lúc nào cũng âm thầm điều tra tôi làm cái mẹ gì chứ, định mệnh!”, mới nói được một nửa, Hồng Vệ Quân nhận ra có tôi ở bên cạnh, ngay lập tức ngậm mồm lại, nhanh chân bước ra ngoài.

Lại là Lưu Phúc SinhI

Cuộc điện thoại này nhất định vô cùng quan trọng, cho nên tôi đứng đậy, đứng ở quan sát một lúc trước, phát hiện Hồng Vệ Quân đang đứng ở cạnh cửa sổ cuối hành lang, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, không biết có chuyện gì.

Tôi muốn đi qua đó nghe, nhưng Hồng Vệ Quân không phải tên ngốc, lại còn đang lúc gặp loại chuyện quan trọng như vậy, sẽ không để tôi lại gần, bây giờ phải làm như thế nào?

Mà điều tôi không thể ngờ được là, lúc tôi trắm phương nghìn kế muốn nghe lén cuộc điện thoại của Hồng Vệ Quân thì A Phát, Doãn Thần bọn họ gặp chuyện ở trong bệnh viện rồi.

Chuyện này, sau này A Phát mới nói cho tôi nghe.

Sau khi bọn họ đến bệnh viện, theo thường lệ đi phòng khám băng bó, vừa đi vào không lâu, có một tốp người đến, chính là bọn người Chu Hướng Dương.

Chu Hướng Dương cũng là người, có vết thương cũng phải đến bệnh viện, nhưng hai bên lại khăng khăng đến cùng một bệnh viện!

Mà bọn họ không đến hỗ trợ đủ, vết thương của Chu Hướng Dương nặng nhất, cho nên chỉ có mấy người đến bệnh viện, đếm đi đếm lại chỉ có tầm 4-5 người.

Doãn Thần phát hiện ra bọn họ đầu tiên.

Vết thương của Doãn Thần nhẹ nhất, chạy đi chạy lại nộp viện phí, làm thủ tục, nhìn thấy Chu Hướng Dương đến đây thì giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy về phòng khám kể lại tình hình cho bọn A Phát.

Lúc đó, đúng lúc bác sĩ đi ra ngoài lấy thiết bị, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, A Tài nghe vậy lập tức xoa tay: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy còn chờ gì nữa, mau đánh chúng nói!"

Doãn Thần cũng hưng phấn nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy! Chu Hướng Dương là tên khốn có tiếng, chúng ta đánh gã, cũng có được cái danh!"

Chỉ có A Phát có chút khó xử: “Không tốt lắm đâu, anh Hổ không cho phép chúng ta gây chuyện ở bên ngoài”.

Đúng vậy, đừng nhìn A Phát thường ngày làm việc lỗ mãng, nhưng cậu ấy rất nghe lời tôi, nhất là sau khi làm “quản lí tiệm rửa xe” suy nghĩ, tầm nhìn đã khác xưa, bắt đầu biết suy nghĩ vấn đề một cách cụ thể.

Doãn Thần vội vàng nói: “Cậu còn biết đó là anh Hổ của mình sao? Cậu không nghe thấy Chu Hướng Dương nói sao, còn chưa xong việc thì sau đó sẽ đi tìm anh HổiI Chúng ta không đánh gã, anh Hổ sau này sẽ bị gã đánh đấy!"

A Phát nhíu mày: “Anh đừng suốt ngày sợ này sợ kia, nghe thấy thế cúc hoa của tôi cũng phát đau!"

Doãn Thần: “Đừng nói nhảm, cậu đánh hay không!"

A Phát cắn răng: “Đánh! Không sai, chúng ta không đánh gã, gã sẽ đánh anh Hổ, người ta như thế nào tôi không quan tâm, nhưng phải bảo vệ cúc hoa của anh HổI"

Mấy thằng hề này như thế đó, chỉ có tính cách của Nguyên Nguyên là thận trọng hơn một chút, nhưng anh ta không thể khuyên nhiều người như thế, Doãn Thần thì bỏ qua, một lòng muốn vang danh, mà A Phát và A Tài xuất thân từ vùng nông thôn, nơi ấy dùng nắm đấm để nói chuyện.

Nguyên Nguyên không khuyên được, lại bị mọi người xúi giục chỉ đành tham gia.

Mà lúc đó, bác sĩ đúng lúc dẫn theo mấy người Chu Hướng Dương đi vào.

“*** mẹ nói". A Phát lạnh giọng, thuận tay vơ lấy chai truyền dịch bên cạnh, đi một bước dài đến trước mặt Chu Hướng Dương, đánh một cái thật mạnh vào đầu hắn ta.

Doãn Thần theo sát phía sau, một chân đá Chu Hướng Dương ngã xuống đất.

Chu Hướng Dương trước mặt thì bị A Phát dùng bình chữa cháy đánh, thể lực có mạnh thế nào, đầu vẫn kêu ong ong, đứng không vững nữa. Vừa đi vào, đã bị A Phát và Doãn Thần thay phiên đánh lén, trực tiệp ngã trên mặt đất dậy không nổi, A Phát điên cuồng đập vào đầu của Chu Hướng Dương, mà Doãn Thần lấy dao găm quân đội ra, liên tục đâm vào cơ thể của Chu Hướng Dương.

A Tài, Nguyên Nguyên ở một bên đánh nhau với những người khác, cả phòng khám loạn thành đoàn, kêu lên “âm ầm”, bác sĩ và y tá đều bị dọa, không ai dám bước ra ngăn cản, chỉ đành đứng ở ngoài báo cảnh sát.

Một số vết máu chảy từ cơ thể của Chu Hướng Dương ra ngoài, Doãn Thần như bị điên, vẻ mặt dữ tợn, vừa đâm vừa hét: “Chu Hướng Dương, mày là đại ca mà, tao đm... hôm nay sẽ đánh chết mày!"

“Tên tạp chủng, đừng để tao bắt được mày!". Chu Hướng Dương hai tay ôm đầu, thở hổn hển.

“Cảnh sát đến rồi!", Nguyên Nguyên bỗng nhiên hét lên, anh ta nghe thấy tiếng còi của cảnh sát ở bên ngoài.

“Chạy!", A Phát từng bị bắt một lần đã có kinh nghiệm, ngay lập tức dắt theo mấy người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ra khỏi bệnh viện, lại chạy suốt chặng đường, đến một ngõ hẻm, Doãn Thần vui vẻ nói: “Không sao, không chết được, tôi có chừng mực! Cùng lắm là bị thương nặng, sau này ở huyện Tương, còn ai dám đánh chúng tai"

Mà A Phát cuối cùng vẫn cảm thấy không thỏa đáng, gọi điện thoại cho tôi.

Bọn họ lúc này vẫn không biết rằng, bản thân đã gây ra rắc rối lớn như thế nào!