Đại Ca Vượt Ngục

Chương 23: Người, chết rồi!



Sau khi tôi nhận được điện thoại của A Phát thì lập tức nhận ra là mọi chuyện có gì đó không ổn. Theo cách làm của đối phương thì Chu Hướng Dương sẽ bị nhẹ, Hồng Vệ Quân cũng không thể làm tiền.

Tôi bảo đám người A Phát tìm một chỗ nào đó trốn đi, sau đó đẩy cửa ra ngoài tìm Hồng Vệ Quân.

Hồng Vệ Quân đang gọi điện thoại, gã thấy tôi đến thì hạ giọng nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ giải quyết việc này..". Cúp điện thoại xong gã mới nhìn tôi hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Tôi thuật lại lời của A Phát cho Hồng Vệ Quân nghe, gã vừa nghe xong thì lập tức tức giận gầm lên như trong dự đoán: “Mấy thằng ngu làm mất sạch hai trăm ngàn tệ của ông rồi!”

Nếu Chu Hướng Dương thật sự bị thương nặng thì gã còn phải bồi thường.

Đúng lúc này Hồng Vệ Quân lại nhận được một cuộc gọi, gã nhíu mày nghe xong rồi buông di động xuống, nói với tôi: “Phiền phức rồi, Chu Hướng Dương đã chết".

Đã chết?

Sao lại chết được?

Hồng Vệ Quân giải thích: “Doãn Thần đâm trúng động mạch chủ trên đùi của nó, bệnh viện không thể cứu được...”

Não tôi lập tức quay cuồng. Tôi biết Doãn Thần tiêu đời rồi, tuy anh ta không cố ý giết người nhưng hành vi ác liệt như thế, nhẹ nhất cũng sẽ bị phán tội tù chung thân.

Hồng Vệ Quân lại hỏi tôi: “Mấy đứa nó trốn ở đâu rồi?"

Tôi trả lời: “Nguyên Nguyên có một căn nhà cũ ở thôn Đào Viên, nên họ trốn tạm bên đó”.

Tôi nói xong lại căng thẳng nhìn Hồng Vệ Quân, tôi biết gã rất có thế lực ở huyện Tương, không chừng gã có thể dọn dẹp được chuyện này. Đúng vậy, hiện tại tôi rất ích kỷ! Tôi không mong Doãn Thần chịu trừng phạt của pháp luật. Tuy tôi với Doãn Thần không có tình cảm gì sâu đậm, nhưng dù sao anh ta đối đầu với Chu Hướng. Dương cũng vì tôi.

Hồng Vệ Quân đi qua lại hai bước, hiển nhiên gã cũng đang suy nghĩ cái gì đó. Gã đốt một điếu thuốc hút rồi lấy di động ra gọi.

“Tìm một người thứ ba không quan hệ gì với chúng †a thông báo cho Hồ Văn Hãn rằng Doãn Thần trốn đến thôn Đào Viên... Èm, đúng, cứ làm vậy đi”. Hồng Vệ Quân nói một lúc rồi cúp máy.

Tôi lại sợ hãi nhìn gã hỏi: “Anh Quân... Anh đang...”

Hồng Vệ Quân cất di động nói với tôi: “Chuyện này liên quan đến mạng người, nên tôi không thể bảo vệ được cậu ta. Chắc chắn cảnh sát sẽ không bỏ qua cho. cậu ta, nếu nơi đó là nhà cũ của Nguyên Nguyên thì họ tra cái rẹt là xong. Đám đó chạy không thoát được”.

Tôi sốt ruột nói: “Vậy khuyên anh ta tự thú đi, có khi còn được giảm án vài năm. Chứ anh nói với Hồ Văn Hãn làm gì?”

Hồng Vệ Quân tặc lưỡi nói: “Ai cũng biết nó là tay chân của tôi, sau khi nó bị bắt, tôi - với tư cách một đại ca thì sẽ vung tiền cứu nó. Nếu là cậu hay thằng Ngụy Lượng, tôi bỏ tiền không tiếc, nhưng nó là cái thá gì mà tôi phải tốn ba ngàn chuộc nó về? Nhưng tôi không cứu thì người ta sẽ nói tôi không trọng tình nghĩa, rồi tôi còn mặt mũi nào sống ở huyện Tương tiếp đây? Chuyện là bị bọn nó quậy cho đến mức này, chỉ bằng nói cho Hồ Văn Hãn biết để thằng đó giết Doãn Thần, trả thù cho Chu Hướng Dương. Cứ để nó giết cho đỡ phí tiền phí sức, một mạng đổi một mạng, không ai nợ ai nữa..."

Tôi bất ngờ trợn tròn mắt nhìn Hồng Vệ Quân, tôi chưa từng nghĩ gã lại có thể nói những lời vô liêm sỉ như: thế trong giọng rất tự nhiên và trôi chảy!

“Không thể làm thế được!”. Tôi tỏ thái độ phản đối đầu tiên, sau đó lấy ra di động gọi cho A Phát.

“Mày muốn làm gì đấy!", Hồng Vệ Quân vươn tay cướp điện thoại của tôi đi.

Nhưng cũng may tôi vội lùi ra sau hai bước, rồi tiếp tục vừa xoay người chạy vừa gọi điện.

Hồng Vệ Quân xách cổ tôi lên, lấy súng ra đặt lên ót của tôi hung dữ nói: “Mày có nghe hiểu lời tao nói không?”

Tôi quay đầu, để trán lên miệng súng của Hồng Vệ Quân găn từng chữ: “Cuộc gọi này thì tôi phải gọi đi thưa anh Quân, dù họ có tự thú đi chăng nữa, tôi cũng không mong họ rơi vào tay của Hồ Văn Hãn!”

“Tao cấm mày gọi!" Hồng Vệ Quân nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao, dường như tôi làm trái ý gã sẽ bóp cò.

Nhưng tôi nhìn vào ánh mắt gã rồi vẫn gọi điện thoại. Đáng tiếc đầu dây bên kia lại truyền đến thông báo điện thoại đã tắt nguồn. Tôi biết A Phát không muốn bị cảnh sát định vị vị trí của mình nên mới tắt nguồn điện thoại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đám người Doãn Thần cũng đã tắt máy hết rồi. Tôi liên tục gọi mấy số, nhưng đúng như dự đoán, chả số nào gọi được.

“Tao thấy hình như mày có chút điên..”. Hồng Vệ Quân thấy tôi không gọi được, mới nhẹ nhàng thở dài.

Tôi lại im lặng xoay người chạy đến cửa tiệm spa dưỡng sinh.

“Con mẹ nó, giờ mày đi cũng muộn rồi! Người của Hồ Văn Hãn đã bắt đầu đến đó!", Hồng Vệ Quân gọi lớn.

Nhưng tôi không quan tâm gã, không dừng bước mà tiếp tục chạy ra khỏi tiệm dưỡng sinh rồi bắt một chiếc xe chạy thẳng đến thôn Đào Viên. Trên đường đi, tôi gọi điện cho Ngô Phàm, bảo anh ta lái xe đến thôn Đào. Viên. Nơi anh ta ở cách thôn khá gần, nên tôi cố ý dặn: “Nếu cậu đến thôn thấy người Hồn Văn Hãn chưa đến thì giúp tôi đi tìm A Phát, còn thấy họ đến rồi thì để ý tình hình đợi tôi qua đó rồi quyết định”.

Ngô Phàm cam đoan với tôi qua điện thoại: “Tôi còn tưởng cậu tìm tôi là muốn dẫn tôi đi kiếm tiền, cuối cùng. lại sắp xếp cho tôi mấy chuyện vớ vẩn này! Lần trước là Hồng Vệ Quân, lần này là Hồ Văn Hãn. Cậu chọc vào đám đại ca này không sợ bị chặt tay à?”

Tôi im lặng rồi n thì thôi”.

: “Người anh em, nếu cậu không đi

Ngô Phàm lại chửi: “Ngậm mồm thúi của cậu lại! Có chuyện nào liên quan đến cậu mà ông đây mặc kệ chưa? Cứ vậy đi, đợi lát nữa đến thôn Đào Viên lại gặp”.

Ngô Phàm nói xong cúp điện thoại, tôi nhẹ nhàng chạm đến cây dao ngắn đang giắt bên hông mình. Tôi bảo Ngô Phàm qua đó chỉ đơn giản vì anh ta đang ở gần hơn tôi, có lẽ anh ta sẽ kịp nhắc nhở cho Doãn Thần biết. Nếu muốn đánh nhau, tôi sẽ không bảo anh ta đến đâu.

Thôn Đào Viên ở bên cạnh huyện chúng tôi nhưng vẫn chưa lên được huyện. Nơi đó xem như là một thành phố nông thôn nhưng diện tích lại rất rộng. Sau mười mấy phút, tôi đã chạy đến cổng thông. Chiếc minibus của Ngô Phàm cũng đang ở đấy đợi tôi.

Ngô Phàm thấy tôi đến lập tức bảo tôi lên xe, vừa khởi động xe vừa nói: “Tôi vừa đến đây, đã thấy bốn chiếc minibus vào thôn rồi, người dẫn đầu là Tê Tuấn”.

Tê Tuấn!

Tên này tôi nghe qua rồi, gã là một tên du côn ăn không ngồi rồi có máu mặt ở huyện của tôi. Trước kia, lúc chúng tôi còn đi học, ai có mối quan hệ với Tê Tuấn thì sẽ cảm thấy khá kiêu ngạo. Nếu ai nhận Tề Tuấn làm đại ca thì có thể ngang ngược, quậy phá ở trường học mà chẳng ai dám đụng.

Bây giờ, nghĩ lại mà thấy hành động ngày đó ngu dốt biết chừng nào. Thay vì nhận mấy đứa anh chị hống hách có mặt chứ không có miếng này thì dốc sức học †ập để có con đường tương lai tươi sáng hơn chẳng phải tốt hơn à. Nhưng thời đó là như thế, ai quen biết Tâ Tuấn thì đứa đó rất ngầu. Lúc đó, Tề Tuấn rất nổi tiếng, tay sai, anh em đồng cam cộng khổ đi theo hàng dài, những tiệm net, khu trò chơi, tiệm bida gần đó đều đến giao. tiền cho gã.

“Bây giờ Tê Tuấn đi theo Hồ Văn Hãn à mày hỏi.

“Chứ còn gì nữa? Hồ Văn Hãn giàu kếch xù luôn, vậy nên đám ăn không ngồi rồi như gã đều chạy đến làm tay sai cho nhà tư bản là chuyện bình thường mà”. Ngô Phàm nhếch môi cười nói tiếp: “Tôi thấy đám đó đi bên kia, đợi lát nữa làm sao đánh đây, cậu có kế hoạch gì không?”

“Cậu sang bên kia, để tôi đi một mình là được rồi”.

Bốn chiếc minibus cũng chở ít nhất hơn hai mươi người rồi, có thêm Ngô Phàm hay không cũng thế thôi.

“Má nó, coi tôi là chim thăm dò tình báo à?”, Ngô Phàm chửi.

“Chứ định làm gì? Đấu tranh rồi hi sinh anh dũng hay gì?”, tôi liếc anh ta.

“Nếu cậu không có kế hoạch gì thì để tôi gọi một người bạn khác của mình đến!”, Ngô Phàm đột nhiên rẽ vào một hướng, rồi lái xe đến bên kia.

“Cậu định đi đâu đấy?”, tôi nhăn mày hỏi.

“Khà khà, mấy thôn khác thì không biết, chứ ở thôn Đào Viên này, tôi có quen một người bạn! Tôi muốn tìm cậu ta giúp đỡ, có lẽ sẽ tìm được cách kéo dài thời gian cho chuyện này”. Ngô Phàm đạp mạnh ga, tiếng xe gào lên “gù gù gừ” chạy biến, cuốn theo bụi đất và lớp đá màu vàng ven đường.

Thôn Đào Viên không quá lớn, Ngô Phàm đã dừng xe đến một cửa hàng thu mua phế liệu.

Cửa hàng thu mua phế liệu này trông rất cũ kỹ, chỉ có một cái cổng và sân, sắt vụn đồng nát chất thành núi trong sân còn bốc lên mùi ẩm mốc, hôi thối.

“Đổng Tinh ơi! Mày đâu rồi Đổng Tinh!", Ngô Phàm hạ cửa kính xe xuống, gọi lớn.