Đại Ca Vượt Ngục

Chương 24: Tôi PK Tê Tuấn



Sân của tiệm thu mua phế liệu không một bóng người, chỉ có một thanh niên gầy yếu đứng ở trong đống rác chất thành núi. Anh ta đội một cái mũ rơm nên không thấy rõ mặt, mặc bộ quần áo lao động thô sơ, đi đôi giày giải phóng, cầm một cái kẹp sắt thật dài.

Người thanh niên nghe tiếng gọi cúi đầu nhìn xuống, rồi nhanh chóng chạy xuống khỏi đống rác, đến bên cạnh chiếc minibus: “Mày đến làm gì thế Ngô Phàm?”

“Tao đến tìm mày chắc chắn có chuyện cần nhờ rồi! Giới thiệu với mày biết, người này là bạn của tao tên Lý Hổ. Lý Hổ, nó tên Đổng Tinh”. Ngô Phàm chỉ vào tôi.

Lúc này tôi mới thấy rõ gương mặt của Đổng Tỉnh, một gương mặt rất bình thường, do bị phơi nắng dầm mưa nên làn da đen sạm sần sùi, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn rất linh động, có hồn.

Tôi gật đầu chào Đổng Tỉnh, nhưng anh ta chẳng quan tâm hỏi thẳng: “Chuyện gì?”

Lúc này, Ngô Phàm mới nói chuyện A Phát, Doãn 'Thần cho Đổng Tinh biết, anh ta gật gù nói: “Nhà của Nguyên Nguyên ấy hả, tôi biết rồi. Hai người đi trước đi, tôi sẽ đến sau”.

Anh ta nói xong cũng không đợi Ngô Phàm đáp lại, mà quay đầu đi thẳng vào nhà.

“Chúng ta đi đến đó trước”. Ngô Phàm nói với tôi, rồi lại khởi động xe lái đến nhà Nguyên Nguyên.

“Thằng bạn của cậu có đáng tin không đấy?”. Tôi cau mày, cảm thấy Đổng Tinh không để tâm chuyện của chúng tôi mấy.

“Gậu yên tâm đi, người này rất đáng tin đấy!”, Ngô Phàm khẳng định.

“. Hay là thôi đi, Tê Tuấn dẫn theo nhiều người như thế sợ...”. Dù Đổng Tinh đáng tin đi chăng nữa thì anh ta có một người, đến làm gì được?

“Trời ơi, thêm một người sẽ thêm chút sức mà. Với lại, nơi này là địa bàn của anh ta nên có ưu thế chủ nhà hơn chứ!”, Ngô Phàm vẫn tiếp tục lái xe, thoắt cái cả hai đã đến gần nhà của Nguyên Nguyên.

Thôn Đào Viên khá nhỏ, Ngô Phàm đã thăm dò trước địa hình nơi này rồi, nên anh ta dừng xe ở dưới một cái cây lớn.

Hai người chúng tôi đứng tại chỗ nhìn sang nhà của Nguyên Nguyên, đúng như dự đoán, xung quanh nhà đã bị hai mươi mấy người bao quây. Những người này cao, gầy, ốm không đồng đều, nhưng trong tay đều xách theo mã tấu. Bình thường, Nguyên Nguyên sống ở thành phố, nhà cũ này của anh ta là nhà ngói, sân không có với nóc nhà đã mọc đầy cỏ, cửa sổ rách nát. Đứng từ xa nhìn lại, có thể thấy được bóng của đám người A Phát mờ mờ.

Tôi chỉ cần đảo mắt đã phát hiện Tề Tuấn.

Lúc tôi vừa biết gã, tên này chỉ hơn hai mươi, bây giờ chắc là hàng ba rồi. Gã mặc sơ mi, quần tây, đi giày da trông rất sạch sẽ, giống một người thành công phết. Bây giờ, gã thiếu đi vẻ hống hách, ngang tàn so với hồi trẻ, trông ổn định và trưởng thành hơn rất nhiều.

Tôi chả biết gã lấy chiếc ghế dựa từ đâu mà ra, ngồi ung dụng ở trước cửa, bắt chéo chân nói: “Thương lượng một chút, mấy đứa ngoan ngoãn ra đầu hàng đi. Tao cũng gần ba mươi tuổi rồi, nên không muốn đánh đấm đâu!"

Doãn Thần ở trong phòng nói vọng ra: “Mày bớt hù †ao đi, Chu Hướng Dương chết thật à?”

Tê Tuấn bình tĩnh, ung dung nói: “Tao hù mày làm gì, chết ngắc rồi. Lúc này nó đang nằm nhà xác kìa, mày thấy mày có thể thoát được không? Mày về với tao, tao cũng không làm khó mấy đứa khác đâu”.

Doãn Thần do dự một lúc rồi chửi lại: “Mày bớt nói xàm đi, có gì thì nói với đại ca của tao ấy!”

Tê Tuấn vui vẻ châm biếm: “Đại ca của mày ấy hả? Cái thằng Hồng Vệ Quân kia sao? Mày đoán xem tin tức của bọn mày ở đây là do ai tiết lộ cho bọn tao biết vậy?”

Doãn Thần nghỉ ngờ hỏi lại: “Đứa nào nói?”

Tê Tuấn bật cười: “Bọn mày chạy trốn ở đây còn ai biết, bọn mày không thấy thắc mắc sao bọn tao tìm thấy nhanh như thế à? Tao thấy Hồng Vệ Quân sợ bọn mày cảnh sát bắt được, tốn tiền cứu bọn mày, nên cứ để bọn tao đánh chết là xong, mà nhờ vậy gã cũng tiết kiệm được rất nhiều tiên nữa chứ! Tuy gã này bảo bên thứ ba truyền tin cho bọn tao, nhưng đứa nào có não cũng biết thằng đó là ai rồi”.

Doãn Thần tức giận chửi: “Mẹ nó, ngậm mồm thúi mày lại, anh Quân không thể làm chuyện này được. Ổng nói, tao đi theo ổng thì tương lai sẽ nổi tiếng, chỉ cần tao không phản bội thì ổng cũng sẽ không trở mặt với tao!”

“Mày ấu con mẹ nó trĩ quá rồi, sao không nhìn xem bản thân mày là thứ gì? Hồng Vệ Quân có thể bán đứng cả anh em cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thì gã cớ gì phải nể trọng mấy thằng chim chưa mọc đủ lông như mày được chứ. Gã chỉ dỗ ngọt mày hai ba câu, mày tin thiệt luôn à? Tôi hỏi lại lần nữa, mày không chịu ra à?”, 'Tề Tuấn thấy phiền phức, nên đứng bật dậy.

“Anh Quân ở đâu, tao muốn gọi cho anh Quân!”. Doãn Thần dựa vào cửa sổ, một tay nắm dao găm, một tay khác cầm di động.

Nhưng anh ta không ngờ bản thân gọi không được, Hồng Vệ Quân hoàn toàn chặn số của anh ta.

Ngay sau đó, Doãn Thần gọi điện thoại cho tôi.

“Được rồi, nói chuyện bình thường với mày thì không muốn? Muốn ép tao động tay đấy à?”. Tuy trông Tê Tuấn trầm ổn đi rất nhiều, nhưng tính cách hống hách, hiếu chiến đã ăn sâu vào xương cốt của gã. Gã vẫy tay, lệnh người đứng đằng trước làm việc.

Đám người Doãn Thần và A Phát đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, chỉ cần có gì là lập tức xông ra.

Tôi vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gào lên: “Anh Tuấn! Anh Tuấn!

Ngô Phàm khuyên tôi đợi Đổng Tỉnh đến thì hãng ra, nhưng tên kia chậm chạp quá. Tôi cũng không đặt hy vọng gì trên người anh ta, mà giờ nhóm Doãn Thần cũng chỉ có bốn người, còn đang bị hơn hai mươi người bao vây. Tình huống này, đứa nào bất tử thì cũng tàn phế thôi, cho nên tôi chỉ đành chạy ra, muốn dựa vào kế hoạch ban đầu.

Tê Tuấn nghe tiếng gọi cũng quay đầu lại, hỏi: đấy?”

Tôi giữ nụ cười, giả vờ làm thân với Tê Tuấn để gã thả lỏng cảnh giác. Tôi gộp hai, ba bước thành một, sau đó bất thình lình nhào tới, một tay bắt lấy vai đối phương, một tay rút ra dao ngắn lấy từ văn phòng của Ngụy Lương đặt lên cổ gã, u ám nói: “Lý Hổi”

Đám người Doãn Thần với A Phát lập tức gọi lớn: “Anh Hổi”

Doãn Thần xúc động hỏi: “Anh Hổ đến cứu em à? Em biết anh Quân không bỏ rơi em mài!”. Miệng nói vậy, nhưng anh ta vẫn ngó trái nhìn phải, cuối cùng cũng xác định chỉ mình tôi chứ không có một đội quân nào như †rong tưởng tượng của mình.

Tôi không trả lời Doãn Thần, chỉ nói với Tê Tuấn:

“Thả anh em của tôi ra, nghe chưa?”

Nhờ “ơn” Hồng Vệ Quân mà tên “Lý Hổ' đã được nổi tiếng, có lẽ họ không biết dáng vẻ tôi ra sao, nhưng chắc chắn biết con người của tôi thế nào.

“Mày là Lý Hổ hả?”, Tê Tuấn bị đặt dao lên cổ nhưng chẳng chút sợ hãi nào, cúi đầu liếc tôi hỏi.

Những tay sai của gã cũng lập tức bao vây tôi.

“Anh Tuấn đừng làm lớn chuyện này!”. Tôi bị hơn hai mươi người bao vây, nói không rén là nói dối, nhưng tôi nắm trong tay sinh mạng của Tề Tuấn nên khá là bình Tĩnh.

Doãn Thần, Nguyên Nguyên, A Phát, A Tài thấy tôi rơi vào tình huống này thì cũng vội vàng chạy ra, đứng chung với tôi.

Ngô Phàm vẫn chưa xuất hiện. anh ta luôn như thế, chỉ khi giữ phần thắng chắc chắn mới xuất hiện, còn thấy chút nguy hiểm là sẽ không đến.

“Khà khà, tao nghe đồn mày dám giết người, còn muốn giết anh Hãn của bọn tao phải thật không?”, Tả Tuấn vẫn rất bình tĩnh, không để lộ gì lên gương mặt, mà gã còn cười đểu.

“Anh Tuấn có muốn thử một lần không?”. Tôi đè nhẹ cây dao trên cổ gã một chút, máu tươi nhỏ xuống từ vết thương đồng thời cũng nhìn gã với ánh mắt hung dữ.

Lúc trước ở bệnh viện, tôi cũng dựa theo chiêu này dọa Ngụy Lượng mà thoát nạn.

Nhưng rõ ràng Tê Tuấn lại gan dạ hơn Ngụy Lượng nhiều, đến nước này gã vẫn nhởn nhơ, mà nụ cười trên khóe môi càng sâu xa hơn: “Tao thật sự muốn thử một lần... Thử xem, mày giết tao đi. Đúng lúc, tao không muốn sống nữa. Nếu hôm nay mày không giết tao, thì mấy thằng anh em của mày toi rồi đấy”.

Tôi nhìn gã với ánh mắt hung dữ, còn gã đáp lại tôi bằng ánh nhìn hài hước cùng khinh thường, thậm chí trong đó còn mang chút điên dại!

Không biết sao tôi lại nhớ đến lão Phú, lúc đó tôi cầm cây dao bảo lão cút ra khỏi nhà tôi, lão lại khích tướng tôi giết mình đi. Cuối cùng, tôi rơi vào bẫy rồi nhào đến đâm chết đối phương.

Bây giờ tôi lại có chút không kiêm chế được, tôi không chấp nhận được ánh nhìn như thế này. Không thể chấp nhận được cảm giác bị người ta khinh bỉ!

“Mẹ mày!"

Tôi mắng to, rồi nắm tóc của gã, tay khác cầm dao ngắn đâm mạnh vào bụng gã.

“Ùùù..

“Âm ầm ầi

“Bịch bịch bịch..."

Đúng lúc này, xung quanh đột ngột vang lên đủ loại tiếng ồn ào. Tôi quay đầu nhìn lại thấy mười mấy chiếc xe chạy đến, trong đó có minibus cũng có xe máy, thậm chí còn có xe ba bánh nông nghiệp và xe máy cày kéo tay.

Đổng Tinh đứng ở trên một chiếc xe ba bánh nông nghiệp, cầm một cái lưỡi hái sáng loáng như tuyết trong tay, dẫn đầu đoàn người chạy đến!