Đại Ca Vượt Ngục

Chương 25: Tiếng khóc bên bờ ruộng



Đổng Tinh đến thật rồi!

Anh ta vẫn còn mặc bộ quần áo lao động cũ kỹ kia nhưng đã ném mũ rơm đi rồi, làn da của anh ta sạm màu như vàng đồng cổ xưa trông khá gầy, nhưng lại rất có sức sống. Anh ta còn dẫn theo rất nhiều người đến, trong đ1ó có mấy thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi, ông cụ sáu, bảy chục tuổi cũng có. Mà số lượng đông nhất là người trẻ tuổi ngoài hai mươi, gần mấy bốn năm chục người. Tất cả đều mặc quần áo nông dân, hình như họ mới chạy ra khỏi ruộng, trên đầu đều quấn khăn, trên tay cầm mấy công cụ khác nhau như cuốc, cào, lưỡi hái...

Sau khi xe dừng lại, Đổng Tinh vừa mới nhảy khỏi xe, đám người nông dân này đồng loạt nhào đến.

“Anh Tinh!”, Nguyên Nguyên lập tức vui mừng reo lên.

“Mày còn biết tao là anh Tỉnh à? Lúc mày. dọn đi còn bảo không muốn về đây nữa mài”, Đổng Tinh liếc Nguyên Nguyên rồi bình tĩnh nhìn xung quanh hỏi: “Tề Tuấn là ai?”

'Tê Tuấn vẫn đang bị tôi chống dao lên bụng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra không sao: “Tôi đây, chuyện gì?”

“Ha ha ha, mẹ nó, mày là Tê Tuấn à? Mày cũng không có ba con mắt thì huênh hoang cái gì?”, Ngô Phàm thấy cục diện đã kiểm soát được rồi cũng xuất hiện, anh ta vừa đi vừa nói rất đắc Chí.

Ngô Phàm tạo nét thì chưa từng phân biệt đối tượng đó là ai, dù bạn là đại ca giang hồ hay ăn xin bên đường so sánh thì anh ta vẫn là thằng hèn nhất. Nhưng chỉ cần anh ta thấy bản thân đã chiếm kèo trên rồi, thì phải ra uy mới được.

“Mẹ nó, mày là ai nữa đây?”, Tê Tuấn cau mày.

“Ông nội Phàm của mày, mà mày cũng không biết à?", Ngô Phàm đi đến bên cạnh Đổng Tinh như thể đã có chỗ dựa vững chắc, khoanh tay trước ngược huýt một tiếng sáo với Tề Tuấn.

“Má nó, thứ quái quỷ nào thế này..”, Tê Tuấn nhìn xung quanh. Tuy bên chúng tôi có nhiều người thật nhưng gã vẫn coi thường vì toàn bộ đều là người nông dân.

“Bọn mày đi đi Ngô Phàm, chỗ này cứ giao cho tao!", Đổng Tinh lên tiếng.

“Ha ha, không đứa nào được đi..", Tê Tuấn xoa đầu mình, nụ cười mang ý sâu xa.

“Hình như chỗ này là thôn Đào Viên thì phải, rồi cuối cùng là đứa nào đi không được đây?”, Đổng Tỉnh liếc gã.

“Ha hả, vừa rồi mày hỏi Tê Tuấn là ai chứng minh mày biết tao. Toàn huyện Tương này, có nơi nào mà tao không đi được à?”, Tê Tuấn cười lạnh, mät mũi đều nheo lại thành một đường thẳng.

“Ngại quá, tao thật sự không biết mày”. Đổng Tinh cầm lưỡi hái đi đến.

Tuy người này mặc quần áo lao động cứng xù xì, nhưng tôi cảm thấy anh ta rất kiêu ngạo, hình như tính cách này đã ăn trong xương tủy của anh ta rồi!

“Anh đi đi”. Đổng Tinh xua tay với tôi.

Tôi do dự một lúc, T Tuấn lập tức túm lấy cánh tay của tôi: “Mày đi không được đâu!”

“Đi con mẹ mày!", Đổng Tinh bất ngờ chửi đổng, rồi giơ lưỡi hái lên bổ vào Tê Tuấn.

'Tê Tuấn đã có tiếng tăm làm du côn vô tích sự đã lâu, nên không tự mình đánh nhau lâu rồi. Gần đây, gã cảm thấy đã không còn ai dám ra tay với mình, với lại xung quanh gã luôn có đám anh em bảo vệ nên mấy chuyện nhỏ không dính đến tay.

Gã cũng không ngờ Đổng Tinh dám chém thật, cho nên không kịp đề phòng. Mà lưỡi liềm của anh ta bổ xuống đầu gã, gã thấy thế vội vàng tránh sang một bên theo bản năng, thế là lưỡi liềm bổ trước ngực của gã, máu từ từ miệng vết thương lập tức chảy ra đầm đìa!

“Con mẹ mày!", Tê Tuấn cũng tức giận, gã lui ra sau hai bước. Người thường mà gặp chuyện này chắc chắn sẽ luống cuống, nhưng gã vẫn giữ sự bình tĩnh thậm chí là thích thú. Gã lấy khăn lau máu trước ngực rồi gọi xung quanh: “Lấy dao của tao đến đây mau lên!”

Một thắng vạm vỡ trong nhóm gã lập tức đi đến, nhưng Đổng Tinh không cho thăng đó có cơ hội hành động, anh ta tiếp tục cầm lưỡi liềm đuổi theo Tê Tuấn không tha. Người bình thường thấy thế sẽ chạy, nhưng Tê Tuấn lại không, gã dùng cánh tay của mình chắn lưỡi liềm. Lúc này có một cây dao đã đặt vào tay gã, gã lập tức cầm lấy rồi bổ xuống cơ thể Đổng Tinh!

Điều khiến người ta sợ hãi nhất là Đổng Tinh cũng không tránh, dùng cánh tay làm khiên chắn lấy con dao, rồi tiếp tục bổ mạnh lưỡi liềm thêm lần nữa.

Ánh mắt của anh ta vẫn luôn rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không xuất hiện bất cứ sự sợ hãi nào.

Hai người cứ thế lần lượt chém đối phương, không ai trốn hay chạy, giống như chỉ cần người nào không ngã thì cuộc chặt chém này vẫn sẽ tiếp tục diễn ral

Bấy giờ, tôi đứng nhìn mà trợn tròn mắt nghĩ hai người này điên rồi.

Chính xác là hai thăng điên!

Cùng lúc này, những người Tề Tuấn dẫn theo cũng nhào vào cuộc chiến, nhưng nông dân của thôn Đào Viên cũng không phải kẻ hiền lành, họ cũng ồ ạt nhào vào. Dao với cuốc trên tay bay. tán loạn, xà beng, lưỡi liềm cũng sánh bước theo. 'Trông những đám côn đồ kia có kinh nghiệm đánh nhau phong phú thế thôi, chứ những nông dân này cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau... Bởi ai sống nông thôn sẽ biết được chuyện này, mà địa lý của thôn này càng gần với nơi hoang dã và nguyên thủy cho nên những người dân nơi này hiểu biết rất sâu ra về luật rừng trong giang hồ hơn bất cứ ai hết.

“Bọn mày đi nhanh đi Ngô Phàm!”. Đổng Tinh gào lên, động tác cũng không dừng lại. Anh ta chém Tề Tuấn vài dao, mà bản thân cũng ăn vài dao rồi, khắp người đã đầy máu.

“Chúng ta đi nhanh lên Lý Hổ!”, Ngô Phàm vội vàng chạy đến trước mặt tôi rồi kéo tôi ra ngoài, anh ta còn vẫy tay với đám A Phát.

“Chúng ta cứ đi như thế à?”. Tôi hơi băn khoăn, Đổng Tỉnh đến đây giúp chúng tôi mà chúng tôi cứ chạy như vậy cũng không hay lắm?

“Không sao đâu, chỗ này là thôn Đào Viên nên Đổng Tinh sẽ không bị thiệt gì đâu!” Trong chiến tranh hỗn loạn, Ngô Phàm kéo tôi tránh trái tránh phải, đám người A Phát, Doãn Thần cũng. vội vàng đi theo sau.

Nhóm chúng tôi vội vàng chạy đến trước. minibus, tôi quay đầu nhìn lướt qua. Trước cửa nhà cũ của Nguyên Nguyên, bụi đất bay mù mịt, tiếng gào giận dữ cùng tiếng la thảm thiết vang lên từng đợt. Dù sao nhóm người Đổng Tỉnh cũng rất nhiều, nên thật sự không gặp bất lợi gì.

Tôi thấy thế mới yên tâm lên xe, Nguyên Nguyên quay đầu gọi: “Anh Tinh, em đi trước đây

“.”, Đổng Tỉnh cũng không trả lời lại, thậm chí vẻ mặt có chút bực bội.

Mọi người đã lên trên xe, Ngô Phàm đạp ga lút cán chạy ra ngoài. Khi xe vừa rời khỏi thôn Đào Viên, lại gặp một loạt xe cảnh sát chạy vào, tôi không biết họ đến bắt Doãn Thần hay là bắt đám đang kéo bè kéo lũ đánh nhau kia.

Doãn Thần thấy xe cảnh sát nhớ ra gì đó, lập tức sợ đến trăng bệch mặt hỏi: “Anh Hổ ơi, Chu Hướng Dương chết thật rồi à?”

“.. Ừm!". Tôi chỉ có thể nói sự thật, chuyện này không thể gạt được.

“.. Anh Quân sẽ giúp em chứ?”, Doãn Thần vẫn hy vọng hỏi.

Tôi cản nhẹ môi, cuối cùng nói thật với anh ta: “Cậu đừng hy vọng vào Hồng Vệ Quân nữa, vị trí cậu trốn đúng là do ông ta bán đấy”. Tiếp đó tôi nói hết chuyện trước đó cho Doãn Thần nghe.

“Sao có thể chứ, em muốn đi hỏi anh Quân!”, Doãn Thần đau lòng đến đỏ cả vành mắt, đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi

“Đừng hy vọng nữa, ông ta bỏ rơi cậu rồi!”. Tôi tức giận, cướp điện thoại của đối phương. Đặt hy vọng vào loại đại ca rác rưởi như thế đúng là ngu mà!

“Chuyện này làm sao có thể, anh Quân xem em như anh em ruột thịt, anh ấy còn hứa sẽ giúp em nổi bật! Hồi em mới mười tám tuổi là đã đi theo anh ta, anh ta sai em làm gì em làm đó. Bây giờ em gặp chuyện, sao anh ta có thể bỏ mặc được!", Doãn Thần không thèm quan tâm đến hình tượng mà gào lên, nước mắt lưng tròng thoắt cái đã ướt đâm gương mặt.

Ngoài tiếng khóc của Doãn Thần, trong xe hoàn toàn yên tĩnh không có bất cứ tiếng động nào phát ra. Ngô Phàm đạp ga rồi ngừng xe lại ven đường hỏi: “Giờ đi đâu đây?”

Tôi cúi đầu nhặt di động của Doãn Thần lên rồi tắt nguồn trước, tránh cảnh sát định vị vị trí chúng tôi, sau đó không nói gì nhìn Doãn Thần.

Thanh niên này vẫn còn trẻ, gương mặt tướng tá cũng anh tuấn. Năm nay, cũng chỉ mới mười chín tuổi, mấy đứa bé bằng tuổi vẫn còn đi học thì Doãn Thần đã ra ngoài xã hội bôn ba từ lâu, sống dưới vết sẹo của dao cứa, thế mà vẫn mong mình sẽ nổi tiếng trong một đêm, giàu sang nhanh nhất có thể. Đáng tiếc cũng chỉ là lính mới mới ra nghề, lại bị đại ca chó má bán đứng, cũng tại vì trong mắt của đại ca, nhóc con này chẳng đáng một đồng tiền!

Tôi không biết lúc biết sự thật này, trong lòng Doãn Thần có chút hối hận nào không?

Cuộc sống của Doãn Thần mới vừa bắt đầu mà lại chuẩn bị kết thúc rồi!

Đứng bên cạnh một bờ ruộng hoang văng, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào cửa sổ xe, rọi gương mặt đầy nước mắt của Doãn Thần. Tiếng kêu khóc đau xé lòng kéo dài tầm mười mấy phút, Ngô Phàm im lặng hút thuốc, A Phát, A Tài, Nguyên Nguyên cũng im lặng.

Dù Doãn Thần khóc đến mức nào thì cũng phải đối mặt với sự thật.

“Giờ em biết làm gì đây anh Hổ?”, Doãn Thần lau khô nước mắt, nhìn tôi băng ánh mắt trông mong như một con thú không có nhà để về.