Đại Ca Vượt Ngục

Chương 27: Cẩn thận có thể làm kéo dài cơ nghiệp



Thật sự tôi không nghĩ chuyện mình và Ngô Phàm đánh nhau, tuyệt giao là nghiêm túc vì tôi biết anh ta uống say rồi.

"Trước đây cũng có chuyện như thế nhưng không bao lâu đã hoà thuận lại, thăng này vừa uống rượu xong là thành thằng khùng liền vậy đấy.

Nhưng sau đêm hôm đó, anh ta không gọi cho tôi lấy một cuộc, còn tôi gọi điện thoại đến thì anh ta lại không bắt máy.

Tôi cũng tức giận, nghĩ thầm thôi cứ tuyệt giao cho xong, để coi ai không thể sống nổi. Vậy nên, tôi không gọi điện cho anh ta nữa. Sau chuyện Doãn Thần qua đi, huyện Tương lại trở lại bình yên, Chu Hướng Dương chết rồi, Tê Tuấn bị thương nặng nên Hồ Văn Hãn cũng án binh bất động tạm thời.

Hồng Vệ Quân lại thường xuyên nói đùa Hồ Văn Hãn chắc bị dọa sợ rồi, có gã trấn giữ cái huyện này thì đối phương sẽ mau chóng rút lui thôi.

Nhưng tôi vẫn mong Hồ Văn Hãn có thể chịu đựng một thời gian nữa, ít nhất cũng phải đến lúc tôi tìm được bằng chứng Hồng Vệ Quân giết người mới thôi.

Sau đó, Khương Nghiên hẹn tôi đi ăn cơm, khoe rằng đã ký kết thành hợp đồng quảng cáo. của mình và trả lại cho tôi hai mươi ngàn tiền hoa hồng. Tôi đang lúc cần tiền, nên không khách sáo gì mà nhận lấy luôn.

Ngoài ra, Khương Nghiên còn nói với tôi răng cô ấy đã hỏi thăm khäp công ty rồi, đúng như lời họ đồn là Lưu Phúc An có một người anh trai đã qua đời. Mà sau khi anh trai chết đi, Lưu Phúc An cũng liên tục nói với mọi người là đối phương chết đáng đời và khinh bỉ anh trai ra mặt. Hình như hai anh em nhà đó có mâu thuẫn rất lớn, không thể giảng hòa được.

Nhưng một lần tình cờ, có một nhân viên đến văn phòng của anh ta đã nhìn thấy gã đang ngäm một bức ảnh chụp cầm trên tay mà khóc, còn liên tục lẩm bẩm: “Khi nào mới bị bắt... Sao bây giờ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật như thế...”

"Tôi nghe cô ấy kể đến đây, chắc chắn Lưu Phúc An giả vờ “tuyệt tình” cho người ta thấy. Tôi cũng chắc chắn, gã có tình anh em rất thân thiết với Lưu Phúc Sinh đã chết kia.

Vẻ lại, tám phần mười là người này đã biết gì đói

Tôi giả vờ chả quan tâm đến chuyện này, cố ý lảng sang chủ đề khác, lảm nhảm một lát mới nói: “Tôi giúp công ty mọi người nhận được dự: án lớn như thế, chẳng lẽ ông chủ của các cậu không tính cảm ơn tôi sao?”

Ánh mắt của Khương Nghiên sáng lên: “Ông chủ của tôi đã muốn gặp mặt cậu lâu rồi, nhưng sợ cậu không đồng ý đấy chứ...”

Tôi cười: “Sao mà không đồng ý được, cô nói lại cho ông chủ các cô một tiếng. Chiều nay tôi đến văn phòng anh ta gặp mặt một hôm”.

Khương Nghiên cười ha hả: “Cậu không cần đến đâu, tôi về thông báo lại rồi ông chủ của tôi sẽ tự đi tìm cậu mà”.

Tôi lại cố chấp nói: “Không cần đâu, tôi đến công ty của mọi người một chuyến đi... Thuận tiện có thể giúp cậu nở mày nở mặt một xí”. Đúng vậy, ngoài trừ việc tôi muốn tra án mạng. của Lưu Phúc Sinh, tôi còn có chút ích kỷ muốn để Lưu Phúc An biết tôi rất để ý đến Khương. Nghiên và để cho mọi người trong công ty cô ấy biết sau lưng Khương Nguyên có chỗ dựa rất vững chắc. Tôi muốn dùng hết khả năng của mình giúp tương lai của cô ấy trải qua bình yên thêm xíu nữa.

Khương Nghiên lập tức hiểu được ý của tôi, khuôn mặt ửng hồng ngập tràn hạnh phúc, nhẹ nhàng “ừm".

Buổi trưa, tôi đến công ty của họ đúng hẹn.

Diện tích công ty xây dựng không lớn, khoảng tâm mười mấy người làm việc. Lưu Phúc An ra tận cửa chào đón tôi, gã còn cố ý để Khương Nghiên đứng bên cạnh mình.

Lưu Phúc An thấy tôi đến lập tức nhiệt tình chào đón, tươi cười bắt tay tôi nói: “Chào giám đốc Lý, hân hạnh được gặp mặt. Tôi đã nghe. danh của anh từ lâu rồi...”

Tôi chỉ mới lên chức giám đốc có mấy ngày, lấy đâu ra tên tuổi mà nghe từ lâu chứ. Nhưng tôi không vạch trần lời nói xã giao này, chỉ cười ha hả nói: “Tôi đã nghe Khương Nghiên nói rất nhiều về ông chủ Lưu, hôm nay cuối cùng có dịp gặp mặt rồi!”

Khương Nghiên đứng bên cạnh cười nhẹ, gương mặt ngọt ngào như mới thoa một lớp mật. Các nhân viên khác đứng một bên, đúng như dự đoán, họ đã tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ với cô ấy.

Lưu Phúc An dẫn tôi vào văn phòng, rồi sắp xếp cho Khương Nghiên ở lại tiếp khác. Nhưng tôi nói không cần, tôi với gã nói chuyện qua lại mấy câu rồi nhờ Khương Nghiên đi pha trà rồi để cô ấy rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại tôi với Lưu Phúc An.

Lưu Phúc An rót trà cho tôi, nhắc tới vài chuyện của Khương Nghiên. Gã nói cô ấy cố gắng như thế nào trong công việc, dần dần trở nên xuất sắc ra sao.

Tôi tức cắt ngang: “Ông chủ Lưu chắc đã nghe nói về tôi khá nhiều nhỉ, hiện tại tôi là giám đốc của KTV Đường Quả. Nhưng đợi Ngụy Lượng về, anh Quân sẽ sắp xếp cho tôi làm việc khác, cơ hội hợp tác về sau sẽ nhiều hơn đấy”.

Lúc tôi nhắc đến “anh Quân”, ánh mắt của Lưu Phúc An lập tức xuất hiện chút khác lạ. Nhưng rất nhanh, gã đã khôi phục gương mặt tươi cười nói: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, giám đốc Lý còn trẻ, đường tương lai đầy hứa hẹn. Anh Quân chắc sẽ trọng dụng cậu..”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của gã mà nói: “Ông chủ Lưu, anh có một người anh trai tên Lưu Phúc Sinh đúng không?”

Hầu kết của Lưu Phúc An khẽ nhúc nhích, nhưng ngay sau đó gã lập tức tỏ thái độ ghét bỏ: “Giám đốc Lý nhắc đến gã với tôi làm gì! Hai chúng tôi có mâu thuẫn, cắt đứt quan hệ với nhau mười mấy năm trước rồi, sau đó chúng tôi cũng chả quan hệ gì nữa!”

Tôi hạ giọng nói: “Ông chủ Lưu đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi một câu. Tôi mới theo. anh Quân nên không có biết gì về anh trai của anh cả, nhưng tôi lại nghe anh ta đã qua đời rồi. Anh biết vì sao không?”

“Bịch..”

Lưu Phúc An đứng bật dậy, khuôn mặt hoảng loạn rồi bất ngờ quỳ rạp xuống chân tôi, run rẩy nói: “Tôi chả biết cái gì cả giám đốc Lý à, tôi cũng nói như thế với cảnh sát... Xin anh Quân rộng lượng tha cái mạng nhỏ này của tôi!"

'Tôi muốn tâm sự chuyện Lưu Phúc Sinh với Lưu Phúc An thôi, nhưng không ngờ gã lại hành động như vậy. Nhờ đó tôi phát hiện, gã cho rằng Hồng Vệ Quân cử tôi đến dò hỏi rồi diệt khẩu!

Tôi vội chạy đến đỡ gã dậy nói: “Ông chủ Lưu hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi chả có ý gì khác chỉ muốn hỏi chút thôi! Tôi ở đây, anh Quân cũng không biết, nên tôi cũng sẽ không...”

Lưu Phúc An lại không tin, vẫn dập đầu với tôi như giã tỏi. Nước mắt chảy ướt đẫm mặt gã, miệng cầu xin tôi tha cho gã.

Tôi nói: “Ông chủ Lưu hiểu lầm rồi. Khi tôi mới theo anh Quân, có người nói tôi đừng quá ngông cuồng, tính cách giống hệt với Lưu Phúc: Sinh. Sau đó tôi đi tìm hiểu mới biết Lưu Phúc Sinh là anh trai của anh, nên mới đến đây hỏi chút thôi chứ sao thành thế này... Nếu anh biết cái gì thì nói cho tôi biết được không?”

Lưu Phúc An vẫn không tin, liên tục dập đầu không ngừng nghỉ. Gã nói không biết cái gì cả, cảnh sát hỏi đến cũng ngậm miệng không để lộ nửa lời nào.

Tình hình này cứ kéo dài như vậy đến khi có người gõ cửa, có người của bộ phận giám sát thị trường đến đây.

Lưu Phúc An như bắt được cọng rơm cứu mạng lập tức chạy vội ra ngoài như thể sợ cứ ở đây thêm một giây nào nữa sẽ bị tôi đâm chết vậy.

Nhưng tôi càng có thể chắc chăn là gã đã biết gì đó, nên mới dè chừng với Hồng Vệ Quân như vậy, nếu không thì thái độ cũng không lố như vậy. Tôi thử kiểm tra thái độ của gã rồi điều tra văn phòng, chỉ một thoáng đã thấy được ảnh chụp của Lưu Phúc Sinh từ trong hộc tủ của gã.

"Trước đây, Vương Vĩ từng gửi ảnh chụp của Lưu Phúc Sinh cho tôi xem, cho nên tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra người này. Bức ảnh này dài bảy tấc, phía trên còn dính mờ nhạt dấu nước mắt. Chứng minh Lưu Phúc An thường xuyên cầm ra xem, rồi nhớ kỷ niệm ngồi khóc.

Tôi lục xuống dưới một chút lại phát hiện có một tờ giấy A4, trên đó có in một vài nhật ký cuộc nói chuyện. Có cái được nhận, có cái không được nhận, toàn bộ chỉ từ một dãy số mà không ghỉ tên họ.

Không biết vì sao tôi lại cảm thấy nhật ký trò chuyện này rất quan trọng, nếu không Lưu Phúc An cũng không cố ý in ra. Tôi vân thấy thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cho nên lập tức lấy di động ra chụp lại.

Sau khi chụp xong tôi lưu chúng vào đám mây, xóa bỏ hình ảnh trên di động, cẩn thận có thể bắt được một nghìn con thuyền mà.

Sau này có một chuyện xảy ra chứng minh được, quyết định của tôi chính xác đến mức nào!

Tôi tiếp tục tìm tòi, nhưng chả phát hiện thêm thứ nào đáng nghi nữa, trừ món này ra.

Tôi biết dù có hỏi cũng vô ích, cho nên chuẩn bị rời đi. Nhưng khi tôi vừa đến cửa thì lại có người đẩy ra trước. Người bước vào là một người đàn ông to cao vạm vỡ, người này không ai khác là Hồng Vệ Quân!

"Tôi không hề ngờ được Hồng Vệ Quân lại đến đây, lúc đó cơ thể cứng đờ, mồ hôi lạnh đổ xuống ướt đẫm cả trán.

“Lý Hổ? Sao cậu lại ở đây?”, Hồng Vệ Quân thấy tôi cũng rất ngạc nhiên.

Đúng lúc này, một bóng người vội vàng chạy. vào. Người này không ai khác là Lưu Phúc An mới vừa rời khỏi đây không lâu.

Lưu Phúc An đóng cửa lại, rồi quỳ xuống chân Hồng Vệ Quân dập đầu như giã tỏi lần nữa: “Em không biết gì hết thưa anh Quân, em thật sự không biết gì hết... Không tin anh hỏi giám đốc Lý đi."

Hồng Vệ Quân đá gã sang một bên rồi đẩy mạnh tôi vào tường, đặt súng lên yết hầu của tôi, hung dữ nhìn tôi hỏi: “Mày đến đây làm gì?”