Đại Ca Vượt Ngục

Chương 28: Tò mò



Hồng Vệ Quân chĩa súng vào tôi không phải lần đầu tiên, nhưng tôi nhìn dáng vẻ tức sùi bọt mép của gã thì từ từ lấy lại được bình tĩnh.

Lúc gã thấy tôi thì cũng rất ngạc nhiên, chứng minh gã không biết tôi ở đây, chỉ là vô tình gặp phải thôi. Nhưng tôi vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, đồng thời âm thầm phân tích tình huống và tìm ra cách đối phó. Sau khi nhận rõ tình huống, tôi trả lời: “Bạn gái của tôi ở đây mà anh Quân, tôi đến đây gặp cô ấy, thuận tiện bàn chuyện làm ăn với ông chủ Lưu”.

Hồng Vệ Quân không tin lời tôi giải thích, vẫn hung dữ hỏi: “Bạn gái? Mày lấy đâu ra bạn gái?”

Ta trả lời: “Anh bỏ súng xuống dùm đi anh Quân, tôi gọi bạn gái vào đây. Anh đừng có dọa cô ấy sợ”.

Hồng Vệ Quân không sợ tôi chạy trốn, mà lập tức. cất súng đi.

'Tôi kéo cửa ra, gọi Khương Nghiên một tiếng.

Chỉ một lát sau, Khương Nghiên đã chạy đến hỏi tôi gặp chuyện gì, cô ấy còn nói bên giám sát thị trường đang đến kiểm tra công ty nên không thể quan tâm tôi với ông chủ được.

Tôi lại kéo cô ấy vào văn phòng rồi hôn lên trán cô ấy. Khương Nghiên không kịp đề phòng, ngượng ngùng đến mức cổ cũng đỏ ửng, tôi cười tủm tỉm nói: “Anh Quân đến đây, em đến chào hỏi ảnh một tiếng đi”.

Lúc này Khương Nghiên mới quay sang nhìn, cô ấy không chỉ thấy được Hồng Vệ Quân còn thấy được Lưu Phúc An đang trốn một góc, người run cầm cập. Cô ấy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhút nhạt, lo lắng hào anh Quân”.

Trước kia tôi hợp tác với Khương Nghiên đưa Tăng Đồng Đồng vào cảnh sát, cho nên Hồng Vệ Quân cũng biết cô ấy. Gã gật đầu nói: “Được rồi, cô ra ngoài đi để tôi nói chuyện với Lý Hổ mấy câu”.

Sau khi Khương Nghiên rời đi, Hồng Vệ Quân hỏi: “Mày với ông chủ Lưu bàn chuyện làm ăn gì?”

Tôi lập tức kể về chuyện trước đây một chút, tôi rất tự tin vì chuyện này là thật nên dù gã có điều tra ra sao. cũng được. Hồng Vệ Quân xác nhận với Lưu Phúc An là tôi không nói dối, mới hỏi: “Thế mày căng thẳng như thế làm gì?”

Mỗi câu Hồng Vệ Quân nói ra đều đúng trong dự đoán của tôi, nên tôi rất bình tĩnh trả lời mà không lắp bắp: “Vì tôi đang cầm tiền lời đó! Anh Quân đến bắt tôi vì chuyện này sao? Thôi tôi nhả tiền ra là được rồi”.

Tôi biết Hồng Vệ Quân không thèm để ý hai mươi ngàn tệ kia, mà sao gã có thể không biết quy tắc ngầm trong ngành này. Thậm chí, Hồng Vệ Quân cũng không thể để tay sai của mình là đứa nghèo kiết xác được.

Gã không thèm để ý chuyện này với tôi, mà ngồi xổm xuống hỏi Lưu Phúc An: “Lý Hổ nói chuyện gì với mày?”

Lưu Phúc An nào dám nói dối, gã thẳng thắng nói ra những gì đã xảy ra cho gã nghe.

Hồng Vệ Quân nghe xong lập tức đi nhanh đến chỗ tôi rồi lại chĩa súng vào yết hầu, lạnh lùng hỏi: “Mày hỏi chuyện Lưu Phúc Sinh làm gì?”

'Tôi cũng đã chuẩn bị từ trước nên trả lời: “Ngụy Lượng bảo tôi đừng quá hống hách, tính cách cũng giống Lưu Phúc Sinh lắm. Nên tôi tò mà sao có chuyện đó, với lại tôi điều tra được ông chủ Lưu là em trai của Lưu Phúc Sinh nên đến hỏi thôi”.

“Đơn giản là tò mò à?” “Đúng vậy”.

Hồng Vệ Quân cười lạnh, lấy di động ra gọi cho Ngụy Lượng.

Sau khi gã hỏi một lúc cũng chắc chắn Ngụy Lượng đã nói những lời này với tôi nên lại cầm điện thoại chửi ầm lên: “Mày khùng hay gì, đang yên đang lành tự nhiên nhắc thằng Lưu Phúc Sinh làm gì? Lại còn nói Lý Hổ đừng kiêu ngạo, má mày, tao lột da mày...”

Sau khi Hồng Vệ Quân chửi một lúc cũng cúp điện thoại, gã đi đến trước mặt Lưu Phúc An nói: “Người bộ giám sát thị trường do tao gọi đến đây... Chỉ cần tao muốn thì có thể chơi chết mày, vậy nên mày đừng nói bậy bạ bên ngoài biết chưa?”

Từ sau khi Lưu Phúc An bị đạp ngã, gã chỉ biết nằm bò trên mặt đất, không dám đứng lên. Lúc này, gã vẫn Vâng... Vâng, em còn run lẩy bẩy gật đầu liên tục nói: biết rồi. Em không biết gì hết”.

Lúc này Hồng Vệ Quân mới đứng dậy, vẫy tay với tôi: “Đi.

Tôi lập tức đi theo Hồng Vệ Quân ra khỏi văn phòng.

Người bộ giám sát thị trường liên tục đi tán loạn trong công ty của Lưu Phúc An, văn kiện, hồ sơ gì đó đều bị xới tung quăng lộn xộn như đang xét nhà.

Một nhóm nhân viên đứng bên cạnh, im lặng không nói, sợ hãi đến mức mặt cũng trắng bệch.

Tôi đi đến bên cạnh Khương Nghiên, vỗ vai của cô ấy, nói cô ấy không sao hết. Sau đó, mới đi theo Hồng Vệ Quân xuống lầu.

Tôi tưởng rằng cửa ải này đã qua, nhưng Hồng Vệ Quân không buông tha cho tôi đi mà bảo tôi lên xe của gã. Sau đó chạy như bay thẳng đến một biệt thự ở vùng ngoại ô, sau khi gã đưa tôi vào trong lại bắt đầu điều tra tôi.

Đây cũng là lý do Vương Vĩ không đưa tôi máy nghe trộm hay bút ghi âm gì cả, không ai biết Hồng Vệ Quân lên cơn lúc nào.

“Mày lấy di động ra đây”. Hồng Vệ Quân lục soát cơ thể tôi xong lại ra lệnh. . ngôn tình hài

Tôi mở khóa điện thoại rồi đưa cho gã.

Trong di động của tôi chả có cái gì cả, những cuộc gọi cho Vương Vĩ đều đã xóa sạch. Vả lại mấy ảnh tôi đã chụp trong văn phòng của Lưu Phúc An cũng đã xóa hết.

Gã điều tra nát nước cũng chẳng phát hiện ra cái gì khả nghỉ, đúng lúc này di động tôi lại vang lên. Trái tim †ôi cũng theo đó mà nhảy lên cổ họng, sợ Vương Vĩ gọi đến đúng lúc thôi.

Hồng Vệ Quân cúi đầu liếc qua rồi đưa cho tôi nói: “Bật loa lên”.

Tôi nhận điện thoại, sau đó thở nhẹ nhõm khi phát hiện đó là Khương Nghiên gọi đến.

Tôi nhận điện thoại rồi bật loa lên, giọng Khương Nghiên vọng ra: “Về rồi à?”

Tôi trả lời: “Đúng thế”.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bộ giám sát thị trường vừa đi thì ông chủ khóc thật to trong văn phòng, nhiều nhân viên nghe thấy lắm...

“Không sao đâu, chắc bị sợ đến khóc thôi”.

“Ừm... Anh Quân đáng sợ quá đi, hay là đừng đi với gã nữa, được không?”, Khương Nghiên cẩn thận hỏi”.

”.. Anh Quân là người khá tốt, em yên tâm không sao đâu”. Tôi ngẩng đầu liếc Hồng Vệ Quân, sợ gã lại ghi thù lời của Khương Nghiên.

Nhưng Hồng Vệ Quân tỏ vẻ chả sao cả, chứng minh gã không quan tâm Khương Nghiên.

“Được rồi, tự xem xét rồi làm đi! Chứ nói thật là mọi người không có thiện cảm với gã, cũng mong người quen cách xa gã một chút!” Khương Nghiên hờn dỗi nói.

Sau khi tôi tắt máy, vội vàng nói: “Anh Quân đừng để ý, cô ấy còn nhỏ nói bậy bạ...”

Hồng Vệ Quân cười rất thong dong nói: “Người chửi †ao nhiều lắm, rồi có làm gì được tao đâu?”

Ngay khi tôi nghĩ giai đoạn kiểm tra đã kết thúc, Hồng Vệ Quân đột nhiên lấy di động ra gọi một số khác: “Này, mày đến công ty viễn thông, kiểm tra nhật ký trò chuyện của số này cho tao...”

Ngay sau đó, gã đọc một dãy số, mà đó là số di động của tôi!

Ngay lập tức tôi lạnh sống lưng, chân cũng hơi run lên. Tôi có thể xóa sạch nhật ký di động của mình, nhưng không xóa được nhật ký công ty viễn thông lưu lại. Nếu Hồng Vệ Quân điều tra, tôi sẽ bại lộ mất!

Hồng Vệ Quân cúp điện thoại, cười vui vẻ nói: “Đừng lo, tao chỉ điều tra như bình thường tôi. Chỉ cần mày qua được cửa ải này thì mày sẽ trở thành anh em ở bên cạnh tao rồi”.

Tôi căng thẳng muốn chết, ngay cả hô hấp cũng bất ổn. Nhưng tôi vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh nói “vâng”.

Hồng Vệ Quân ngồi trên sô pha kiên nhẫn đợi, mà lòng tôi lại rối như tơ vò. Tôi biết bản thân chắc chắn toi rồi, chỉ cần gã điều tra được nhật ký tôi nói chuyện với Vương Vĩ, kiếp sống gián điệp của tôi coi như kết thúc. Có khi còn mất mạng tại chỗ này luôn!

Hồng Vệ Quân vẫn cầm lấy súng, có thể móc ra để cướp mạng của tôi bất cứ lúc nào. Tôi cố gắng nhắc bản thân phải bình tĩnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào tay của gã. Nếu đối phương hành động gì khác thường, tôi sẽ lập tức đá một chân trước rồi cướp lấy súng bằng bất cứ giá nao.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây nhưng với tôi nó lại dài đăng đãng như một năm. Tôi biết quả bom này sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ nổ, mà lại chẳng có cách nào ngăn cản được. Tôi chỉ đành mô phỏng từng động tác cướp súng để bắt chước theo trong đầu.

Cuối cùng di động của Hồng Vệ Quân vang lên!

“Alô... Điều tra được rồi đúng không? Được, gửi vào tin nhắn cho tao đi, với lại mày phải ghi lại thật tỉ mỉ, đánh dấu tên họ và nơi gọi của mấy số trên cho tao... Được, cứ vậy đi”.