Đại Ca Vượt Ngục

Chương 29: Tăng Đồng Đồng vui vẻ



Sau khi cúp điện thoại, Hồng Vệ Quân cúi đầu nhìn điện thoại, trong quá trình này, tay gã không ngừng sờ

vào báng súng, tôi cũng không ngừng dõi theo động tác của gã.

Không biết qua bao lâu, Hồng Vệ Quân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Không thành vấn đề, chúc mừng mày đã vượt qua khảo nghiệm của I taoI"

Còn tôi thấy hơi choáng váng. L Không thành vấn đề?

Không thể nào, Vương Vĩ là cảnh sát hình sự ở văn phòng thành phố, nhật ký cuộc gọi giữa hai chúng tôi là có thật, mà không chỉ có một lần, Hồng Vệ Quân không thể nào không nhìn ra vấn đề. Tên này đang có âm mưu gì đây?

Hồng Vệ Quân đứng dậy, tay không nắm vào báng súng, gã đi đến chỗ tôi, vỗ vai tôi nói: “Làm nghề này, mày phải cẩn thận, đừng bận tâm! Tao thẩm vấn vì tao có một vụ mới cho mày. Mọi người đều phải vượt qua bài kiểm tra này, và mày tất nhiên cũng không ngoại lệ. Đừng tò mò về chuyện của Lưu Phúc Sinh, sau này cũng đừng hỏi lại. Được rồi, mày về trước đi, tối nay tao sẽ gọi lại cho mày".

Lúc này, gã lại ôm tôi, vỗ lưng tôi nói: "Người anh em, nếu mày không làm tao thất vọng, tao cũng sẽ không để mày thất vọng. Tao đảm bảo răng mày sẽ đứng đầu huyện Tương!"

.. Những lời này nghe thật quen tai, Hồng Vệ Quân cũng đã từng nói với Doãn Thần như thết

Đương nhiên là tôi không tin, nhưng tôi vẫn có chút kinh ngạc, chắc chắn Hồng Vệ Quân đã tìm thấy đoạn ghi âm cuộc gọi giữa tôi và Vương Vĩ, nhưng tại sao gã lại làm như vậy thì tôi thực sự không thể hiểu được.

Mãi cho đến khi rời khỏi biệt thự của gã, bước đi trên con đường rải sỏi với không khí trong lành và ánh nắng ấm áp chiếu vào người, tôi mới nhận ra mình đã thực sự thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ. Gã thực sự đã để tôi đi.

Tôi bỏ chạy khỏi hộp đêm nhanh nhất có thể, sau đó lấy ô tô, phóng điên cuồng ra khỏi thành phố vì sợ gã sẽ phái một số đàn em đến ám sát tôi.

Khi ra đến ngoại thành, tôi trốn vào một khu đất hoang, xác định xung quanh không có ai mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Vĩ.

"Tôi bị lộ rồi! Tôi không biết tại sao Hồng Vệ Quân lại thả tôi đi, nhưng tôi quả thực đã bị lộ!". Tôi nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra.

Vương Vĩ nghe xong liền bật cười: “Yên tâm, hắn ta không phát hiện ra chuyện gì đâu! Mỗi lần nói chuyện điện thoại, tôi đều yêu cầu công ty viễn thông xóa ghi âm rồi! Dù hẳn ta có nhờ người vào hậu trường để kiểm tra cũng sẽ không tìm được gì cả!”

“Thật vậy sao?”, tôi có vẻ ngạc nhiên.

"Đương nhiên! Thân là cảnh sát hình sự, chúng ta sao có thể không nghĩ tới chuyện này? Có điều, Hồng Vệ Quân đã hoàn toàn tin tưởng anh, sau này mọi chuyện sẽ khởi đầu rất thuận lợi!", Vương Vĩ không giấu được sự nhẹ nhõm và vui mừng trong giọng nói.

Tôi chờ hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật mình không bị lộ, thở dài, Vương Vĩ thật sự rất chu đáo, sau đó nhanh chóng nói: “Ngoài ra, tôi còn có một số phát hiện khác...”

Tôi lại kể cho anh ta nghe về chuyện của Lưu Phúc An và gửi cho anh ta bức ảnh tôi chụp được ở văn phòng.

Sau khi nhờ bộ phận kỹ thuật kiểm tra, Vương Vĩ hào hứng nói với tôi rằng số tài khoản này quả thực là tài khoản con của người đã khuất Lưu Phúc Sinh, vì nó được giấu rất bí mật nên họ không bao giờ phát hiện ra.

Tài khoản con của Lưu Phúc Sinh chỉ có liên quan với một người - Lưu Phúc An!

Những gì trong bức ảnh cho thấy chính là bản ghi âm cuộc gọi giữa hai người, chỉ vài ngày trước khi Lưu Phúc Sinh bị giết, hai người đột nhiên có nhiều liên lạc hơn, với hơn chục cuộc gọi mỗi ngày, cho thấy Lưu Phúc. Sinh đã biết gã sắp phải đối mặt với cái gì, đó là lý do tại sao gã nóng lòng muốn liên lạc với em trai mình.

Nói cách khác, thật sự có khả năng Lưu Phúc An đã biết được điều gì đó!

"Chúng tôi sẽ ngay lập tức mở cuộc điều tra về Lưu Phúc An. Lý Hổ, cảm ơn đã cung cấp manh mối quan trọng như vậy. Tôi sẽ xin cấp thưởng 3.000 nhân dân tệ cho anh", Vương Vĩ nghiêm túc nói trong điện thoại.

3.000 nhân dân tệ?

Ba ngàn nhân dân tệ có đáng để mạo hiểm lớn như vậy không?

Tôi hơi ngơ ngác, tôi làm quản lý cho một quán bar, mỗi tháng kiếm được mấy chục ngàn, chưa tính hoa hồng, nói thế nào nhỉ, làm công việc này thực sự là vì tình cảm thôi, bằng không chỉ dựa vào công việc này thì đến kiếp sau cũng chưa chắc đã giàu được.

Tôi nghiêm túc nói: “Muốn điều tra hắn nhất định sẽ kinh động đến Hồng Vệ Quân. Hơn nữa, Lưu Phúc An có lẽ cũng không tiết lộ gì đâu, anh không nhìn thấy bộ dạng của hẳn thôi, hắn sợ đến mức run như cầy sấy!”

Vương Vĩ trịnh trọng nói: “Chúng ta đương nhiên sẽ không công khai điều tra hắn, ít nhất không thể mang hắn về đồn cảnh sát, huống chỉ là mặc cảnh phục đi tìm hắn! Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ hắn sẽ giữ bí mật. Nghĩ mà xem, tại sao hẳn phải in bản ghi âm cuộc gọi này ra?"

Mắt tôi chợt sáng lên: “Có phải là hắn ta có ý định tố cáo?”

"Đúng!", Vương Vĩ quả quyết nói: "Hắn không dám nói, bởi vì sợ Hồng Vệ Quân trả thù. Chỉ cần chúng ta có thể bảo đảm an toàn của hắn, chưa chắc không moi được gì từ miệng hắn!"

Nghĩ như vậy, quả thực có lý.

Nhưng tôi chỉ là người cung cấp thông tin, những vấn đề này chỉ có thể giao cho Vương Vĩ và những người khác chuyên nghiệp hơn.

Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ và tôi có thể thực sự thoát khỏi nanh vuốt của Hồng Vệ Quân càng sớm càng tốt.

'Trò chuyện xong, biết tạm thời mình đã an toàn nên tôi quay lại hộp đêm.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã nhìn thấy Tăng Đồng Đồng đang ngồi trên ghế của mình, nghịch chiếc máy tính trên bàn, thỉnh thoảng lại cười vang như đang xem phim, còn có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của Châu Tỉnh Trì.

“Ai cho cô vào?”. Tôi cau mày, chỉ mới ba ngày cô gái lại muốn leo lên đầu người khác ngồi.

Bình thường Tăng Đồng Đồng vừa nhìn thấy tôi sẽ trốn đi, nhưng lần này cô ta ngẩng đầu lên không đồng ý nói: “Đây là phòng làm việc của bạn trai tôi, sao tôi không được vào?”

Nhìn thấy cô ta như vậy, tôi không khỏi muốn tát cô ta một cái, nhưng đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân, chính Ngụy Lượng bưng một tách trà đi vào.

“Anh xuất viện rồi à?”. Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên và cuối cùng cũng hiểu tại sao Tăng Đồng Đồng lại dám làm càn như vậy.

*Ừ, ra rồi” Ngụy Lương khẽ mỉm cười, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

'Tăng Đồng Đồng ngồi ở phía sau bàn cười, vẻ mặt càng đắc ý: "Anh đang ngạc nhiên hay kinh ngạc?”

Ngụy Lương dưỡng thương mất một trăm ngày, bị A Phát đâm cho mấy nhát, không có khả năng hồi phục nhanh như vậy, có lẽ là bị Tăng Đồng Đồng cưỡng ép kéo về.

Đồng thời, tôi cũng hiểu tại sao Hồng Vệ Quân lại nói sẽ sắp xếp công việc mới cho tôi. Ngụy Lương đã trở lại, tôi phải thoái vị để nhường. chỗ cho “người xứng đáng” hơn.

“Ngồi đi!", Ngụy Lương mỉm cười, đối với tôi khá khách khí.

"Không cần, nếu anh đã trở về rồi, vậy tôi đi trước, trở về chờ anh Quân gọi điện thoại", tôi vẫy tay, xoay người rời đi.

'Tôi và Ngụy Lương khá hoà thuận, chỉ cần bỏ qua mâu thuẫn thì coi như xong xuôi, nhưng nào ngờ Tăng

Đồng Đồng sẽ không bỏ qua cơ hội này để chế nhạo tôi, vì có người chống lưng cho cô ta rồi, cô ta lập tức lớn tiếng nói: “Lý giám đốc, anh đi đâu vậy? Không phải mấy ngày trước anh mới phơ bày quyền lực của mình sao?”

Tôi quay lại, chỉ vào Tăng Đồng Đồng và nói: "Đừng ép tôi tát côi"

Tăng Đồng Đồng đứng bật dậy, đôi mắt hình quả hạnh mở to: “Sao anh dám!”. Trông cô ta có vẻ nghị lực hơn mấy ngày trước rất nhiều, thể hiện ý nghĩa câu “cáo mượn oai hùm” một cách sống động.

Ngụy Lương cũng tối sầm mặt lại: “Lý Hổ, tôi còn ở đây”

Tôi liếc nhìn anh ta rồi nói: “Anh ở đây thì thế nào? Nếu anh có sức lực đi khuyên tôi, tại sao không kêu cô †a im miệng đi... Lần nào cũng là cô ta kiếm chuyện với tôi trước”.

Ngụy Lương ngập ngừng, ánh mắt lấp loé, dường như nhớ tới lời cảnh cáo của Hồng Vệ Quân, chỉ có thể quay đầu lại nói: “Đồng Đồng, đừng nói nữa!”

Tăng Đồng Đồng làm sao có thể nuốt trôi được cục †ức này, cuối cùng cô ta cũng đợi đến khi Ngụy Lương trở lại, tưởng rằng có người chống lưng, cuối cùng mùa xuân cũng đã đến, nhưng cơn tức chưa kịp xả đã phải ngậm miệng, lo lắng nói: “Không phải chứ, tại sao anh phải sợ tên này, gã mới ở cùng anh Quân có mấy ngày... Xét về địa vị và trình độ, gã hoàn toàn không bằng anh...

"Anh bảo em câm miệng!", Ngụy Lượng đột nhiên gầm lên.

'Tăng Đồng Đồng cuối cùng cũng ngừng nói, nhưng trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, giống như một con gà trống bị đánh bại nhưng không chịu nhận thua.