Đại Ca Vượt Ngục

Chương 3: Chết tiệt, người được hẹn là cô ấy



Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu tôi trong giây lát, tôi từ bỏ ngay lập tức vì tôi thực sự không muốn dính đến Hồng Vệ Quân!

Tôi: “Sếp Vương, làm ơn hãy để tôi đỉ, khó khăn lắm tôi mới ra được, tôi chỉ muốn làm một công dân bình thường..”

Vương vr ỉm lặng hồi lâu, chắc là vì nhìn thấy quyết tâm của tôi nên thở dài một hơi mới nói: “Thôi, anh không muốn làm người cung cấp thông tin cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng dính líu đến Hồng Vệ Quân, cẩn thận đừng để bản thân bị vướng vào”.

Tôi hiểu ý của anh ta, yên tâm đi, tôi chắc chắn không qua lại với anh ta, nghĩ lại: “Anh không sợ tôi quay đầu nói cho Hồng Vệ Quân chuyện này sao?”

Vương vr vỗ vỗ vai tôi: “Chúng tôi đã điều tra anh, biết anh sẽ không làm vậy. Nếu anh đổi ý, thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, trong điện thoại của anh không phải có số của tôi à?”

Nóỉ xong, anh ta quay người, lái chiếc Santa bỏ đi.

Tôi cũng quay lại tiệm rửa xe và thấy A

Phát vẫn đang cầm bình cứu hỏa, có vẻ đang rục rịch chuẩn bị hành động, dở khóc dở cười nói: “Bỏ xuống đi, thật sự không sao đâu, sau này đừng hung hăng như vậy, không đến mức đó đâu!”

“Cảm giác những người tới hôm nay đều không phải người tốt!”, A Phát nghiến ráng nghiến lợi, trợn tròn mắt.

“Lý Hổ?”. Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm nhút nhát rụt rè.

vẫn là giọng nữ!

Tôi quay lại thì thấy đối phương là một phụ nữ khá ưa nhìn, mới ngoài đôi mươi, trên mặt trang điểm một chút, mặc bộ vest công sở màu đen làm nổi bật vóc dáng thon thả, rõ ràng là một nhân viên công sở vừa bước ra từ văn phòng.

“Cô là?”, tôi nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.

Hôm nay có quá nhiều người không biết từ đâu đến tìm tôi, A Phát cầm bình cứu hỏa định lao về phía trước nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại.

Người phụ nữ không nhận ra điều gì kỳ lạ ở A Phát vẫn mỉm cười: “Lý Hổ, cậu không nhận ra tôi nữa à? Nhìn kỹ hơn đỉ!”

Tôi nhìn kỹ lại, càng nhìn càng cảm thấy

quen thuộc, sau đó buột miệng thốt ra: “Khương Nghiên?”

Khương Nghiên cũng là bạn học cấp ba của tôi, cô ấy học cùng lớp với tôi và Tăng Đồng Đồng, nhưng khi đó tôi và Tăng Đồng Đồng đều là nhân vật nổi tiếng, tôi học giỏi và có nhiều bạn bè, Tăng Đồng Đồng xỉnh đẹp, còn Khương Nghiên thì không thu hút, ngoại hình bình thường, không ai để ý đến cô âỳ, trong lớp, cô ấy gần như là người vô hình, không ngờ rằng con gá ĩ sau 18 tuổi sẽ thay đổi nhiều như vậy, bây giờ cô ấy trông rất đẹp, có lẽ đã học cách trang điểm và ăn mặc.

“Không tệ không tệ, vẫn còn nhớ ra tôi”, Khương Nghiên vẫn cười.

‘Vậy thì chắc không sao đâu.”, A Phát lẩm bẩm, đặt bình cứu hỏa xuống, tiếp tục dọn khăn bẩn đi.

Lúc này trời đã tối, cũng không có người tới rửa xe, tôi bước ra ngoài, có chút bất ngờ hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Khương Nghiên nói: “Lúc giữa trưa Đồng Đồng gọi điện cho tôi, nói cậu đang rửa xe ở đây, lúc đó tôi đang đi làm nên không đến được, bây giờ tan sở nên tôi qua đây xem thử’,

Nghe vậy, sắc mặt tôi tối sầm, hóa ra là

Tăng Đồng Đồng đã gọi điện cho cô ấy vào buổi trưa.

Tôi lạnh lùng hỏi: ‘Vậy là cậu đến để chế giễu tôi à?”

Thực ra tôi nghĩ rửa xe không có gì sai, tại sao người trẻtuổỉ mới hai mươi tuổi lại không thể rửa xe, tay làm hàm nhai thì có gì sai, đám phụ nữ này có cần quá đáng đến vậy không, họ cho rằng ai cũng là cậu ấm cô chiêu sao.

A Phát đang định cầm bình cứu hỏa bước ra lần nữa nhưng tôi lại ngăn cậu ta lại.

Thay vào đó Khương Nghiên lại sửng sốt: “Chế giễu cái gì? Đồng Đồng nói cậu ở đây, tôỉ vui mừng còn không kịp, đã lâu rồi không có tin gì của cậu! Đã lâu không gặp, tôi muốn tặng cậu một món quà gặp mặt! Tôi đặc biệt hỏi Đồng Đồng về dáng người hiện tại của cậu, cậu có thể thử trước xem có vừa người không, nếu không thì có thể thay đổi”,

Sau đó, Khương Nghiên đưa ra hai chiếc túi xách, trên túi có logo Anta, một chiếc đựng giày, chiếc còn lại đựng áo và quần dài, nhãn mác vẫn chưa được gỡ bỏ, cả hai đều còn mới.

Các thương hiệu nội địa như Anta có giá không hề đắt, nhưng một bộ này cũng tốn hơn một ngàn, cái này tặng cho tôi sao?

Lần này đến lượt tôi sửng sốt: “Ý cậu là gì?”

“Không có ý gì hết..”, Khương Nghiên chớp mắt hai cái, cười tủm tỉm: “Là bạn học cũ, đã lâu không gặp, tặng quà gặp mặt cho cậu cũng đâu quá đáng đúng không? ôi trời, cậu đừng khách sáo với tôi, lần đó tôi tới tháng, cậu đã từng giúp tôi còn gì! Chúng ta cũng coi như có qua có lại”,

Khương Nghiên nói như vậy, làm tôi chợt nhớ ra, khi tôi học cấp ba, cô ấy ngồi trước mặt tôi, có Lân tôi nhìn thấy vết máu trên quần của cô ấy nên đã cởi đồng phục học sinh của mình đưa cho cô ấy che lại.

Đây chỉ là một việc rất nhỏ, Khương Nghiên không nhắc tôi cũng đã quên, không ngờ cô ấy lại nhớ rõ như vậy.

“Chắc lần này thật sự không có việc gì..”, A Phát lẩm bẩm, lại ôm bình chữa cháy quay trở về.

Tôi nhìn xuống bộ đồ ngụy trang và ủng đi mưa cao su mình đang mang, chợt hiểu ra điều gì đó, liền nói: “Tăng Đồng Đồng nói tôi ngay cả quần áo tử tế cũng không có, nên cô cố ý mua một bộ gửi cho tôi sao?”

Sau khỉ bị tôi vạch trần, Khương Nghiên

không còn cách nào khác ngoài gật đầu, nhưng nhanh chóng nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy không sao, con người có lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường, mặc dù tôi không biết cậu đã trải qua những gì… Lý Hổ, chỉ cần cậu trở về, mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu, chúng tôỉ sẽ ở bên cạnh cậu!”

Thực ra tôi không cần bất kỳ lời động viên nào cả, tôi có thể tự điều chỉnh rất tốt và tôi nghĩ nếu từng vào tù cũng không có vấn đề gì, tuy hơi khó nói nhưng không phải là tôi không thể sống được nữa và chỉ biết tiếc nuối cho bản thân mình.

Nhưng những lời nói của Khương Nghiên thực sự làm tôi ấm lòng.

Không có cách nào, Tăng Đồng Đồng ở phía trước, Khương Nghiên ở phía sau, sự tương phản quá mạnh mẽ, hai người đều từng học cùng một lớp, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy – trước đây khi chúng tôi học chung lớp, tôi và Tăng Đồng Đồng có mối quan hệ thân thiết hơn!

“Thực ra tôi có quần áo rồi, còn đây là bộ tôi mặc khi đi làm… Nhưng cũng cảm ơn cậu, tôi sẽ nhận lấy nó!”. Tôi không phải là người nhút nhát nên tôi cầm túi và mỉm cười với Khương Nghiên.

“Thì ra là như vậy… Dù sao tôi cũng tặng cho cậu rồi! Nếu tiện thì bây giờ cậu mặc vào thử, để tôi xem qua!”, Khương Nghiên cũng cười tươi.

Sắc trời cũng hoàn toàn tối sầm xuống, đôi mắt cô sáng long lanh như ánh trăng.

“Được”, tôi xách theo túi giấy quay lại tiệm rửa xe.

“Đây có phải là chị dâu không?”, A Phát đang giặt khăn quay qua hỏi một câu, bình chữa cháy đã bị ném sang một bên.

“Chị dâu cái đầu cậu, làm việc của cậu đi!”. Tôi cười rồi mắng một câu, nhưng trong lòng tôi vẫn ấm áp, những mệt nhọc trong công việc dường như tan biến.

Tôi vào phòng trong, mặc quần áo và mang giày rồi lại bước ra ngoài.

“Ha, đẹp trai đấy! Quả nhiên, đây mới chính là anh Đại Hổ trong lòng chúng tôi!”, Khương Nghiên vỗ tay và mỉm cười vui vẻ, giống như một đứa trẻ vừa vào mẫu giáo.

Thật ra tính cách của Khương Nghiên đã thay đổi rất nhiều, trước đây trong lớp cô ấy như là người vô hình và rất ít nói, tôi thậm chí còn không nhớ về cô ấy, giờ cô ấy xỉnh đẹp khác rồi,

CÔ ấy vui vẻ và tự tin hơn rất nhiều.

“Khá vừa vặn!”. Tôi cử động, quần áo của các thương hiệu trong nước có thể không được hợp mốt và thời thượng cho lắm, nhưng chất lượng vẫn được đảm bảo và rất thoải mái khỉ mặc.

“ừm, nguyên nhân chính là do cậu không thay đổi nhiều, vần mua theo kích thước cũ, may là vừa người!”, Khương Nghiên cũng gật đầu hài lòng.

“Cậu đang chế giễu tôi mấy năm nay không lớn nổi sao..”, tôi vừa cười khổ một tiếng thì chợt nhận ra điều gì đó: “Sao cậu biết được số đo cũ của tôi…”

“Ôi trời, trước đây chúng ta từng đăng ký đồng phục đó!”

“Đôi giày cũng vừa vặn một cách hoàn hảo…”

“Cậu hỏi nhiều quá!”

Khuôn mặt của Khương Nghiên hơi đỏ lên.

Tôi mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, điều chắc chắn là có lẽ Khương Nghiên đã chú ý đến tôi từ lâu. Hôm nay tôi vừa bị Tăng Đồng Đồng kích thích, lại có một cô gái khác đến hỏi han ân cần, mấu chốt là cô ấy xinh đẹp, nói không

rung động là nói dối, lập tức nói: “Được, cảm ơn, tôi đãi cậu một bữa đì!”

“Được..”, Khương Nghiên ngay lập tức đồng ý, nhưng sau đó do dự: “Hay là tôi mời cậu đi…”

Tôi dở khóc dở cười: “Tôi không biết Tăng Đồng Đồng đã nói với cậu như thế nào, nhưng tôi thực sự không đến nỗi khốn khổ như cô ta miêu tả! Tôi không giàu, nhưng cũng không phải quá nghèo, vẫn có tiền mời cậu ăn một bữa cơm”,

Lúc này Khương Nghiên mới nở nụ cười: “Vậy thì tốt quá!”

Tôi quay lại tiệm, dặn dò A Phát để cậu ta dọn dẹp xong đóng cửa tiệm rồi đi ăn một mình, không cần đợi tôi.

A Phát hỏi: “Tối nay không về à?”

Vê chứ, ăn cơm xong là về.

A Phát liếc nhìn tôi và thốt ra hai từ: “Vô dụng”,

Tôi:”…”

Lúc mới đêh đây cậu ta gọi tôi là ông chủ, sau khỉ quen thì cậu ta gọi là anh Hổ, bây giờ thì trực tiếp gọi tôi là vô dụng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cậu ta cũng leo lên đầu tôi ngồi thôi!

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian xử lý cậu ta, tôi đang vội đi hẹn hò nên rửa mặt qua loa rồi cùng Khương Nghiên đi ra ngoài.

A Phát bước ra cửa và hét lên: “Tạm biệt anh Hổ! Tạm biệt chị dâu! Buổi tối đừng về, tôi sẽ khóa cửa!”

Mặt của Khương Nghiên đỏ bừng lên.

Tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta là đồ điên ấy”. Thực ra, trong lòng tôi vui đến nở hoa và cảm thấy A Phát khá hữu ích vào thời điểm quan trọng.

Tôi không có ô tô nên phải bắt taxi, tôi đưa Khương Nghiên đi thẳng đến khu ẩm thực lớn nhất khu vực chúng tôi, trong lúc đó vừa suy nghĩ xem nên chiêu đãi cô ấy món gì.

Khương Nghiên thực sự khá vui vẻ, cô ấy chủ động trò chuyện với tôi sau khi lên xe, hỏi tôi mấy năm trước đã đỉ đâu, thấy tôi có vẻ khó xử, cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, cũng nhờ có Đồng Đồng, mới có thể gặp lại cậu.

Tôi rất vui khỉ ở bên Khương Nghiên, nhưng khi cô ấy nhắc đến Tăng Đồng Đồng, tôi cảm thấy hơi khó chịu và khuôn mặt tôi lại lạnh lùng.

Khương Nghiên hiển nhiên biết nguyên nhân, có chút xấu hổ nói: “Đừng trách Đồng Đồng. Gia đình cậu ấy gặp phải biến cố nên mới trở nên như thế này… thật ra cậu ấy vẫn là một người tốt”

Theo tôi, dù trong nhà có xảy ra chuyện gì thì đó cũng không phải nguyên nhân khiến cô ta trở nên như vậy.

Nếu cô ta thay đổi, có nghĩa là bản chất của cô ta là như vậy.

Nhưng tôi lại lười tranh luận và ỉm lặng suốt chặng đường.

Khi chúng tôi đến khu ẩm thực, vừa xuống xe, điện thoại di động của Khương Nghiên đột nhiên reo lên, cô ấy liếc nhìn rồi tỏ ra không được tự nhiên: “Tôi biết cuộc gọi là của Tăng Đồng Đồng, nên cứ nghe đi, việc của chúng tôi không liên quan gì đến cậu”.

Khương Nghiên ậm ừ, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại, một lúc sau cô quay lại, với vẻ mặt khó xử: “Lý Hổ, Đồng Đồng hẹn tôi ăn cơm, có chuyện tìm tôi… Hay là chúng ta đổi ngày khác đi?”

Tôi cảm thâỳ không sao, chúng tôi lưu số điện thoại của nhau và thống nhất ngày mai sẽ liên lạc, sau đó cô ấy bắt taxi rời đi.

Tôi khá bất lực, cứ tưởng rằng đó là một buổi hẹn hò tuyệt vời nhưng cuối cùng lại thảm hại đến thế này. Nếu bây giờ quay lại, tôi sẽ bị A Phát cười nhạo, tôn nghiêm của ông chủ cũng sẽ mất hết.

Tôi tùy tiện ăn một tô mì lớn ở khu am thực, trả tiền rồi bước ra ngoài

Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân tôi chợt run lên, tôi nhớ đến cuộc trò chuyện trước đó của Tăng Đồng Đồng với Ngụy Lượng, tối nay họ sẽ có một cuộc hẹn ăn tối với một người bạn thân, định lôi kéo một người làm gái tiếp rượu.

Tăng Đồng Đồng đã hẹn được Khương Nghiên!

Chết tiệt!