Đại Ca Vượt Ngục

Chương 4: A Phát xảy ra chuyên rồi



Tăng Đồng Đồng chỉ hỏi thì cũng không sao (dù vậy, tôi nghĩ cũng hơi quá, vì cò ấy là bạn cùng lớp và là bạn thân của cô ta), nhưng ý đồ của Ngụy Lượng đã rất rõ ràng, nếu không nghe lời sẽ ép cô ấy!

Không nói thêm nữa, tôi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Khương Nghiên, nhưng điện thoại lại thông báo tắt máy.

Châng lẽ đã bị bắt đỉ fôì?

Trên trán tôi dần dần đổ mồ hôi lạnh, mối quan hệ của tôi và Khương Nghiên thực ra chỉ ở mức bình thường, mặc dù hiện tại chúng tôi rất hợp nhau, cũng chưa đến mức có thể xông pha khói lửa vì đối phương, nhưng nhìn bộ quần áo mới trên người mình, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại và bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng khỉ tôi và Khương Nghiên tách ra, khỉ cô ấy lên xe taxi có nói với tài xế đi nhà hàng ếch trâu gì đó…

Đúng, nhà hàng ếch trâu Tịnh Tịnh!

Tôi lập tức bắt taxi đến chỗ Khương Nghiên, hy vọng sẽ đến kịp lúc.

Huyện của chúng tôi không lớn nên chỉ

trong vài phút, xe taxi đã đến trước cửa nhà hàng ếch trâu Tịnh Tịnh. Đây là một cửa hàng hướng mặt tiền ra đường, có cửa sổ sát đất cực lớn, tôi lập tức nhìn thấy Khương Nghiên và Tăng Đồng Đồng đang ngồi bên cửa sổ.

Người ở đây là tốt rồi, có thể là di động hết pin mới tắt máy.

Thâỳ Khương Nghiên vẫn bình an vô sự, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xuống xe đỉ vào trong. Vừa bước tới cửa, một chàng trai trẻ đã tiến về phía tôi, chính là Ngụy Lượng!

Tôi theo bản năng cúi đầu xuống, không muốn anh ta nhìn thấy mình.

Ngụy Lượng vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “ờ, anh Quân… ừm, buổi chiều đã đến phố Cây Hòe Già, tên kia không ở nhà… Người tên Lý Hổ quá nhiều, trong chốc lát không thể tìm ra..”.

Thế mà tên này vẫn đang tìm kiếm tôi!

Tòi không khỏi cúi đầu lần nữa, giả vờ chơi điện thoại di động.

Tôi đã thay quần áo và vì anh ta không có ấn tượng sâu sắc về tôi nên thực sự không nhận ra tôi. Anh ta đứng ở cửa, vẫy tay với một hướng, lập tức có hai thanh niên trông như cây

“Anh Lượng!”

“ừm”.

Ngụy Lượng lên tiếng, tiếp theo liền: “Nếu lát nữa con nhỏ đó không muốn, tôi và Đồng Đồng sẽ lừa cô ta ra ngoài, các cậu có thể trực tiếp ra tay”.

“Được!”. Hai người đồng ý ngồi chờ dưới một gốc cây, cạnh đó trùng hợp lại là chiếc BMW của Ngụy Lượng.

Quả nhiên muốn ép buộc!

Nhìn bóng lưng Ngụy Lượng, tôi tức đến mức ngứa răng, trong lòng thầm nghĩ, Tăng Đồng Đồng ơi là Tăng Đồng Đồng, cô đúng là chẳng ra gì, tôi thật sự muốn tát cô ta hai bạt tai.

Đồng thời, tôi cũng gặp phải khó khăn, bọn họ có quân trong lẫn ngoài, muốn cứu Khương Nghiên có lẽ không dễ dàng.

Báo cảnh sát?

Bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, làm sao mà báo được?

Hơn nữa, Ngụy Lượng là người của Hồng Vệ Quân, báo cảnh sát có lẽ cũng vô dụng…

Suy nghĩ một lúc, tôi gọi điện cho A Phát, rồi trốn vào con hẻm gần quán ếch trâu để chờ đợi.

Một lúc sau, A Phát đến, sau giờ làm việc, cậu ta cũng thay quần áo bình thường, mặc một chiếc áo khoác denim và đi đôi giày da ngoại cỡ, trông cậu ta giống như một người cao bồi hoang dã phết!

“A Phát!”

Tôi gọi lớn một tiếng và A Phát nhanh chóng đến chỗ tôi.

“Đây!”, A Phát đưa tay ra và đưa cho tôi một chiếc hộp giấy nhiều màu sắc.

“Cái gì vậy?”, vẻ mặt tôi mê mang.

“Ba con sói! Anh gọi tôi đến, không phải để đưa bao cao su sao? Anh đi hẹn hò, mà không biết tự chuẩn bị, lúc quan trọng còn phải nhờ tôi ra tay…”, A Phát nói như đúng rồi.

“Cái gì tào lao vậy!”. Tôi hất chiếc hộp giấy ra khỏi tay cậu ta và nhanh chóng kể cho cậu ta nghe về tình hình hiện tại: “Cần phải cứu Khương Nghiên, nhưng bọn họ có nhiều người, phải đánh lạc hướng trước…”.

Tôi không muốn đối đầu với Ngụy Lượng, tôi không sợ anh ta, nhưng tôi hơi lo lắng về

Hồng Vệ Quân sau lưng anh ta. Vì vậy, tôi quyết định lừa họ bằng cách để A Phát giả làm còng nhân vệ sinh đường phố, đầu tiên là dụ hai tên tay sai gần chiếc BMW đi chỗ khác.

Nếu chỉ còn lại Ngụy Lượng thì sẽ dễ dàng đem Khương Nghiên đì.

Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì A Phát đã lao ra ngoài.

“Không phải chỉ là muốn dụ hai người kia đỉ sao? Quá đơn giản!”, A Phát buông một lời rồi lao ra khỏi con hẻm như một cơn gió.

… Chuyện này vượt quá tầm kiểm soát, tôi hối hận vì đã gọi cậu ta đến rồi!

“Này! NàyỊ”. Tôi hét lên haỉ lần nhưng không có tác dụng nên tôi nhanh chóng bước tới đuổi theo.

Cùng lúc đó, A Phát đã lao tới phía trước chiếc BMW, hai người đàn ông đang dựa vào thân xe hút thuốc và thỉnh thoảng quan sát tình hình trong nhà hàng. Một “cao bồi hoang dã” đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, cả hai người đều ngơ ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy trai đẹp hả!”, A Phát mắng một câu và bất ngờ tát thật mạnh vào mặt một người trong số họ.

Sau đó cậu ta quay người bỏ chạy.

Bị tát một cái, một trong hai tên đàn em vứt điếu thuốc đỉ, tiến lên đuổi theo, theo sau là một “cây gậy” khác.

Tôi vừa chạy ra khỏi con hẻm thì cảnh này khiến tôi trợn mắt há mồm.

Vậy cũng được hả?

Ba người đuổi nhau cả đoạn đường, trong nháy mắt đã cách nhà họ mâỳ chục mét, nếu A Phát cứ như vậy trốn thoát thì coi như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhưng cậu ta đã bị bắt kịp, và ba người họ đã đánh nhau lộn tùng phèo trên đường, tiếng gầm gừ, chửi bới vang vọng khắp khu phố.

Ngay sau đó, Ngụy Lượng, Khương Nghiên và Tăng Đồng Đồng nghe thấy tiếng động và chạy ra ngoài.

“Mẹ nó, chuyện gì vậy?”

Ngụy Lượng chửi bới rồi lao tới giúp đỡ.

Mà A Phát khỏe như nghé con, bị ba người vây đánh cũng không thất thế. Mặc dù tôi nghĩ A Phát quá bốc đồng nhưng mọi chuyện đã đến mức này, tôi không thể lãng phí cơ hội và nhanh chóng chạy về phía Khương Nghiên.

“Lý Hổ…”. Nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt Khương Nghiên kinh ngạc, Tăng Đồng Đồng cũng có vẻ kinh ngạc.

“Đi thôi!”. Tôi hét lên, nắm lấy cánh tay của Khương Nghiên và chạy vào con hẻm bên cạnh.

Khương Nghiên có vẻ bối rối, nhưng vẫn đi theo tôi.

Tăng Đồng Đồng tóm lấy cánh tay tôi, hét lên: “Lý Hổ, anh làm gì vậy! Không được mang Khương Nghiên đi!”

Tôi không nhịn được nữa, quay lại tát cô ta một cái thật mạnh rồi hét lên: “Cút!”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy…”. Đối mặt với cảnh tượng này, Khương Nghiên có chút ngơ ngác.

“A..”, Tăng Đồng Đồng hét lên, đưa tay ra tóm lấy tôi.

Nhờ có cô ta mà mặt tôi chợt nóng rát, trên mặt rõ ràng có vài vệt máu bắt mắt!

Tôi tức giận đến mức đá vào bụng Tăng Đồng Đồng lần nữa, khiến cô ta lăn ra xa vài mét.

“Lý Hố, chuyện gì đang xảy ra vậy, đừng làm tôi sợ..”. Khương Nghiên bắt đầu run rẩy một chút.

“Đi trước đi, tin tưởng tòi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu!”, tôi nắm lấy cánh tay của Khương Nghiên.

Khương Nghiên do dự và liếc nhìn Tăng Đồng Đồng vẫn chưa đứng dậy nổi, nhưng cô ấy vẫn không thể cưỡng lại được lực kéo mạnh mẽ của tôi, nhanh chóng bị kéo vào con hẻm bên cạnh.

“Cậu đi từ đây ra trước đì..”. Tôi nhanh chóng kể lại một số chuyện đã xảy ra trước đó và giải thích rõ ràng toàn bộ quá trình trong thời gian ngắn nhất.

“Chẳng trách Đồng Đồng vừa cùng tôi nói làm gái tiếp rượu kiếm được rất nhiều tiền. Nếu làm tốt, có thể kiếm được hơn một ngàn trong một đêm. Tôi tưởng cô ấy chỉ đang tán gẫu, nhưng không ngờ…”. Sắc mặt của Khương Nghiên tái nhợt, nghĩ mà sợ.

“Cậu đi trước đi, đừng tiếp xúc với cô ta nữa, cô ta là một người phụ nữ lòng dạ như rắn độc!”

“Vậy còn cậu?”

“Tôi đi cứu anh em của tôi!”

Tôi bỏ lại câu đó rồi chạy ra khỏi con hẻm và chạy về phía A Phát.

Không đời nào tôi để A Phát một mình được.

“Lý Hổ, anh không xong với tôi đâu!”. Tăng Đồng Đồng đứng dậy từ dưới đất và lại lao về phía tôi, tóc rối tung như ma.

“Cút!”, tôi lại mắng một câu và đá cô ta đỉ.

Không đánh phụ nữ, đó là do người phụ nữ đó có nhân cách tốt.

Loại phụ nữ này, tôi hận không thề lột da cô ta ra!

Đối mặt với sự bao vây của Ngụy Lượng và ba người khác, A Phát không hề gặp bất lợi nhưng cậu ta vẫn rơi vào tình thế chật vật, cả người cậu ta dính đầy bụi bẩn, không biết đã lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu lần.

Những người khác cũng không dễ dàng gì, một người trong số họ đã bị vỡ đầu, chỉ Ngụy Lượng là có chút quyền cước và khá nhanh nhẹn.

Dù vậy, anh ta cũng không chiếm được lợi thế gì từ A Phát, ngược lại bị A Phát đấm vài phát trên mặt, máu chảy ra từ mũi và miệng “Mẹ mày!”. Ngụy Lượng trở nên nóng nảy, rút dao găm chém mạnh vào cánh tay của A Phát.

Máu bắn tung tóe và khung cảnh trông có

Vẻ rùng rợn, nhưng anh ta khá có kinh nghiệm, cú đâm này sẽ không làm tốn hại đến tính mạng của A Phát, anh ta lớn gan, can thận, bình tĩnh và can đảm, không hổ là nhân tài mà Hồng Vệ Quân coi trọng.

Nhưng A Phát không có kinh nghiệm.

A Phát cảm thấy rất đau đớn, khi cúi đầu xuống và nhìn thấy cánh tay mình đầy máu, mắt cậu ta lập tức đỏ bừng.

Cậu ta bất ngờ giật dao và đâm nhiều nhát “phụt, phụt, phụt” vào bụng Ngụy Lượng.

Ngụy Lượng hai mắt trợn lên, từ từ ngã vào trong vũng máu, còn lại hai “cây gậy” run rây.

Tôi cũng chết lặng, đứng cách họ chục mét, ngơ ngác há hốc mồm.

“ò e ò e!”

Xe cảnh sát với đèn neon nhấp nháy phóng nhanh qua.