Đại Ca Vượt Ngục

Chương 31: Hồ Văn Hãn tự dẫn xác đến



Cái bạt tai dành cho Tăng Đồng Đồng là thứ tôi đã lên kế hoạch từ lâu.

Trước đó, cô ta chọc tôi ngay ở KTV Đường Qủa, nhưng có Ngụy Lượng giảng hòa nên tôi không muốn chấp nhặt, dù vậy cô ta lại gọi điện thoại nói cho Khương. Nghiên, châm ngòi phá hỏng mối quan hệ giữa chúng tôi làm tôi không nhịn được cục tức này nữa. Vậy nên tôi muốn cho cô ta một bài học, để nhớ cả đời.

Làm trò trước mặt nhiều người như thế, chính tay tôi còn đánh, vậy đã đủ đáng nhớ.

Cái tát kia đã khiến cho Tăng Đồng Đồng sốc đến ngây người, cô ta ngơ ngác nhìn tôi giống như đầu không hoạt động nữa. Cô ta không ngờ tôi lại làm thế, ánh đèn lập lòe liên tục chiếu lên mặt cô ta, lúc sáng lúc tối.

Người xung quanh cũng rất ngạc nhiên, không biết phản ứng ra sao.

“Mẹ nó Lý Hổi Tao liều mạng với mày!", Ngụy Lượng là người đầu tiên hành động, anh ta nắm chai rượu đập. vào người tôi.

Thật ra nếu vết thương Ngụy Lượng khỏi hẳn, chưa chắc không thể đánh tôi vài cái, tuy tôi học được hai, ba chiêu võ trong tù nhưng cũng không phải vô địch. Còn Ngụy Lượng được Hồng Vệ Quân khen ngợi đương nhiên không phải kẻ đơn giản.

Đáng tiếc, bây giờ anh ta đúng là khó mà làm được. Vết thương ở phần bụng ảnh hưởng đến hoạt động, nên tôi xoay người đá ngay ngực của Ngụy Lượng làm anh ta ngã ngồi lại ghế rất dễ dàng.

“A..", Ngụy Lương rít lên với bộ mặt hung dữ, trán cũng nổi gân xanh như muốn vỡ ra.

“Sao thế này, can hai thằng đó lại mau!”. Hồng Vệ Quân cũng phản ứng kịp, gã vội vàng gọi lớn.

Mọi người lập tức bu lại như tổ ong, đè tôi với Ngụy Lượng lại. Nhưng tôi chẳng cảm thấy sao cả, ngược lại Ngụy Lượng lại như thăng điên gào lên: “Em muốn liều mạng với thằng đó! Anh Quân bỏ em ra, em muốn liều mạng với nó!”

'Tăng Đồng Đồng cũng bật khóc “hu hu”, tiếng khóc nghe như đau xé lòng, đứt ruột đứt gan. May là hiện trường khá loạn, chúng tôi lại ở lầu hai, chứ không sẽ khiến mọi người đều xúm lại hóng hớt rồi.

“Mày im lặng cho tao coi Ngụy Lượng!”. Hồng Vệ Quân mắng, chỉ tay vào tôi hỏi: “Mẹ mày, Lý Hổ, mày điên hay gì mà làm thế?!”

Hồng Vệ Quân nổi cơn tam bành, nếu tôi không giải thích đàng hoàng, gã không bỏ qua tôi dễ dàng. Trong nhóm nhỏ này, Hồng Vệ Quân hoàn toàn đảm nhiệm đúng trọng trách của một người bề trên, lời nói của gã phát ra là lập tức khiến mọi người im lặng. Ngụy Lượng cũng không cựa quậy nữa, nhưng vẫn tức giận nhìn chằm chằm vào tôi, còn Tăng Đồng Đồng vẫn che mặt khóc lóc.

Tôi chỉ tay vào Tăng Đồng Đồng rồi kể lại chuyện cô †a gọi cho Khương Nghiên, Hồng Vệ Quân nghe thế nói với Ngụy Lượng: “Mày lo dạy lại bạn gái đi là vừa!”

Câu này nói ra đã chứng minh Hồng Vệ Quân đứng về phía ai, nhưng Ngụy Lượng lại không phục. Anh ta vẫn dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn gã nói: “Dù có chuyện đó, nó cũng không được đánh bạn gái em. Có chuyện gì cứ nhắm vào em là được mài”

Hồng Vệ Quân đè giọng nói: “Không chỉ có mình nó đâu, nhiều lúc tao cũng muốn đấm bạn gái mày đấy! Được rồi, mọi chuyện cho qua đi, sau này lo dạy bạn gái mày cho kỹ vào chứ đừng để nó vác mồm khắp nơi! Còn mày nữa Lý Hổ, có chuyện gì về đóng cửa dạy nhau, thằng đàn anh mà ra tay đánh đàn bà, chút rộng lượng này cũng không có à?”

Hồng Vệ Quân xử lý mọi chuyện dứt khoác, Ngụy Lượng cũng không thể nói gì thêm, chỉ cúi gầm mặt u ám.

Tôi lập tức gật gù, tỏ vẻ sẽ nghe theo lời dạy của Hồng Vệ Quân. Dù sao tôi cũng đánh rồi, đã được lợi, phải biết điều một chút chứ.

Trận phong ba nhỏ này tạm thời kết thúc, chỉ có Tăng Đồng Đồng vẫn còn thút thít không ngừng. Ngụy Lượng cũng không an ủi cô ta, chỉ ngồi bên cạnh nhưng vân im lặng. Những người khác trở lại bình thường, tự đi làm việc của mình.

Hồng Vệ Quân lại nói về chuyện kinh doanh hiện tại của quán bar, tôi cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ kỹ càng

Tuy tôi là một tên gián điệp, mục đích chính là muốn đưa Hồng Vệ Quân vào trong tù nhưng tôi vẫn có chút ích kỷ, muốn mở rộng sự nghiệp của mình. Trước kia, tôi là tu hú chiếm tổ chiếm chỗ ở KTV nên không thể phát huy được, nhưng bây giờ quán bar này đã nằm dưới quyền tôi, tôi có thể kiếm lời kha khá rồi, cái gì lấy được thì lấy hết, đợi Hồng Vệ Quân bị tống vào tù rồi thì nơi này cũng thành cái nơi tôi lập nghiệp. Lúc đó A Phát, Ngô Phàm đều có thể đi theo tôi kiếm miếng cơm.

Con người mà, không có tiền thì không được, đặc biệt là đàn anh. Lúc đi học, người ta chỉ nhìn dáng vóc có đẹp trai hay không, nhưng khi trưởng thành, tốt nghiệp rồi người ta chỉ nhìn mày có tiền hay không thôi.

Mở một tiệm rửa xe làm ăn cũng được, nhưng ai mà không muốn có thêm nhiều tiền, ngày một phát đạt chứ?

Hồng Vệ Quân rất hào phóng với đám anh em mình †in tưởng, tôi được giữ 20% cổ phần của quán bar Liệt Hỏa. Mặt khác, tiền lương với tiền thưởng, lãi lời gì đó được tính riêng. Gã còn ký hợp đồng với tôi ngay trước mặt mọi người. gã thể hiện bản

Tôi hiểu gã đang có ý gì, trừ vi thân rất thích tôi thì còn muốn mọi người biết là chỉ cần ai làm việc cho gã thì cũng sẽ nhận được phúc lợi hậu hỉnh như vậy.

Người này rất biết cách quản lý cấp dưới, ân và uy: đồng thời thể hiện, kiểm soát chặt chế mọi người, đừng ai mơ mà thoát được khỏi gã.

Ngay sau đó, các quản lý từng mặc khác đều đến kính rượu với tôi. Tôi có được kinh nghiệm trong KTV Đường Qủa vừa qua, nên cũng biết ai nên kính ai nên nhường như nói vài câu quan tâm thêm, hứa thêm tiền thưởng, trích huê hồng, dặn dò làm việc chăm chỉ thì tiền không thiếu bla bla.

Hồng Vệ Quân ngồi bên cạnh, thấy tôi cư xử linh hoạt, biết người biết chuyện thì cũng rất hài lòng gật gù. Ban đầu, gã chỉ muốn tiếp xúc tôi để dọa Hồ Văn Hãn, nhưng càng về sau thấy năng lực làm việc của tôi cũng khá khen, vậy nên mới dám giao quán bar Liệt Hỏa cho tôi quản lý.

Mọi người tiếp tục ăn uống, thuận tiện thưởng thức Tiết mục nhảy múa, ca hát dưới lầu. Trừ Ngụy Lượng với Tăng Đồng Đồng vẫn khó chịu, thì bầu không khí vẫn rất hòa thuận và vui vẻ. Tâm trạng của Hồng Vệ Quân rất tốt, suốt cả buổi đều cười ha hả.

Đúng lúc này quản lý bảo vệ đột ngột vội vàng bước đến: “Thưa anh Quân, giám đốc Lý, Hồ Văn Hãn dẫn người đến đây!”

Mọi người ở đây lập tức nghiêm mặt, Hồng Vệ Quân cau mày nói: “Gã đến đây làm gì?”

Quản lý bảo vệ gọi Kha Đại Lực đến, người này giống tên, cơ thể cao to vạm vỡ, cao tầm một mét tám lăn, cân nặng cũng hai trăm cân trở lên, trông như một ngọn núi di động. Người này nói Hồ Văn Hãn biết anh khai trương quán bar, nên mới đến đây tặng quà.

Hồng Vệ Quân cười lạnh rồi nói chồn đến chúc tết gà đây mà, không biết đang âm mưu gì.

Kha Đại Lực hạ giọng nói: “Có để cho gã vào không ạ?

Hồng Vệ Quan nói cho chứ, sao chặn người ta ở cửa được? Quán bar mở ra là đón khách, người ta đến tặng quà sao không đến chào đón được, mọi người cùng đi với tôi ra gặp xem thế nào.

Hồng Vệ Quan đứng dậy, nhóm người cũng đứng dậy rồi theo gã đi xuống lâu, Tăng Đồng Đồng cũng được mấy cô gái dẫn rời đi trước.

Kha Đại Lực muốn tập hợp bảo vệ lại nhưng Hồng Vệ Quân ngăn cản, nói không cần. Nơi này là địa bàn chúng ta, sao phải sợ bọn nó? Cứ để cho mọi người làm việc của mình đi, nếu thấy chuyện không thể giải quyết được mới tính tiếp.

Kha Đại Lực lập tức lấy bộ đàm ra lệnh cho các tay sai của mình, còn chúng tôi vẫn đi theo Hồng Vệ Quân ra quán bar. Bên ngoài cửa có vài chiếc xe đã đứng ở đó, tất cả đều là Toyota Elfa, phía sau còn có một chiếc xe thùng loại nhỏ.

Người ngồi trên chiếc xe Elfa đứng đầu thấy Hồng Vệ Quân ra mới bước xuống. Mọi người chỉ thấy một người đàn anh đầu trọc, thân hình mập lùn một mét sáu, khoảng năm mươi tuổi. Tôi nhìn cái đầu tròn vo, da trắng bóc kia cũng biết người này sống trong nhung lụa đã quen.

'Tôi cũng biết người này chính là một đại ca khác trong huyện của mình, Hồ Văn Hãn. Người có thể cạnh tranh với Hồng Vệ Quân cũng chỉ có mình gã!

Cũng chính là người Hồng Vệ Quân bảo tôi “giết”.

Những người khác ngồi trên xe cũng theo gã xuống dưới, lập tức đứng sau lưng Hồ Văn Hãn. Tôi vừa nhìn qua cũng thấy có rất nhiều người quen, đa phần đều là mấy tên côn đồ lang thang có tiếng tăm ở huyện chúng tôi trước kia, trong đó có cả người từng chém tay đôi với Đổng Tỉnh. Bây giờ, gã vẫn còn quấn băng gạc quanh người.

Hồ Văn Hãn dẫn đầu, khí thế hùng hổ, uy nghiêm không thua bất cứ kẻ nào.

*Úi chà, anh Hồng, hôm nay tôi mới biết anh khai trương quán bar Liệt Hỏa, hèn gì tôi cứ thắc mắc một quán bar bình thường làm gì mà rầm rộ như thế chứ! Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng nhen!”, Hồ Văn Hãn nở nụ cười đi đến trước mặt Hồng Vệ Quân, gã hiền từ như phật Di Lặc.

“Anh Hồ đã khách sáo quá rồi, tôi chỉ chỉ bậy chỉ bạ chứ làm gì có sự nghiệp thành công như anh!”, Hồng Vệ Quân cũng thoải mái cười. Hai con cáo gì này nhanh chóng đến gần, sau đó tay bắt mặt mừng ôm nhau, trông như bạn bè cũ đã già lâu năm chưa gặp. Làm gì thấy chút mùi thuốc. súng nào của hai kẻ đối đầu chứ!

“Phải rồi anh Hồng, tôi nghe nói anh mới nhận được. một người anh em tên 'Lý Hổ phải không? Tôi nghe nói người này làm việc rất giỏi, thế ai đâu?”, Hồ Văn Hãn nói chuyện xong lại cười ha hả hỏi.

“À là thằng nhóc này”. Hồng Vệ Quân chỉ vào tôi. Hồ Văn Hãn xoay đầu, lập tức bay đến chỗ tôi nói: “Mày là đứa muốn giết tao à?”, Hồ Văn Hãn ngửa

đầu lên nhìn tôi cười đe dọa, còn đôi mắt đen láy như hồ sâu không lường được.