Đại Ca Vượt Ngục

Chương 32: Lấy mạng đổi mạng



Tôi đã gặp rất nhiều các nhân vật khác nhau ở trong tù, cũng coi như có kinh nghiệm phong phú, quen biết rộng rãi, chỉ cần nhìn qua Hồ Văn Hãn là biết gã không hề nhát gan như lời Hồng Vệ Quân nói!

Là đối thủ của nhau, Hồng Vệ quân chắc chẳn sẽ coi thường Hồ Văn Hãn, nói xấu gã còn không bằng con chó, nhưng chẳng cần dùng não cũng biết, nếu Hồ Văn Hãn thực sự không có bản lĩnh gì thì làm sao có thể trở thành đối thủ của Hồng Vệ Quân, Hồng Vệ Quân việc gì phải tốn nhiêu công sức như vậy để đối phó với gã?

Nhưng tôi không sợ.

Đến cả người hung tàn hơn Hồ Văn Hãn, tôi cũng từng gặp qua.

Loại người như Hồng Vệ Quân, Hồ Văn Hãn, trước đây tôi không muốn dây vào, điều này không có nghĩa là không dám động tới.

“Đúng vậy, sao thế?”, tôi cười mỉm.

“Haha, tao ở ngay đây này, sao mày không giết tôi đi?", Hồ Văn Hãn có vẻ không ngờ tôi lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, gã ngây người ngạc nhiên một lúc, sau đó tiến lên liền cùng mấy tên đàn em, quả đầu trọc lóc của gã như đang phát sáng.

Mấy người đứng sau Hồ Văn Hãn nhanh chóng tiến lên phía trước, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Ấy, ấy, anh Hồ, có chuyện gì vậy, chấp nhặt gì với thằng nhóc này chứ?”, Hồng Vệ Quân cười khúc khích đi tới.

“Tên đàn em này của anh đòi giết tôi, tôi đây không phải là đang chủ động dâng đến tận cửa rồi sao!”, Hồ Văn Hãn nói mỉa.

“Ai nói thế?”. Sắc mặt Hồng Vệ Quân trầm xuống.

“Ha, bên ngoài đều đang đồn ầm lên kìa, nói anh Hồng của chúng ta đã thu nhận một tên giết người, chỉ dùng để đối phó với tôi! Nghĩ kĩ lại thì tôi cũng không muốn làm khó anh, nên đành đích thân tới đây”. Hồ Văn Hãn vẫn cười khúc khích.

“Làm gì có chuyện đó, đừng nghe người ngoài nói linh tinh, bọn họ chẳng qua là nóng lòng muốn xem chúng ta đánh nhau! Quan hệ chúng ta tốt như vậy, sao tôi lại phải giết anh cơ chứ, hơn nữa đây còn là xã hội pháp quyền, cảnh sát ngoài kia để làm cảnh sao? Đã là thời đại nào rồi mà còn đánh đánh giết giết, đi thôi đi thôi, đến phòng làm việc ngồi một lát..., Hồng Vệ Quân quàng tay lên vai Hồ Văn Hãn, cùng nhau bước về phía quán bar.

“Mau, đưa quà tặng anh Hồng đến đây!”, Hồ Văn Hãn vẫy tay hướng về phía chiếc xe tải nhỏ.

Mấy tên đàn em xuống xe, mở thùng hàng, dỡ xuống một vật trang trí cầu tài khổng lồ, bên dưới là một chiếc. †ủ bằng gỗ qụ, bên trên là một con cóc vàng ba chân bằng vàng, to đến mức phải mấy người mới bê được, đặt trước cửa quán bar thực sự trông rất ấn tượng.

“Anh Hồ, có lòng rồi!”, Hồng Vệ Quân mang mặt rạng rỡ. “Hahaha, chuyện nhỏ mà thôi!", Hồ Văn Hãn cười.

Hai đại ca giang hồ khoác vai nhau đi vào trong, trông như bạn tốt của nhau vậy, đám người bọn tôi cũng theo sau.

Đi vòng qua đại sảnh, chúng tôi đến một hành lang phía sau quầy bar, hai bên là văn phòng, được bọc bông cách âm dày nên phía trước khó có thể nghe thấy tiếng động.

Hồng Vệ Quân dẫn Hồ Văn Hãn vào một phòng làm việc trong số đó.

Nói một cách chính xác thì đó là phòng làm việc của tôi, diện tích khá lớn, tầm năm, sáu chục mét vuông, trang trí cũng khá trang nhã, bàn làm việc, tủ sách và ghế sofa đều bằng gỗ gụ, dưới chân còn trải một tấm thảm len dày, cần sang trọng bao nhiêu thì sang trọng bấy nhiêu.

Hồng Vệ Quân dẫn Hồ Văn Hãn ngồi xuống trên sofa, tay sai của hai bên như chúng tôi cũng lần lượt đứng vào vị trí, tuy rằng hai người nhìn qua rất hòa hợp, nhưng trên thực tế bầu không khí rất căng thẳng, ánh mắt mọi người đều trợn tròn, lúc nào cũng phải chú ý tới động tác của đối phương.

“Anh Hồng, Lý Hổ thực sự sẽ không giết tôi à?”, Hồ Văn Hãn cười hỏi.

“Haha, nó có cái gan đó sao?” “Sao lại không có chứ, nó vừa thừa nhận rồi mà!” “Nó nói bậy đấy, cái nết nó là như vậy, người khác đổ oan cho nó, nó cũng lười thích, có phải không Lý Hổ?”, Hồng Vệ Quân nhìn về phía tôi.

“Vâng”. Tôi mặt không biểu cảm gì, gật nhẹ đầu.

Hồ Văn Hãn đứng dậy, bước về phía tôi, đưa tay vỗ mặt tôi nói: “Ranh con, mày không giết tao thật sao? Đây. là cơ hội tốt đấy, tao đang đứng trước mặt mày này...”

Lúc gã đánh vào mặt tôi, sức lực cũng không tính là mạnh, không thấy đau, nhưng hành động này khá xúc phạm. Bên ngoài là gã đang đánh tôi, nhưng thực ra là đang đánh vào mặt Hồng Về Quân, nhưng cho dù là muốn đánh ai đi nữa, thì người bị đánh vẫn là tôi.

“Chết tiệt, đừng có động vào tao!”. Nghĩ mà xem, tôi làm sao có thể nhịn được cục tức này, trực tiếp đẩy Hồ Văn Hãn ra.

“Con mẹ nó, mày nói chuyện với đại ca tao kiểu gì thế?”, Te Tuấn đột nhiên xông tới, từ trong chiếc áo gió rút ra một khẩu súng, áp sát vào trán tôi!

Lúc trước ở thôn Đào Viên, Tê Tuấn và Đổng Tỉnh từng đánh nhau một trận, vết thương còn chưa lành, trên người quấn rất nhiều băng vải, nhưng tốc độ của gã thực sự rất nhanh, ở hiện trường không ai kịp phản ứng.

Hoặc nói một cách khác, đối phương đã chuẩn bị trước, ngay từ ban đầu đã có ý định làm như vậy, ai có thể đoán trước được hành động tiếp theo của gã cơ chứ?

Phòng làm việc bỗng trở nên an tĩnh, tôi cũng không dám cử động.

“Chịu ngoan ngoãn rồi hả?”, bên, mặt vẫn mang theo ý cười.

Hồ Văn Hãn đứng g một

“Lão Hồ à, có chuyện gì vậy, chỉ có mình các người được quyền nói thôi phải không?”, Hồng Vệ Quân vẫn ngồi trên sofa lạnh lùng lên tiếng.

Ngay sau đó, một bóng người từ bên cạnh gã nhảy ra, đi thẳng đến trước mặt tôi, từ sau lưng rút ra một khẩu súng, dí vào đầu Tê Tuấn.

Tôi biết người đàn ông này, tên đàn em số một dưới quyền Hồng Vệ Quân, người phụ trách nhà máy rửa than có lợi nhuận cao nhất, tên là Vương Khôn, là một người tàn nhấn, ít nói, tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về hản, có danh tiếng trước cả Tề Tuấn, khi Tê Tuấn vẫn đang thu phí bảo kê trên đường phố, hắn đã tham gia được các vụ lớn rồi, mấy năm nay đi theo Hồng Vệ Quân kiếm được không ít tiền.

“Cạch cạch cạch”

“Cạch "

Cứ như vậy, cùng lúc đó người của hai phe đều tiến lên, lần lượt lấy ra những khẩu súng dài ngắn khác nhau chĩa về phía đối phương!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vô cùng ngạc nhiên.

'Tôi cứ tưởng chỉ mình Hồng Vệ Quân có súng đã là chuyện lớn rồi, nhưng không ngờ rằng những người này đều có! Chẳng trách cảnh sát thành phố nhắm vào họ, những người này thực sự quá điên rồ, tôi bất đắc dĩ lắm mới trở thành một người cung cấp thông tin, cùng đường lắm mới dính vào loại này, bây giờ tôi có một cảm giác vô cùng phẫn nộ, hân không thể bắt nhốt hết những tên này lại, trả lại cho xã hội sự thanh minh trong sạch!

“Lão Hồng, mày thật chẳng trượng nghĩa gì cả. Chúng ta chung sống hòa thuận chẳng phải là tốt sao? Dù làm ăn có cạnh tranh thì cũng chỉ dựa vào năng lực của mình mà thôi. Nhưng mày vẫn muốn phái người đi ám sát tao, không phải là đang ép tao phản kháng sao?”, Hồ Văn Hãn không cười nữa, lạnh lùng nói.

Hai người lúc nãy còn “anh Hồng à, anh Hồ ơi” sau khi lộ mặt thật thì chẳng còn giả vờ khách sáo nữa.

“Tao nói rồi, tao không làm thế, mày tin người khác hay là tin tao?”, Hồng Vệ Quân nhấn từng câu từng chữ.

“Ha, mày còn giả vờ gì chứ, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, mày nghĩ thế nào, lẽ nào tao còn không biết sao? Tề Tuấn, có người muốn giết tao, mày nói xem phải làm thế nào”. Hồ Văn Hãn cầm điếu thuốc, tiếng châm thuốc “lách cách” vang lên.

Gã chầm chậm rít một hơi, đợi Tê Tuấn trả lời.

“Vậy em nhất định sẽ giết nó”. Tê Tuấn lại dí sát họng súng vào trán tôi, ngón tay đặt ngay trên cò súng.

“Mày dám động vào nó, tao sẽ xử mày”. Vương Khôn cũng dí sát họng súng vào thái dương gã.

“Được thôi, thế thì chúng ta lấy mạng đổi mạng, xem hôm nay có mấy người có thể bước ra khỏi đây!”, Tê Tuấn cười lạnh, ngón tay từ từ nhấn xuống cò súng.

Tôi ở thôn Đào Viên cũng từng thấy gã điên cuồng như vậy.

Đổng Tỉnh chém gã, gã không hề né mà dùng cánh tay để chặn lại, tôi biết người này chính là một kẻ điên cuồng như vậy.

Chỉ cần nhúc nhích một chút thì mạng của tôi phải kết thúc tại đây thôi!

Tôi không thể đợi được nữa, lần này với Hồng Vệ Quân lần đó không giống nhau, tôi biết Hồng Vệ Quân sẽ không dễ dàng nổ súng, phối hợp một chút có thể sẽ giữ được một mạng, nhưng lần này không còn lựa chọn nào. khác ngoài việc đánh nhau.

Trước khi Tê Tuấn bóp cò, đầu tôi đột nhiên cúi xuống, cố gắng tránh nòng súng gã ấn vào trán tôi.

Nhưng cũng cùng lúc đó, nòng súng của Tề Tuấn cũng hướng về phía dưới.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên!