Đại Lục Liên Hoa

Chương 2: Nhờ vả



Ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu rọi qua từng nhánh cây, cao ngút bên ngoài.

Nó len lỏi qua từng khe nhỏ hẹp của cánh cửa sổ chiếu những luồng ánh sáng với nhiều hình dạng khác nhau vừa vặn đến thẳng lên gương mặt trắng bệch vẫn còn lưu lại nỗi sợ của Kinh Như Tuyết. Mặc dù chỉ là một đoạn hồi tưởng ngắn nhưng đối với hắn vẫn là cái gì đó đáng sợ vô cùng. Nếu không có được sự trợ giúp bất ngờ của Chu Tước thì e rằng hắn không có diễm phúc yên phận mà nghĩ trưa như thế này.

Chậm rãi lau đi mồ hôi còn vươn trên tráng. Kinh Như Tuyết đi xuống giường. Hít một hơi thật sâu để điều khí tức, sau đó đẩy mạnh cửa bước ra bên ngoài.

Bên ngoài chiếc bàn tròn vây quanh với những chiếc ghế mà hắn thường để thưởng thức trà vị. Có một vị thiếu niên trẻ đang ngồi xoay lưng lại với hắn mà hướng tầm nhìn ra bên ngoài ngắm hoa anh đào nở. Hắn với chàng thiếu niên này dường như rất thân thiết, liền mở miệng hỏi ngay.

"Trương Vệ, sao đệ quay lại đây."

Chàng thiếu niên ấy chầm chậm xoay người, với gương mặt thanh tú kèm ngủ quan hài hòa đi đôi với mái tóc được buộc lên gọn gàng thành một cái đuôi ngựa. Góp phần thể hiện ra một gương mặt sáng lạng thông minh. Trương Vệ mang theo nụ cười nhìn hắn nói:

"Đệ đi được nữa đường thì chợt nhớ ra một chuyện nên muốn quay lại đặng nhờ tỷ giúp."

Vừa nghe Trương Vệ nói Như Tuyết ngồi xuống song song với chàng, bàn tay hóa phép tự rót nho mình một ly trà. Rồi tiện tay cầm nó lên ngang miệng, chậm rãi hỏi:

"Việc mà khiến đệ phải cất công quay lại, xem ra là một chuyện hệ trọng." Tùy ý thở dài một cái rồi hắn trực tiếp uống nhanh trà vị."Đệ cứ nói đi, ta nhất định sẽ giúp đệ bằng bất cứ giá nào. Miễn là trong khả năng của ta." Nói xong hắn lại hóa phép thêm một lần nữa, đưa cho Trương Vệ một ly trà đầy.

Thấy Như Tuyết dễ dàng đồng ý, Trương Vệ không có suy nghĩ nhiều liền cầm ly trà kia uống một hơi. Sau đó mới nói:

"Chỉ còn hai tháng là đến đại lễ trưởng thành. Nội công của đệ cũng đã thành công đột phá ba mươi tầng. Cho nên đệ rất muốn tỷ giúp đệ đi nốt quảng đường cuối này. Để đệ có thể chứng minh cho mọi người thấy ai mới là Trương Gia Thiếu Chủ."

"Hắc Hắc. Được thôi! Ta cứ tưởng chuyện gì trọng đại lắm. Nào đưa bàn tay phải của đệ cho ta xem..."

Trương Vệ không cần một giây suy nghĩ đã đặt cánh tay lên bàn. Mặc cho Như Tuyết tùy ý xem xét.

Như Tuyết đưa ngón tay đến mạch chủ nơi cổ tay của Trương Vệ, chậm rãi mà kiểm tra. Sau một khoảng thời gian thì thu tay lại, vẫn như những lần trước đó hắn lại tự tạo cho mình một ly trà nóng. Không vội mà trả lời Trương Vệ ngay mặc cho ánh mắt của chàng đang nhìn hắn một cách chờ mong. Nhưng hắn cũng không như lần trước không cầm ly trà lên mà giả bộ ra dang vẻ suy nghĩ.

Dáng vẻ của hắn khiến Trương Vệ cũng hồi hộp lo lắng theo. Vì chuyện lần này đối với chàng cực kỳ quan trọng.

Nhìn dáng vẻ nữa khóc nữa cười của Trương Vệ khi đợi chờ, khiến Như Tuyết phì cười, sau đó hỏi:

"Đệ muốn ta nói thật hay là nói dối."

"Đương nhiên là thật rồi. Đệ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù cho học võ kỹ thấp cũng được nữa, không mong gì cao siêu hết."

"Ờ...Ờ.. Thật ra là đệ có... mang rồi đó."

"Cái gì..."

Sau khi thốt lên Trương Vệ liền nhận ra cái gì đó sai sai, vì Như Tuyết diễn đạt quá nhập tâm khiến chàng cũng bị cuốn theo. Nhận thấy bản thân dễ bị dụ, chàng liền híp mắt mà lườm Như Tuyết.

"Tỷ đang đùa với đệ đó hả. Đệ là nam nhân lấy gì mà có mang được."

"Hahaha."

Như Tuyết đắt ý cười lớn. Đang vui vẻ đươc một lác thì nhận ra ấy mắt đượm buồn của Trương Vệ, Như Tuyết cảm thấy mình đùa hơi quá liền chấn chỉnh lại."Được.. Được. Không đùa nữa."sau đó hắn hừ hừ vái trong cổ họng, rồi dùng giọng nghiêm nghị mà nói:"Đệ đã tiến bộ rất tốt trong thời gian qua. Rất đáng khen! Cho nên ta sẽ giúp đệ thăng tiến trong kinh mạch."

Chỉ cần nói đến chữ kinh mạch thôi, là Trương Vệ đã nhảy cẩn lên trong sự vui sướng. Chàng không ngờ đã tới lúc chàng được đột phá kinh mạch rồi, vì phàm những ai tu luyện công pháp phải đột phá qua cảnh giới 40 thì mới mong khai phá được kinh mạch. Chưa vui mừng được bao lâu chàng liền dừng lại những hành động ăn mừng đó, mà chậm rãi suy xét một hồi liền nhỏ giọng hỏi:

"Nhưng đệ vẫn chưa mở Chu Thiên, liệu có ổn không?"

"Đệ xem ta là ai chứ hả? Ta đã nói được là được." Nói đoạn Như Tuyết nhanh chóng uống trà, sau đó đưa từ trong người ra một tờ giấy đã được cuộn lại. Đặt lên trên bàn, tiếp đến nhàn nhạ giao phó:"Sau khi đệ về Trương Gia thì hãy mua những thứ ghi trong này, sau đó mang đến đây cho ta. Ta sẽ giúp đệ triệt để thăng tiến."

Trương Vệ cầm tờ giấy lên sau đó thu nó cất nó vào trong tay áo. Sau khi thấy mọi chuyện có thể được giải quyết thì định đứng lên để tiếp tục trở về nhà. Thì chợt nhớ ra một chuyện liền xoay người lại nhìn Như Tuyết nói:

"Còn chuyện này nữa."

"Vẫn còn chuyện sao, đệ cứ nói đi ta đang nghe."

"Giả sử đến lúc đại lễ trưởng thành diễn ra. Mọi người tra vấn hỏi sư tôn của đệ là ai thì sao? Đệ có thể mời tỷ đến tham dự rồi đứng ra nhận làm sự tôn của đệ hay không."

Yêu cầu của Trương Vệ khiến bàn tay đang nâng ly trà của Như Tuyết tạm thời ngưng lại vài giây. Một phần là vì bất ngờ, mặt khác hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ phải lộ diện chốn đông người. Như Tuyết cười nhẹ đầy ẩn ý sau đó uống hết ly trà rồi mới trả lời:

"Ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ nhận đệ làm đệ tử, ta chỉ đơn giản coi đệ là đệ đệ ruột bất quá là những mối quan hệ tương tự. Thứ lỗi cho tỷ tỷ ta không thể chấp nhận yêu cầu này của đệ."

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Như Tuyết, Trương Vệ liền cảm thấy có lỗi. Vô thức xoa xoa phần gáy, ái nái nói:

"Cho đệ xin lỗi. Tỷ yên tâm đệ cũng chỉ coi tỷ là tỷ tỷ ruột hoặc là một người bạn thâm giao chí cốt, chưa bao giờ đệ coi tỷ là sư phụ cả. Chỉ là đệ không biết sẽ giải thích thế nào với những trưởng bối mà thôi."

Kinh Như Tuyết lúc này đã không còn giống Kinh Như Tuyết lúc trong hồi ức của hắn nữa. Không biết hắn đã luyện loại công pháp gì, mà cơ thể của hắn giờ đây trở nên giống nữ nhân mềm yếu hơn so với dáng vẻ thô rắp cứng ngắc trước kia. Từ đôi bàn tay trắng và gọn, đẹp đến mức các nữ nhân khác nhìn cũng phải ghen tỵ. Cho đến gương mặt cũng đã biến tấu đi rất nhiều, nhưng vẫn có một thứ không hề thay đổi là việc hắn đánh phấn vẫn quá ư là dày. Chẳng trách Trương Vệ lại gọi là tỷ.

Nghe những lời bộc bạch của Trương Vệ, Như Tuyết liền mỉm cười vui mừng vì câu nói của chàng. Sau đó liền nói:

"Nếu đệ đã nói đến như vậy. Tỷ tỷ như ta sau lại có thể chối từ. Được rồi ngày diễn ra đại lễ ta sẽ đến đó cùng chung vui với đệ. Đệ thấy thế nào."

Được sự chấp thuận của Như Tuyết, Trương Vệ vui sướng như điên ôm chầm lấy người của hắn. Khiến hắn nhất thời cũng bất ngờ mà vẫn để yên cho Trương Vệ ôm.

"Cám ơn...Cám ơn tỷ rất nhiều."

"Có gì đâu, thôi nhanh chóng về Trương phủ đi. Trời sắp tối rồi đấy."

Ngay sau đó Trương Vệ cáo biệt Như Tuyết, nhanh chóng cước bộ rời khỏi nơi này. Với tâm trạng cực kỳ vui sướng đã thể hiện rõ lên gương mặt thanh tú ấy.