Đại Lục Liên Hoa

Chương 3: Dược sư



Nhìn bóng dáng Trương Vệ dần khuất bóng sau ngã rẽ, Như Tuyết thở dài một hơi, nói nhỏ chỉ để bản thân nghe thấy:

"Nhanh thật, mới ngày nào tên tiểu tử đó còn chạy theo mình kêu tỷ tỷ. Giờ đã sắp bước vào đại lễ trưởng thành. Quả thật thời gian trôi qua thật nhanh, đôi khi ta cứ ngỡ chuyện đó mới chỉ ngày hôm qua." Nói xong Như Tuyết ngồi một mình nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Cô đơn lặng lẽ thưởng thức phong cảnh nên thơ hữu tình trước mắt.

Quang cảnh bình yên gió nhẹ vi vu, góp phần đưa đôi mắt mệt mỏi của Như Tuyết nhắm lại và chìm vào giất ngủ khi nào không hay.

Nơi ở của Kinh Như Tuyết được gọi là Vấn Lạc Nhai. Nơi đây được xây dựng trên một hồ nước chính giữa khu rừng. Tương truyền hồ nước này mỗi khi đến ngày trăng tròn, Thần Long trên thượng giới sẽ giáng xuống nơi này đặng uống nước thánh.

Vì tính chất đặt biệt cho nên Như Tuyết đã chọn đây làm nơi ẩn cư của mình và đã tạo nên một kết giới vô hình bao quanh Vấn Lạc Nhai. Trừ khi được Như Tuyết cho phép nếu không khó có thể bước vào bên trong dù chỉ là nữa bước. Ngoài ra còn có một lớp phòng thủ bên ngoài đó là khu rừng Ẩn Quỷ Cốc. Với muôn vàng quỷ dữ cùng hoang thú cấp bậc cực cao luôn sẵn sàng làm khó bất kỳ ai có ý tiếp cận đến nơi này.

Như Tuyết đã ngủ say đến tận chiều tối. Hôm nay trùng hợp lại là ngày trăng tròn trong tháng. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng đã góp phần xua tan đi màn đêm đang che phủ lấy biệt viện. Lúc mặt trăng di chuyển đến một góc khoảng chừng bốn mươi lăm độ. Tia sáng của nó đã chiếu thẳng xuống mặt hồ bên dưới. Bởi vì mặt hồ trong vắt như gương nên ánh sáng có thể chiếu sâu đến tận đáy hồ.

Và khi đó cũng là lúc nó đã quét chúng một cơ quan. Cơ quan này chỉ được kích hoạt khi nhận được nguồn sáng từ mặt trăng chiếu trúng mà thôi. Một trận âm thanh ầm ầm như một vật thể nặng nề đang di chuyển phát ra, vang khắp bên trong nơi này. Theo sao đó là những nét vẽ đã được khắc sẵn bên dưới lòng hồ đồng loạt phát quang như một trận đồ lớn.

Tiếp đến là những âm thanh keng két, âm thanh đó được tạo ra khi mà trang viện đang dần tách ra làm hai nữa đối xứng với nhau. Về cơ bản cấu trúc của Vấn Lạc Nhai được thiết kế theo hình chữ Thiên trong hán tự, và khi trận đồ bên dưới phát quang kết hợp với trang viện được tách ra làm đôi. Đã sản sinh ra một hình ảnh tựa một ấn ký chỉ thiên thượng cổ.

Cuối cùng là tiếng thác đổ và đó không gì khác, khi mà mặt hồ đã được tách ra thành một con đường bằng nước dẫn xuống đáy hồ. Nơi phía cuối con đường đó là một mật đạo đã được ai đó dầy công sắp đặt. Sau những biến chuyển của trang viện thì một nữ nhân với y phục tím đậm xuất hiện ngay trên mái nhà của nơi đây, dùng ánh mắt mà dò xét từng động tĩnh đang diễn ra.

Với một chiếc khăn mỏng che đi gương mặt của mình. Nữ nhân này đã có chủ đích từ trước, nhưng tạm bỏ qua những điều nhỏ nhặc thì nàng ta có một bộ đồ thật là hút mắt người nhìn. Khi nó được thiết kế ôm rất sát với cơ thể, thành công khoe ra từng đường nét tuyệt hảo của nữ nhân.

Nhưng điều chú ý hơn hết thảy là cây quyền trượng hình kỳ lân nhỏ được nàng cầm trên tay, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhận ra những nguồn năng lượng đang chạy dọc theo chiều dài của nó. Và nhờ ánh trăng dẫn lối cho ta thấy được bên hông phải của nàng có một lệnh bài làm bằng kim liệu với năm chữ được khắc sâu trên đó "Thiên Hạ Đệ Nhất Dược Sư."

Dược sư là một ngành nghề thuộc dạng chế tạo trên đại thế giới. Nó được coi là thiên hạ đệ nhất nghề nghiệp vì những thứ mà nó có thể mang lại. Từ danh vọng, tiền bạc cho đến chức tước vinh quang không có gì là không thể nếu bạn là dược sư trong thế giới này. Không phải nói thế là đánh giá thấp các ngành nghề khác, nhưng trong một thế giới thang đo sức mạnh mới là yếu tố tiên quyết thì Dược sư đứng đó như môt lựa chọn bắt buộc.

Dược sư đưa chia làm ba loại: Luyện Dược sư, Dược sư và Y sư. Nói là chia ra ba loại như thế nhưng thực tế những Dược sư hàng đầu đều có thể tự chế ra đan dược, nhận biết được dược liệu và có thể tự chữa bệnh cứu người. Tuy nhiên không nói đến những Dược sư thuộc hàng ngũ đứng đầu trên đại lục thì hầu hết các Dược sư đều chỉ rành về một mảng mà thôi. Họ không thể tỏ tường tất cả vì con người mà không ai là thập toàn thập mỹ.

Chính vì những sức hút về những thứ hư danh đã khiến ngành nghề này trở thành ước muốn của hàng triệu con tim. Tuy nhiên để trở thành một Dược sư cần phải có hai thứ tiên quyết. Đầu tiên là thiên phú về cảm nhận dược liệu thứ hai là người có cơ địa thuôc Mộc hệ. Khi thỏa điều kiện đó rồi thì những kẻ muốn thành Dược sư sẽ phải đến học viện chuyên đào tạo về ngành nghề này trên khắp đại lục để tham gia tuyển chọn hằng năm hoặc có thể bái sư là một Dược sư hàng đầu cũng là một cách. Chính vì những điều kiện cùng quá trình khó khăn lịch luyện mà Dược sư ở Đại Lục Liên Hoa là cực kỳ ít.

Lúc con đường đã hoàn toàn lộ ra trước ánh trăng dịu nhẹ. Thì thân hình nữ nhân kia như một cánh chim, nhẹ nhàng đáp xuống lối đi. Sau đó chậm rãi tiến đến mật đạo. Nhưng khi nàng vừa vừa đi được vài bước, cách đôi vai của nàng xuất hiện hai đốm sáng nhỏ.

Chỉ trong một cái nháy mắt hai đốm sáng ấy hiện thân thành hai linh thú huyền thoại. Đầu tiên ta nói đến linh thú bên vai phải của nàng. Nó có tên là Huyễn Dược Địa Linh Chi Thú con linh thú này về nguồn gốc nó là một cây thảo dược ngàn năm. Được hấp thụ tinh hoa theo năm tháng, sau đó may mắn được cơ duyên chuyển hóa thành công biến thành Địa Linh. Với hình dạng là một đứa trẻ sơ sinh với cặp cánh màu xanh lục tựa lá cây, Địa Linh Chi Thú chính là dược phẩm sống duy nhất trên thế giới này.

Về phía con linh thú còn lại thì rắc rối hơn một chút vì nó là độc thảo ngàn năm. Sau những chuyển biến của đất trời đã giúp nó có khả năng hấp thu những độc tính của các loài độc thảo khác. Trãi qua hàng nghìn năm nó đã tự sinh ra nhận thức, sau đó thành công hóa thành tinh linh độc cổ. Tên gọi của nó là Vạn Độc Cổ Vương với hình dạng cũng kỳ lạ không kém, nó là sự kết hợp của ba hình cầu khác nhau, với hình cầu lớn nhất là thân thể chính của nó. Có đầu đủ mắt tai mũi miệng kèm theo một lỗ tai như tai thỏ. Còn hai quả cầu kia rất nhỏ được xem như đôi bàn tay nhưng không được nối liền với nhau mà lơ lửng trên không. Kèm với cái đuôi ngắn như mèo, khiến nó chả khác gì một con thú cưng chính hiệu.

Vừa hiện thân, Dược Linh liền tò mò.

"Hôm nay là một ngày đặt biệt đấy nhỉ?"

"Phải đó, phải đó. Hôm nay chẳng phải là ngày sinh thần của chủ nhân sao?" Độc thú nghe thấy liền nói thêm.

Dường như chúng muốn nhắc nhở nữ nhân kia về sinh thần của nàng, nhưng nàng tuyệt đối không chút mải mai quan tâm. Vẫn kiên định tiến vào mật đạo. Dùng cách gián tiếp không được thì ta chuyển qua trực tiếp, Dược Linh liền bay nhanh ra chắn phía trước mặt của nàng mà nhắc nhở:

"Đáng lý chủ nhân phải giữ tên thiếu niên kia lại để cùng người có một tiệc sinh thần vui vẻ mới phải. Sau người lại để hắn đi về dễ dàng như vậy được, đã vậy người còn đi chế đan cho hắn. Liệu có công bằng nào ở đây không chứ?"

"Ngươi thì biết cái gì, nữ chủ nhân nếu muốn thì đã có thể khống chế hắn từ lâu rồi. Chẳng qua người và tên kia chỉ là hảo tỷ muội mà thôi." Độc Thú tinh ý nhận định. Thấy chủ nhân không đáp lời Dược Thú liền bay lại chỉ ngón tay vào bờ má phúng phính của Độc Thú gắt gỏng hỏi:"Câu đó là ta nói với ngươi mới phải. Ngươi thì biết cái gì? Sao lúc chiều ngươi không bỏ độc vào ly trà của hắn cho rồi. Chẳng phải lúc đó ngươi đang ở gần hắn lắm hay sao?"

"Chủ nhân có ra lệnh cho ta đâu?"

"Nếu hai muội vẫn còn nói những điều như vậy nữa, thì ta sẽ phạt hai muội không được ăn linh đan trong một tuần." Nữ nhân lạnh lùng nói.

"Hứ!"

Bị giáo huấn cả hai nhìn nhau với ánh mắt chán ghét. Liền tách nhau ra mỗi con một bên.

Khi chỉ còn cách cánh cửa mật đạo khoảng chừng mười bước chân. Nữ nhân ôn hòa nhìn Độc Thú nói:

"Chút nữa ta cần dịch từ dạ dày của muội đấy."

Độc Thú vội lượn vài vòng ra trước mặt, chắp đôi tay bé nhỏ ra trước bụng, ái nái nói nhỏ:

"Muội hồi chiều ăn hơi nhiều Hoàn Liên Tán nên có hơi khó chịu một chút. Có thể nào để muội dùng Bích Liên Tâm Thảo bù vào có được không."

"Cũng được, nhưng muội phải chịu khó ngồi trong lò luyện đan một canh giờ nhé." Nữ nhân vui vẻ cười híp mắt tựa bán nguyệt.

"Dạ."

Dược Linh thấy những điều nữ chủ nhân làm đều là vì nam nhân kia thì có vẻ không vui. Nó dừng lại một chút trên không, nhìn lên mặt trăng trên kia mà trách thầm.