Đại Tùy Quốc Sư

Chương 72: Chuyện tối nay, không thể nói ra ngoài



- Lương Sinh đi như vậy lâu, phạt một chén.

- Nên phạt một chén.

Lục Lương Sinh quay sang xem xung quanh, tên người hầu gặp hắn thi pháp cũng ở đó không xa, không dám ngửa mặt lên, cười cười, uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, chắp tay nói:

- Chu lão, lúc này sắc trời đã tối, ta đi về trước.

Đại khái có chút uống say, lão nhân ôm thư sinh, để cho hắn ngồi xuống, vung bào để cho người hầu đi phòng bếp phân phó làm thêm mấy món ăn.

- Sắc trời đã tối, vậy cứ ngủ lại trong nhà, làm gì chạy tới chạy lui.

Lục Lương Sinh khoát tay, ngăn cản người hầu đi phòng bếp, đứng dậy thối lui đến cửa ra vào, lần thứ hai chắp tay.

- Ý tốt của Chu lão, Lương Sinh tạ ơn, chỉ là đột nhiên ngủ lại, trong nhà Chu lão còn có nữ nhi đợi gả, bị ngoại nhân biết được phần lớn là không tốt.

Nói lời này để cho lão nhân thanh tỉnh một chút, gật gật đầu:

- Thôi được, lão phu cũng có chút say rượu trên người, ta sai người đưa ngươi quay lại khách sạn.

Lục Lương Sinh:

- ...

Nhìn lại Đạo Nhân mặt mũi bầm dập, thở dài.

Người từng nhìn thấy qua lão ẩu nói.

- Y phục này giống như y phục trên thân lão...

- Lão gia, lão gia, phu nhân tỉnh rồi!

Không phải bảo ngươi đừng để sư phụ ta uống rượu à?! Lần trước trong phủ Trần viên ngoại, hắn đã ăn đau khổ không nhỏ, lần này sao lại biến thành đánh. Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn bệ cửa sổ.

- Sư phụ..... Ngươi khôi phục pháp lực rồi?

- Pháp lực thì khôi phục một chút.

- Chuyện này cũng không cần, khách sạn cách nơi đây cũng không xa, ta tự đi trở về lfa được.

Sau khi cáo từ, Chu Thiến vẫn đưa thư sinh đến cửa ra vào, chuyển thân trở lại phòng khách, lại ăn một trận, bỗng nhiên có mấy người hầu từ hậu viện kinh hoảng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài tiếng. Lão nhân đang men say trong nháy mắt thanh tỉnh, xách theo áo bào đi theo hộ viện cùng người hầu sau lưng chạy nhanh tới viện của nữ nhi, nơi này đã có vài cái thị nữ đang chờ, có người giơ đèn lồng dựa chiếu ra bãi nước sạch cùng y phục trên mặt đất.

- Lão gia, phu nhân cùng tiểu thư đều vô sự, chỉ là y phục trên mặt đất, còn có nước này.....

- Ta nhìn thấy hắn 'Hưu' một cái thế mà hút nước trong chum nước tới trong lòng bàn tay!

- ... Bút dính mực, quét ngang ở trên tường, dây kia liền sống lại, còn bay ra!

- Tiểu nhân sợ đến chân mềm nhũn ngồi dưới đất....

- Tối nay xảy ra chuyện, không thể nói ra ngoài.

Đi xa Chu Phủ, Lục Lương Sinh một mình đi qua phố dài, lúc này trên đường người đi đường qua lại thưa thớt, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh lâu kỹ nữ hát khúc. Đến chỗ hẻo lánh, thi pháp bức rượu trong cơ thể đi ra. Ngẫu nhiên bên đường, hẻm nhỏ u ám, có cò mồi tới, dẫn dụ hắn đi thanh lâu gần đó chơi đùa. Đối với phương diện này, Lục Lương Sinh vẫn có chút ngây ngô, tự nhiên sẽ không đi, lựa chọn ngôn từ chối nhã nhặn, trở lại gian phòng thuê ở Phúc Thụy khách sạn. Đẩy cửa ra, mùi rượu nồng đậm tràn ngập, Tôn Nghênh Tiên gục xuống bàn, chén rượu ngã vào một bên, vết rượu giọt giọt chảy xuống bàn chân.

- Lại đến..... Bản đạo còn không có thua...

- Vi sư há có chấp nhặt với hắn.

Một bên, nữ quỷ yếu ớt bay tới, nhẹ giọng nói bên tai Lục Lương Sinh:

- Con cóc sư phụ uống nhiều rượu, mượn rượu làm càn, ấn Tôn đạo trưởng xuống bàn đánh cho một trận... Hiện tại vừa thanh tỉnh một chút...

Người hầu kia liên tục gật đầu.

- Thật!

Chu Thiến đè thấp tiếng nói:

Đạo Nhân cóc thu tầm mắt lại, hơi nghiêng mặt qua:

- Bất quá thương thế là thương thế, pháp lực là pháp lực, đó là hai việc khác nhau.

Nhiếp Hồng Liên nhìn bộ dáng của hắn, nhỏ giọng thầm thì:

Chu Thiến tạm thời gác lại y phục cùng nước đọng trên mặt đất, tiến vào khuê phòng nữ nhi, lão thê đã tỉnh táo lại, nửa nằm trong ngực một thị nữ, trạng thái còn có chút rời rạc. Nhìn thấy phu quân vào cửa, thanh tỉnh một phần.

- Lão gia..... Là có một lão ẩu, vây quanh gian phòng Dung nhi phun nước...

- Vi phu không thấy lão ẩu gì, chỉ là trên mặt đất rất nhiều amnhr y phục cùng rất nhiều nước đọng.

Chu Thiến trấn an thê tử một trận, đối với sườn viện xảy ra chuyện gì, không khỏi nhíu mày, lòng cũng nổi lên nghi ngờ, lúc này gọi không nhiều hạ nhân, hộ viện trong phủ tới.

- Các ngươi biết xảy ra chuyện gì? Phải thành thật trả lời!

Lão nhân thành danh lâu ngày, lời nói đều có một luồng uy nghiêm, một đám người hầu nha hoàn cúi đầu xuống, không dám đồng thanh, cũng không biết trả lời thế nào. Trong nhiều người, một người sợ hãi rụt rè đặc biệt hiện ra dưới mắt, Chu Thiến nhìn về phía hắn, chỉ đích danh ra.

- Sau đó, dây kia liền bay đến viện tiểu thư bên này..... Lục công tử liền đi theo, tiểu nhân chỉ biết rõ nhiều như vậy.....

Đổ Tiểu Đậu ậy nói một hơi, một đám người hầu nha hoàn trong viện lặng ngắt như tờ, trên mặt Chu Thiến dưới mái hiên cũng rung động, ánh mắt nhìn một bãi nước sạch, y phục trên mặt đất.

- Những lời này thật chứ?

- Ngươi nói!

Người hầu kia chính là gã sai vặt dẫn Lục Lương Sinh đi như xí, không tình nguyện đứng ra, sầu mi khổ kiểm nhìn lão nhân.

- Lão gia... Ta không dám nói.....

- Nói!

Lão nhân bỗng nhiên quát, gã sai vặt kinh hãi run rẩy, vội vàng mở miệng:

- Là Lục công tử kia...

- Xem ra còn không có tỉnh.

Bên kia, Đạo Nhân cóc chuyển người, nhảy đến trên bàn sách, hai cóc màng đùng đùng giẫm vang, xích lại gần đồ đệ ngửi ngửi:

- Ngươi cũng uống rượu, đồ ăn Chu Phủ thế nào? Có mang một ít trở về cho vi sư?

Trong âm thanh mơ hồ nỉ non, chuyển động mặt, mặt hướng đến thư sinh bên này, Lục Lương Sinh lúc này mới nhìn thấy hốc mắt trái hắn đen một vòng, hai bên gương mặt càng chồng chất mấy dấu đỏ của màng cóc, ánh mắt nhìn lại song cửa sổ.

- Sư phụ..... Các ngươi đây là đánh nhau?

Đạo Nhân cóc đứng ở trên bàn sách phía trước cửa sổ, vác lấy đôi màng, rộng mở y phục phủ động trong gió, nhìn qua trăng lạnh lộ ra phía sau mây đen.

- Chuyện này..... Ngược lại là quên.

Lục Lương Sinh không có ý tứ cười cười.

- Sư phụ, cũng không phải ta quên mà là Chu Phủ xảy ra chuyện, buổi tối hôm nay để ta cho gặp được.

Sau đó, từ đầu chí cuối đem xảy ra chuyện nói cho Đạo Nhân cóc, nói một trận, con cóc ôm hai tay, mí mắt nửa mở, lại nửa ngày không có động tĩnh.

- Sư phụ?

Lục Lương Sinh gọi hắn một câu. Hô..... Hô hô..... Con cóc khoanh tay, vang lên tiếng ngáy nhỏ nhẹ, ngồi ở đằng kia, đầu môt mổ, nghe được hắn gọi, mí mắt nửa mở bỗng nhiên trợn tròn:

- Ngươi vừa rồi nói, vi sư... À... Ngươi lặp lại lần nữa.

Ách.....