Đại Tùy Quốc Sư

Chương 73: Nhị xoát chu phủ



Lục Lương Sinh kém chút nhịn không được vươn tay qua niết con cóc một cái, bình phục nỗi lòng, một lần nữa kể lại nội dung nói qua cho con cóc nghen, người sau lúc này ngược lại không ngủ tiếp, cóc màng vuốt cằm, suy nghĩ nửa ngày, mở miệng.

- Với tu vi mà vi sư từng có, những sự việoc bực này, khinh thường nhìn một chút, bất quá vật này không phải quỷ loại..... Cũng ăn không ngon.

Nghĩ nghĩ một hồi, Đạo Nhân cóc đứngr lên, lưng vác đôi màng, đi tới đi lui ở trên bàn sách.

- ... Vật này không phải quỷ loại, không phải sinh linh, cũng không địa sát, âm uế chi khí, trước đó ngươi nói, lão ẩu kia càng giống một loại thuật pháp, vi sư nhớ rõ, hình như trong « Nam Thủy Thập Di » từng có ghi lại.

- Ghi lại qua?

Lục Lương Sinh nhíu mày, nội dung trong quyển sách kia, ba năm qua, cơ bản đều đã đọc hết, nghe Đạo Nhân cóc nói như vậy, ngồi xuống, đầu ngón tay gõ mép giường, cẩn thận hồi tưởng các loại thuật pháp xuất hiện qua trong sách.

- Phía tây Kỳ quốc, hai mươi dặm, một phương sĩ biết kỳ thuật, lấy vật chuyển thành hình người, có thể hữu hình, giống như đúc... Cái này ngược lại có chút cùng loại với Huyễn Thuật. Tìm tới thuật pháp tương quan, vậy cũng không nhất định chứng minh chính là do người làm, Đạo Nhân cóc nhắc đến ý khác.

- Hại người mà không giết người, vậy khẳng định trong Chu phủ kia có thứ mà đối phương muốn có, nhưng lại có điều cố kỵ, mới dùng phương pháp bức bách, nếu như Địa Sát âm khí ngưng ra Tinh Quái thì sớm đã giết sạch sẽ cả nhà kia.

Nói đến đây, con cóc giống như hào hứng, chạy đến rương nhỏ, lấy ra một cái khăn màu đen nhỏ, thắt ở trên mặt.

- Đi thôi, vi sư theo ngươi đi một chuyến đến Chu Phủ, nhìn xem trên mặt đất rốt cuộc có thứ gì hiếm lạ.

- Sư phụ nhìn ra cái gì rồi?

- Còn không rõ ràng lắm.....

Con cóc chỉ có thể cảm giác ra một chút thứ gì đó, nhưng thật muốn nói cụ thể là cái gì, lấy trạng thái hắn trước mắt, căn bản không có khả năng vừa nhìn đã hiểu rõ mọi thứ đang ở trước mắt. Xem xét bốn phía một trận, liền nhảy lên giường giường, tiến vào trong màn trướng Chu gia tiểu thư, bỗng nhiên mở miệng.

Bất đắc dĩ, Lục Lương Sinh thở dài, đến gần giường, nghiêng người Chu Dung phía trên sang một bên, quay đầu nhìn về phía sư phụ.

- Kế tiếp làm thế nào?

Đạo Nhân cóc đi tới, đứng ở một bên gối đầu, vòng quanh đầu nữ tử nhìn ra ngoài một hồi, cóc màng làm thủ thế run run trên dưới.

Đạo Nhân cóc:

- ....

Trong phòng, Nhiếp Hồng Liên ôm bụng cười lăn lộn giữa không trung, cố gắng nín nhịn, bay tới bên cạnh sư đồ hai người:

Đạo Nhân cóc hùng hùng hổ hổ tiến đến, âm thanh nhỏ dần, đi theo Lục Lương Sinh vào khuê phòng tiểu thư Chu gia, đứng ở đó một hồi lâu.

- Nơi đây có chút khác biệt.

Lục Lương Sinh nhìn thân ảnh ngủ say trong màn trướng, hạ thấp âm thanh:

- Sư phụ, nhưng cái khăn đen này của ngươi.....

- Đương nhiên là che mặt, một người thư sinh như ngươi ngày thường mang một con cóc đã đủ chói mắt, nếu để cho người khác nhìn thấy, con cóc còn có thể đứng thẳng chạy vội, thì còn đến đâu?!

- Không phải..... Ý ta là, cái khăn đen này, ngươi lần trước bắt làm thành túi vải...

Đương đương.....

- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa, có mắc tiểu đi tiểu, đừng vẽ vòng tròn ở trên giường...

Sương mù lay động, một thân ảnh bá một tiếng thoáng qua phía trước hắn mấy trượng, dụi dụi con mắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả cái bóng người cũng không có, vội vàng tăng tốc bước chân, âm thầm lo lắng.

- Lão phu đây là để cho nàng ngủ thêm ngon mà thôi.

Đạo Nhân cóc kéo ra màn trướng, thúc giục:

- Còn không giúp đỡ!

Đi qua một đoạn tường viện, Lục Lương Sinh che lấp khuôn mặt, Đạo Nhân cóc nằm sấp trên vai, giẫm lên đầu tường nhanh chóng chạy vội, chó đen nằm sấp dưới sườn viện run lỗ tai một cái, lên tiếng, nhe răng gầm nhẹ, phía trước tầm mắt, thân ảnh hạ xuống tường viện. Lục Lương Sinh nhanh chân đi tới, ống tay áo phất một cái, chó đen nghẹn ngào một tiếng, lùi về trong ổ. Đi ngang qua cửa phòng sườn viện, hai đại hán tráng kiện thủ tại chỗ này, bất quá hai người đều đang ngủ gà ngủ gật, Lục Lương Sinh nắm vuốt pháp quyết, trong nháy mắt trực tiếp xuyên qua cánh cửa khép kín, Đạo Nhân cóc bình một tiếng đánh vào cánh cửa, ngã trên mặt đất, xoa đầu đứng lên.

- Nghiệt đồ... Ngươi muốn dùng thuật xuyên tường, phải sớm nói chứ!

Lục Lương Sinh ở trong mở cửa phòng ra, sau lưng có âm thanh người đang nỉ non, thư sinh nghiêng người sang, vung tay áo phất qua bảo về cường tráng bị đánh thức, người sau mí mắt mở ra liền đóng lại, ngẹo đầu, ngủ say sưa ngon lành.

Đột nhiên, một trận âm thanh đang lắc lư vang lên trong tay, tiếng nhỏ như muỗi kêu, lúc Lục Lương Sinh dời tầm mắt xuống dưới, chỉ thấy phía dưới lỗ tai Chu Dung, một cặp người nhỏ bé, treo ở ngoài đạp đến đạp đi, còn có điều bộ đang muốn bò lên.

- Quả nhiên vi sư suy đoán không sai.

Đạo Nhân cóc duỗi ra cóc màng, bắt lấy hai chân nhỏ bại lộ ra ngoài, nhẹ nhàng kéo một cái, cùng một chỗ lôi ra vật liệu bên trong, bày trong lòng bàn tay, so với đậu phụ thì còn nhỏ hơn một chút. Hai tay, khuôn mặt tuấn tú, áo dài, giày vải, còn có búi tóc, giống người như đúc, cả đồ mặc cũng đều giống như con người.

- Lão Thiên phù hộ..... Phù hộ... Đừng để con gặp gỡ quỷ quái.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần



- Ngươi quán chú pháp lực, sau đó dùng sức dao động, trong đầu nàng có cái gì đó.

Lục Lương Sinh cau mày những vẫn dựa làm theo lời sư phụ phân phó, lúc pháp lực tiến vào đầu lâu nữ tử, hai cánh tay dùng sức lay động trên dưới. Trong đầu có cái gì..... Trước đó Chu lão nói nàng đau đầu muốn nứt, chẳng lẽ còn bị người hạ côn trùng?

- Chi chi..... Chi chi.....

- Công tử, có cho nô gia đi theo không?

- Không, ngươi lưu tại trong phòng..... Thuận tiện chiếu cố cho lão Tôn.

Lục Lương Sinh đình chỉ ý cười, an bài tốt mọi chuyện, sau đó mang theo Đạo Nhân cóc ra khách sạn, lúc này đã tới đêm khuya, người cầm canh gõ mõ, gõ cái mõ, lung la lung lay đi qua đường đi sương mù mông lung.

- Cổ hủ! Người khác còn ước gì đây!

Đạo Nhân cóc trực tiếp đi qua, xốc lên đệm chăn trên người nữ tử, thấy Chu Dung mơ hồ có dấu hiệu tỉnh dậy, nỉ non ngâm nga nửa tiếng, còn chưa mở mắt ra, trên mặt đùng một cái nhẹ vang lên, bên mặt trắng nõn bị ấn ra màng ấn hồng hồng. Đầu lập tức lệch ra, ngất đi.

- Sư phụ ngươi...

- Lương Sinh, ngươi qua đây, nghiêng người nữ tử này.

Đến gần giường, mơ hồ gặp dung mạo nữ tử, Lục Lương Sinh vươn tay do dự một chút.

- Sư phụ, nam nữ hữu biệt.

Lục Lương Sinh chưa bao giờ thấy qua loại tiểu nhân này, nhìn xem nó đang chống nạnh ở giữa cóc màng, ríu ra ríu rít, giống như quở trách sư đồ hai người.

- Còn giống như có trí tuệ.

Đầu ngón tay chạm một chút, tiểu nhân kia giống như bị chiến xa va vào một phát, bay thẳng và vào cóc màng của Đạo Nhân cóc, Lục Lương Sinh muốn bắt hắn, miễn cho ngã chết. Trong khoảnh khắc đó, một đầu lưỡi dài đỏ tươi bá một cái quấn lấy tiểu nhân bay ra, sau đó..... Kéo vào miệng.

- Ách.....

Màn trướng nhẹ di động, đèn đuốc chiếu đến bên này, Đạo Nhân cóc xoa cái bụng trắng bóng, đánh ợ một một cái.

- .... Quả thật có chút có lỗi, nhưng đây thật là phản ứng theo bản năng của vi sư.

- Sư phụ ngươi nghĩ ta tin hay không.....

- Ai, được rồi...

Lục Lương Sinh che lấy cái trán, lần này xem như làm không công.