Đắm Chìm

Chương 8: Khó Xử



"Huu hức" tiếng khóc thúc thích của ai đó vang dội khắp phòng, khiến cô phải thức giấc.

Xoay người qua thì thấy cậu nhóc kia đang ngồi ôm mặt khóc, người còn chưa mặc áo nước mắt đã đầm đìa.

Cô chẳng buồn nói xoay qua bên kia tiếp tục ngủ, nhưng suy nghĩ gì đó lại xoay lại "Cậu khóc cái gì?"

Cậu biết mình làm ồn khiến cô thức giấc, nhưng cậu đã cố gắng khóc nhỏ lắm rồi, cậu lấy tay bịch miệng mình lại tránh để âm thanh phát ra, kiềm chế lại.

Cô không nhịn được cau mày "Không trả lời à?"

Cậu ngước đôi mắt đầy nước long lanh nhìn cô, mặt có chút đỏ, rồi nhìn xuống nơi nhạy cảm đang che kín bởi chăn của hai người, ý bảo chuyện không hay xảy ra rồi.

Mặt cô vô cùng bình thường cứ nhìn cậu đâm đâm, cô càng nhìn càng khiến cậu thêm chột dạ, cậu từ lúc thức dậy thấy hoàn cảnh thế này đều nghĩ là.. do mình say không kiềm chế được hành động khiến cô bị thiệt thòi.

Cậu vội vàng ngồi dậy trước mặt cô hai tay khoanh lại để trước ngực "Tiểu Minh xin lỗi, do say quá không biết mình đã làm gì" cậu vừa nói vừa khóc.

Sau phát hiện do vội vàng ngồi dậy xin lỗi mà để lộ nơi kia liền xấu hổ ngồi xuống cuối mặt.

Mà cô nghe xong không những không cảm xúc gì mà còn tức giận, rõ ràng là cô chủ động là cô quyết định, qua một đêm cậu nhóc này lại không nhớ gì, còn bảo không biết mình làm gì, thế cô cứ nghĩ cậu ta biết nhưng muốn cô, hóa ra hôm qua là do say men, nếu không phải là cô mà là cô gái khác thì cậu cũng sẽ làm như vậy, và tình huống hôm qua vẫn phát sinh?

Nghĩ đến đây cô tức giận nhìn cậu, rồi ngang nhiên đứng lên, người không một mảnh vải trực tiếp lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Bên ngoài cậu biết cô tức giận, chắc chắn là chị giận lắm, tất cả do mình, tội này làm sao sửa đổi đây, cậu nói thì thào nhìn theo bóng lưng cô "Chị ơi.."

Cô vẫn mặc kệ, vào mặc đồ chỉnh chu chuẩn bị đến lớp dạy, ném cho cậu 2 triệu rồi rời đi, mặc cho cậu có ở đó ray rứt thế nào, nhưng hành động ném tiền này giống trai bao thế nhỉ?

Cô không nói lời nào đến trường, cậu cũng thay đồ đến trường, mang theo cảm giác tội lỗi, đi đến cổng trường thì gặp Trần Ảnh đang đứng đợi cậu, mặc dù trễ học nhưng Trần Ảnh vẫn đứng đó đợi, cậu ta muốn là người đầu tiên thấy vẻ mặt đêm qua của cậu. Đến trường rõ trễ thế này chắc đêm qua vui vẻ lắm.

Mà cậu vẫn ngây người cuối đầu đi về phía trước, Trần Ảnh cố tình đứng chắn trước mặt cậu khiến cậu va phải.

Cậu ngước mắt nhìn cậu bạn thân mà không biết nói gì, cũng không dám nói, chỉ vội nói ra suy nghĩ trong đầu mà khiến cho Trần Ảnh một phen khó hiểu "Hôm nay cậu có thể cho tớ ở nhà cậu được không?" Giọng nói không thể nào buồn hơn.

Trần Ảnh nhìn cậu suy nghĩ, đáng lẽ hôm nay phải thấy sự vui vẻ của bạn thân chứ, hoặc là xấu hổ hay cười.. sao lại không như cậu ta dự đoán, hay có gì đó sai rồi.

Trên đường đến lớp mặc cho Trần Ảnh có hỏi luyên thuyên đi chăng nữa cậu cũng không trả lời, cứ chìm trong suy nghĩ của mình, mà ở trong lớp đang là tiết của cô, cô thấy 2 cậu đi vào liền nói "Giờ của tôi cũng đến trễ, Trần Ảnh là lần đầu phạm lỗi nên về chỗ đi, còn An Minh thì đứng cuối lớp"

Cậu uất ức xuống cuối lớp đứng trước sự ngạc nhiên của cả lớp, có ngược quá không, Trần Ảnh mới là người thường đi trễ mà, do biết mình có lỗi và nghĩ rằng cô đang giận muốn phạt nên dù có uất ức nhưng cũng không dám ngước mặt lên nhìn.

Trần Ảnh khó hiểu nhìn 2 người họ suy tư, sắc mặt cô rõ khó chịu và tức giận, chắc là hôm qua đã có lỗi chỗ nào rồi.

Cả tiết học cậu không dám nhìn cô dù một cái, nhìn bảng cũng là né tránh ánh mắt, đi trong trường gặp cô cũng né tránh, đỉnh điểm là hôm nay cậu không nói một lời mà đến giờ vẫn chưa về nhà.

Cô không hiểu rõ ràng là mình là người giận dỗi xong bây giờ thành cậu ta bỏ nhà đi không về, cô làm gì cậu nhóc này nhỉ?

Cô không vội tìm cũng không vội gọi, để muốn đến khi nào muốn về thì về. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, còn hành động lại khác.

Cậu ở bên đây ngồi trầm tư cùng Trần Ảnh, cậu đã kể cho cậu bạn rồi, Trần Ảnh luôn miệng khuyên nhủ "Cậu nên nói rõ ràng với chị cậu, cậu có chắc chị cậu giận về hành động đó không hay vấn đề khác, tôi bảo từ lúc nãy là nên rõ ràng mà" nói khô hết nước miếng vẫn ngồi lỳ ở đó suy nghĩ.

Hết cách Trần Ảnh đành ngồi yên cùng cậu.. chờ đợi.

10 phút sau chuông cửa reo lên, Trần Ảnh không nhanh không chậm đi ra mở cửa, nụ cười tươi trên môi luôn nở mời người bên ngoài vào.

Cậu vẫn chìm trong suy nghĩ thì ở ngoài cửa lại vang lên tiếng nói quen thuộc làm cậu giật mình "Về nhà thôi"