Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 12: Quỷ trận



Không vội trả lời, tôi cắn một cái mạnh vào môi cho máu chảy ra, rồi niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng máu giải trừ, quỷ thuật tà linh".

Quả nhiên không ngoài dự đoán, máu vừa mới hòa vào không trung, tôi liền có thể điều khiển lại cơ thể của mình. Coi bộ đây chính xác chính là trận pháp của nữ quỷ giăng ra.

"Minh Ngọc, sao em lại cắn môi mình tới mức chảy máu vậy? Rốt cuộc em sao hả..."

"À! Hình như anh đã nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Minh Ngọc, càng không phải là cô dâu của buổi thành hôn này, tôi tới nhà họ Lý là để tiêu diệt nữ quỷ".

Tôi đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn sâu vào đôi mắt của anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

Anh ta tròn mắt, ngạc nhiên hỏi "Nhà họ Lý nào? Em đang nói gì vậy? Minh Ngọc?...".

Tôi không đợi cho anh ta nói hết, liền ngay lập tức cắn đầu ngón trỏ, sau đó nhanh như chớp ấn vào giữa đôi chân mày của anh ta. Miệng niệm lớn "Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, ảo ảnh tan biến, ma quỷ hiện thân... Cấp cấp như luật lệnh".

"Vụt".

Một âm thanh chói tai vang lên, khung cảnh cùng với ảo ảnh của Lý Phi trước mặt tôi tức khắc tan biến, hình ảnh căn phòng lúc đầu chậm rãi hiện ra.

Khoảnh khắc này tôi mới ý thức được, khắp người tôi toàn là những sợi tóc xơ xác bốc mùi hôi thúi nồng nặc, chúng xuất phát từ phía bên ngoài cửa. Coi bộ vừa nãy tôi không phòng bị đã rơi vào quỷ trận của nữ quỷ rồi.

Tôi nhíu mày, rùng mình một cái, mấy sợi tóc trên người liền rơi hết xuống đất.

"Nữ quỷ, coi bộ ngươi cũng có chút bản lãnh, nhưng mà tà không bao giờ thắng chánh, tốt nhất quy hàng đi".

Nghe thấy câu này của tôi, nữ quỷ ở bên ngoài phòng chợt cười lớn, chế nhạo "Quy hàng ư? Không thể nào? Ngươi có biết ta phải chịu đựng nỗi đau chia cách với người mình thương biết bao nhiêu lâu không, giờ có cơ hội, ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, bất luận phải trả giá ra sao. Ta nói cho ngươi biết, những kẻ cản đường, ta sẽ không buông tha".

Dứt lời, gió lớn cuồn cuộn nổi lên, những cánh cửa trong phòng liên tục đóng mở.

Hình ảnh mơ hồ của nữ quỷ dần dần hóa thân làn khói đen bay đi mất.

Linh cảm có chuyện không hay, tôi vội vàng bước ra khỏi phòng.

Bầu trời lúc này đang kéo từng đợt mây đen, giống như sắp có một trận mưa lớn vậy.

Tôi nhanh chóng di chuyển tới cái giếng cạn, bởi vì trong nhà họ Lý này, nơi đó là đáng ngờ nhất.

Hiên tại không gian đã chìm vào mờ tối, từng cơn gió lạnh mang theo âm khí thổi không ngừng, khiến cho dãy hành lang phủ lên vẻ u ám quỷ dị.

"Minh Ngọc".

Ở phía sau lưng của tôi bỗng dưng vang lên tiếng gọi, giọng nói này chính là của Lý Phi trong quỷ trận.

Tôi không quan tâm tới nó, một đường tiến thẳng.

Thật sự không ngờ, nữ quỷ không những giăng quỷ trận trong căn phòng lúc nãy, mà cô ta còn giăng kín cả nhà họ Lý rồi.

Sao cô ta lại có sức mạnh lớn tới như vầy chứ? Lẽ nào còn có kẻ đứng đằng sau giúp đỡ cô ta chăng?

"Minh Ngọc, suốt đời này anh chỉ yêu mình em, cho dù có vượt qua bao nhiêu kiếp người, anh cũng muốn ở bên cạnh em".

Âm thanh càng lúc càng nhỏ dần, nhưng sự bi thương trong từng câu từng chữ vẫn da diết khôn nguôi.

Thời điểm tôi cách cái giếng cạn không quá xa, thì có một mùi hương xông thẳng vào mũi của tôi.

Hình như đây là mùi vị của huyệt.

Tôi dừng bước, lấy từ trong người ra một lá bùa, rồi ném nó lên, miệng thầm niệm "Vận tâm hội tụ, dùng bùa hóa lửa, thiêu đốt âm khí... Cấp cấp như luật lệnh".

Dứt lời, lá bùa ngay lập tức bốc cháy, lửa bắt đầu lan rộng ra khắp mọi nơi, có điều chỉ trong phút chốc nó đã tắt lịm đi, để lại một khung cảnh hết sức kinh khủng.

Xung quanh tôi lúc này toàn là tóc người, chúng giăng khắp mọi nơi, giống hệt như mạng nhện vậy.

Ở phía xa xa, nữ quỷ chậm rãi hiện ra, cô ta nhếch mép cười nói "Cuối cùng cũng tới được đây rồi".

Tôi vừa nghe thấy, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, coi bộ việc tôi đuổi theo đã nằm trong kế hoạch của cô ta từ trước rồi.

"Sao vậy pháp sư? Ngươi đang thất vọng, bởi vì đã bị ta đùa giỡn giống như mèo vờn chuột, đúng không?"

Cô ta đắc ý cười lớn.

Tôi im lặng quan sát nhất cử nhất động của cô ta, giờ này mà tôi hành động lỗ mãng, nhất định sẽ không thể đánh bại cô ta được.

"Nè, sao lại không trả lời, bộ ngươi đang sợ hãi? Ha ha ha, ta nói rồi mà, đấu với ta chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi, ngươi phải tự lượng sức mình chứ?"

Nói xong rồi, đôi mắt của nữ quỷ đột nhiên đỏ lên, hai cây răng nanh mọc dài ra, bàn tay nắm thật chặt vào mớ tóc nhớn nhác, sát khí khắp người cô ta tỏa ra không ngừng, bao lấy khoảng không.

Sức mạnh này rất lớn, so với một nữ quỷ dù mang oán thù tới mức nào cũng không thể có được.

Chẳng lẽ lần này tôi gặp phải đối thủ khó nhằn? Một đại nạn mà tôi không tài nào tránh né được?