Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 13: Không đầu



Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tôi, lớn tiếng nói "Không để ngươi chờ đợi lâu nữa, hãy tận hưởng sự đau đớn đi".

Dứt lời, cô ta liền phóng những sợi tóc xơ xác hôi thúi về phía tôi, oán khí bất chợt trời nên nồng nặc khó tả.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

"Chánh khí hộ thân, tiêu trừ tà vật, pháp trận kết thành.... Ngay".

Với tình huống khẩn cấp này, tôi chỉ kịp vung tay họa ra một trận pháp phòng vệ, cơ bản có thể khiến cho đám tóc kia hóa thành tro bụi.

Nữ quỷ vẻ mặt vô cùng bình thản, cô ta mặc kệ chiêu thức vừa rồi đã bị tôi phá hủy, cao giọng nói "Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng, bởi vì quỷ trận này là ta đặc biệt tạo ra để dành riêng cho ngươi đó - kẻ lớn gan dám xỉa vào chuyện tốt của ta, để ta cho ngươi biết thế nào là chết không toàn thây, tên pháp sư thúi".

Không cho tôi phản ứng, nữ quỷ liền vung móng vuốt lên, hướng tôi mà xông thẳng tới.

Tôi nhanh chóng nghiêng sang một bên để tránh, đồng thời kết ấn, đánh vào người cô ta một cái.

Nhân cơ hội này, tôi ngay lập tức lấy đà, nhảy lên trên không trung, vừa chuyển thân vừa hô lớn "Vận tâm hội tụ, dùng máu kết trận, tiêu diệt ác quỷ... Cấp cấp như luật lệnh.

Máu từ mười đầu ngón tay của tôi bị ép chảy ra, bắn khắp người của nữ quỷ, sau đó chỉ thoáng cái đã kết thành một trận hỏa liên diệt quỷ vây khốn lấy cô ta.

Nữ quỷ bị trúng chiêu nằm sát dưới mặt đất, lập tức điều khiển những sợi tóc của cô ta dồn dập tấn công tôi.

Do tôi đã dự đoán trước cô ta sẽ phản công bằng cách này, cho nên rút từ trong túi ra một xấp bùa chú, điểm máu vào từng tờ, rồi nhanh hơn hất chúng lên trời để tạo thành kết giới, thiêu đốt thành tro bụi bất kỳ sợi tóc nào chạm phải.

Tôi đạp lên người nữ quỷ, tay cầm thanh đoản đao khắc rất chú thuật, trầm giọng "Nữ quỷ tân nương, mọi chuyện tới đây chấm hết rồi".

Nữ quỷ quay đầu lại, trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt vẫn hung tợn như mọi khi, trả lời tôi bằng thanh âm có phần lạnh lẽo "Pháp sư thúi, ngươi đắc ý quá sớm rồi. ngươi đừng quên ngươi vẫn còn trong quỷ trận mà ta đã giăng ra".

Câu nói vừa kết thúc, cảnh vật xung quanh tôi bắt đầu tan vỡ như thủy tinh, nhanh tới mức tôi chẳng kịp phản ứng được gì.

Nữ quỷ nhân cơ hội này hóa thành làn khói đen, xông ra khỏi trận pháp, mặc cho thương tích toàn thân, máu chảy rất nhiều.

Tôi phút chốc kinh ngạc, chẳng thể ngờ được cô ta lại đủ khả năng trốn thoát.

Làn khói đen bay lơ lửng trên không trung, rồi dừng lại ở đối diện tôi, hóa thành nữ quỷ, cô ta hừ một tiếng khá lớn, nói "Pháp sư thúi, ngươi đừng nghĩ ta bị thương sẽ không làm gì được ngươi, ta nói cho ngươi, lễ vật mà ta đã hao tâm tốn sức chuẩn bị, hiện tại phải tặng ngươi rồi, ha ha ha ha..."

"Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?"

Tôi hướng cô ta, nghi hoặc hỏi.

Có điều nữ quỷ chỉ cười mà không đáp, cô ta dần dần biến mất cùng với giọng cười kinh dị.

Đột nhiên có những âm thanh xì xào xì xào ở khắp mọi nơi truyền tới, tôi đưa mắt vội vàng quan sát, trong lòng cảm thấy có chuyện chẳng lành, đây là lẽ nào là thứ mà nữ quỷ đã nói sao?

Đúng lúc này, tôi ngửi được một mùi hôi thúi, nó càng lúc càng nồng nặc, không ngờ nữ quỷ muốn dùng "Vong Sát Thi Trận" đối phó tôi.

Tôi nắm lấy thanh đoản đao thật chặt, thầm suy tính, đợi khi chúng vừa mới xuất hiện, tôi sẽ chém cho hồn phách tiêu tan.

"Chúc mừng tân lang, chúc mừng tân giai nhân, đầu bạc răng long, trọn đời có nhau, xin chúc mừng".

Âm thanh từ từ rõ ràng hơn, trong tầm mắt, tôi cũng đã trông thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo của rất nhiều người.

"Nào nào, tân giai nhân đang ở phía trước, hôm nay ăn diện đẹp quá, mau tới đó uống rượu mừng nào".

Giọng điệu có lúc khàn khàn, có lúc lại nghẹn cứng, tựa như đang bị ai đó bóp cổ, không thể phát âm bình thường được.

Gió thổi ù ù làm lay động cây cối, mấy cành lá va chạm xào xạc như ma kêu quỷ hét.

Khói nhang không biết từ đâu bất ngờ xông lên.

Giờ phút này, tôi chợt nhận thức được bản thân mình không còn ở trong nhà họ Lý nữa, mà lại đang đứng tại một khu rừng quái dị.

Trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng tròn, ánh sáng của nó chầm chậm chầm chậm chiếu lên người của kẻ đang đi tới.

Không có đầu.

Tôi vô thức giựt mình.

Những người kia, bọn họ đều không có đầu, chỉ trơ trơ cái thân xác nghiêng ngả, bước từng bước xiêu vẹo kinh dị tiếp cận tôi.

Đáng sợ hơn nữa, bọn họ chính là những vị khách có mặt trong buổi thành hôn kia.

"Tân giai nhân đang hồi hộp, đứng ngồi không yên, chắc là rất muốn bái đường rồi".

Câu nói cứ lặp đi lặp lại không ngừng, cả đám đồng loạt đưa ngón tay chỉ thẳng vào tôi.

Tôi thầm nghĩ, có thể bọn họ đang chuẩn bị hành đồng.

"Ầm ầm..."

Sấm sét vang lên khắp trời, khiến cho không gian lúc sáng lúc tôi thay phiên nhau hiện ra trước mắt tôi.