Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 3: Lão pháp sư



Không biết vì sao tôi lại ngủ quên, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân mình đang nằm ở trên giường, bên cạnh chính là Lý Phi.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ở bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng người "Nó ở bên trong đó, chính nó đã hại chết đứa con trai của ông bà".

Là một đàn ông già nua nói, trong giọng điệu còn mang theo rất nhiều khí lực, coi bộ không phải là người tầm thường.

"Cạch".

Tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh kêu lên, do hiện tại đang là đêm khuya, cho nên âm thanh đặc biệt vang, và nghe rõ mồn một.

Tôi định đứng dậy, bước ra bên ngoài hỏi coi bọn họ muốn làm gì, thì đúng lúc này bàn tay của tôi vô tình chạm phải một thứ rất lạnh lẽo.

Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức quay về phía đó. Không ngờ, trông thấy Lý Phi.

Da dẻ của anh ta giờ phút này trắng bệch, cơ thể không có lấy một chút hơi ấm, hô hấp thì hoàn toàn đã dừng lại, trên đỉnh đầu còn tỏa ra mùi vị của tử khí. Anh ta vậy mà đã chết rồi.

Tôi tự trấn an tinh thần của mình, cố gắng nhớ lại những việc trước đó, coi thử tại sao lại thành ra nông nỗi này.

Có điều, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài cửa bước vào phòng, đã vô tình làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

Một đám người xuất hiện trước mặt của tôi, dẫn đầu bọn họ là một lão già, ăn mặc như pháp sư, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm bùa, bên hong đeo theo một cái túi có thêu hình càn khôn.

Cạnh ông ta không ai khác chính là ông bà họ Lý, hai người đó đưa ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hai người hãy nhìn nó đi" Lão pháp sư chỉ thẳng ngón tay trỏ về phía tôi, lên tiếng "Nó mang mạng cô tinh, ai ở gần nó cũng sẽ chết, con trai hai người chính là mở đầu, sau này không chỉ hai người chết theo, mà cả cái nhà họ Lý này cũng không thể sống sót đâu".

Ông bà họ Lý nghe thấy vậy, cả người chấn động, hướng ông ta lắp ba lắp bắp hỏi "Pháp sư, bây giờ... Bây giờ tụi tôi phải làm sao đây".

"Hai người cứ yên tâm, ta đây đã có cách".

Lão pháp sư quay sang ông bà họ Lý trầm giọng trấn an, rồi lại liếc mắt nhìn tôi, nghiêm túc nói tiếp "Chỉ cần đem nó chôn sống dưới cái giếng cạn ở đầu thôn, tiếp đó ta sẽ thi triển pháp thuật, từ từ tiêu trừ đi linh hồn của nó, để nó vĩnh viễn hồn phách tan vụn, không thể hãm hại ai được nữa".

"Nhưng mà".

Bà Lý lo sợ, thấp giọng lên tiếng "Làm như vầy có thất đức quá không, thưa pháp sư...".

Lời còn chưa nói xong, lão pháp sư đã tức khắc quát lớn "Thứ đàn bà con gái như bà thì biết cái gì? Nếu để nó tiếp tục sống trên này cõi đời này, e rằng không sớm thì muộn, nó sẽ hại chết rất nhiều người nữa, tới lúc đó sẽ rất khó để tiêu diệt".

Tôi ở đối diện khẽ rùng mình, lão pháp sư này quả thực quá độc ác, cư nhiên dám sử dụng tới chiêu thức này. Với lại, tôi vẫn chưa hiểu tại sao ông ta lại nói tôi mang mạng cô tinh, mục đích của ông ta là gì? Muốn trừ khử tôi sao? Có điều đây là lần đầu tiên tôi gặp ông ta, cơ bản không có thù oán. Chuyện này phải giải thích làm sao đây?

"Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa? Mau bắt nó trói lại cho ta".

Lão pháp sư hất tay áo, ra lệnh cho bọn người làm đang đứng ở đằng sau.

"Dạ... Dạ".

Bọn người làm đồng thanh đáp, tiếp đó vội vội vàng vàng tiến tới chỗ của tôi, trên tay của bọn họ có cầm theo dây thừng nhuộm chu sa. Coi bộ lão pháp sư này đã tính toán từ trước rồi.

Tôi không phải là loại người ngồi yên, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Trước tình huống cấp bách này, tôi liền nhanh chóng lấy bùa ra nhằm đánh trả. Chỉ là, tôi phát hiện cơ thể của tôi bỗng dưng trở nên rất yếu ớt, không tài nào cử động một cách bình thường được. Đồng thời, đồ trên người tôi đã bị thay đổi, loại trang phục này chính là áo bà ba bằng lụa, mà những gia đình giàu có hay mặc đi ngủ.

Chuyện gì vậy? Sao tôi lại biến thành như vầy rồi?

Trong lúc tôi đang tự hỏi bản thân mình, thì bọn người làm đã bắt lấy tôi, bọn họ nhanh chóng dùng dây thừng nhuộm chu sa trói tôi lại, mặc cho tôi đã liên tục vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô dụng trước sức lực lớn mạnh của bọn họ.

Lão pháp sư nhìn thấy tôi dễ dàng bị khống chế, khóe miệng bất giác nhếch lên cười, khuôn mặt vô cùng khoái chí. Vung tay ra hiệu, cao giọng nói "Các ngươi mau vác nó đi theo ta tới chỗ cái giếng cạn ở đầu thôn".

Bọn người làm "dạ" một tiếng tuân lệnh, lẹ làng vác tôi lên vai, cẩn thận di chuyển phía sau lão pháp sư.

Khoảnh khắc bước chân ra bên ngoài phòng, tôi bị ngọn gió lạnh thổi từng cơn vào người, khắp xung quanh nhà họ Lý lúc này tràn ngập âm khí, mấy ngọn đuốc cứ lập lòe trong màn đêm đen tối, như thể sắp tắt tới nơi vậy.