[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 24



Khi Du Dương bắt gặp Ứng Doãn Thừa ở siêu thị còn tưởng là mình nhận lầm người.

Cuối tuần siêu thị khá đông đúc, vì định đến thăm nhà cô chú nên Du Dương tới mua ít trà cho phải phép, trong lúc đợi nhân viên thu ngân gói hàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh quất thì thoáng thấy một người tay đẩy xe hàng đi về phía tủ đông, ba chữ “Ứng Doãn Thừa” xuất hiện ngay trong đầu hắn.

Nhưng đáng lẽ bây giờ Ứng Doãn Thừa đang ở Mỹ chứ. Sau khi cậu rời viện nghiên cứu, mọi người có hẹn nhau chơi bóng vài lần trước khi vào thu hạ nhiệt độ, thỉnh thoảng sẽ nói về Ứng Doãn Thừa, đám bạn cùng lứa ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ cậu.

Du Dương cầm hộp trà đã được gói đẹp đẽ lặng lẽ đi tới gần tủ đông, xoay lưng lại với Ứng Doãn Thừa giả vờ như đang chọn sữa chua.

Ứng Doãn Thừa vừa cúi đầu chọn sữa chua vừa gửi tin nhắn thoại cho ai đó, tiếng siêu thị rất ồn ào, Du Dương chỉ có thể được câu đực câu cái: “Dĩ nhiên là anh gặp được người thật rồi”, “Là thần tượng của Trần Trác thật đó”, “Bạn học cấp ba”.

Hôm qua Ứng Doãn Thừa mới gửi tấm ảnh có chữ ký của Trần Trác mà Lý Quyết xin được cho Giang Tư Ánh, Giang Tư Ánh hỏi cậu tám chục lần chữ ký này là thật hay giả, ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này làm sao mà gặp được Trần Trác? Lại thầm hờn dỗi Trần Trác chỉ viết mỗi bính âm, không có độc nhất vô nhị gì cả.

Ứng Doãn Thừa trả lời cô, vì anh quen với thần tượng của Trần Trác.

Hôm nay Giang Tư Ánh bất chấp lệch múi giờ để gửi tin nhắn thoại cho cậu bởi vì không phục câu nói này, cô vẫn còn ngờ vực về tính chân thực của chữ ký, càng không chấp nhận Ứng Doãn Thừa “bổ nhiệm” thần tượng lung tung cho thần tượng của cô. Giang Tư Ánh nói:

– Giang Tư Ánh em từ nhỏ đến lớn gặp được rất nhiều chàng trai chất lượng cao, cũng bao gồm cả anh, nhưng em từng bình chọn kỹ càng, điểm tổng kết của Trần Trác tuyệt đối được xếp vào top ba. Em xem biết bao nhiêu là phỏng vấn, Trần Trác chưa bao giờ tung hô nịnh bợ người cùng ngành đâu, những người không thích anh ấy cứ toàn lôi cái chuyện này ra để mắng ảnh “thảo mai”. Nếu như có người có thể khiến Trần Trác khâm phục thì một, người đó phải cực kỳ đẹp trai; hai, người đó phải cực kỳ ghê gớm, là cái kiểu sáng chói lóa ấy.

Ứng Doãn Thừa đang chuyên chú kiểm tra hạn sử dụng của sữa chua, biết Giang Tư Ánh không nhìn thấy mình mà cũng gật gù:

– Anh ấy đúng như vậy mà.

Du Dương nghe thấy Ứng Doãn Thừa sắp kết thúc cuộc gọi, cậu quay đầu gọi nhân viên giới thiệu sản phẩm đang đứng bên cạnh:

– Xin phép cô, cho hỏi sữa chua vị bơ (*) còn cái hạn sử dụng nào mới hơn không?

(*) quả bơ á

Bốn chữ “sữa chua vị bơ” trở thành từ khóa cho Du Dương gợi nhớ ký ức.

Rõ ràng cảnh tượng không liên quan lắm, nhưng Du Dương nhớ lại lúc mới tới viện nghiên cứu, cuối tuần trong viện từng tổ chức đi chơi mùa thu, hắn được cử đi mua đồ với các chị hậu cần, còn bị mọi người cười nhạo cho một trận. Thật ra Du Dương chỉ phụ trách xách đồ cho họ thôi, mấy chị hậu cần xúm lại thảo luận trước tủ đồ lạnh, có người nhắc nhở:

– Nè, nhớ lấy vị bơ đó, kỹ sư Lý chỉ uống sữa chua vị bơ thôi.

Sau đó ở trên xe bus, Du Dương nhìn thấy mấy chị hậu cần cười khúc khích giành giật nhau để đưa sữa chua cho Lý Quyết. Đám người mới như hắn ngồi ở mấy hàng ghế sau cùng, người đồng nghiệp ngồi cạnh hắn còn cảm thán “Woa thích quá”.

Mà bây giờ người mua sữa chua vị bơ đã biến thành Ứng Doãn Thừa, nhưng đương nhiên có thể đây là trùng hợp mà thôi. Nhưng có rất nhiều chi tiết khác: Ứng Doãn Thừa vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, thứ cậu mua lại là vị duy nhất mà Lý Quyết chịu uống, thêm cả lúc trước mọi người đều biết Ứng Doãn Thừa và Lý Quyết qua lại rất thân thiết, Du Dương chợt phỏng đoán.

Nhân viên tiêu thụ tìm giúp Ứng Doãn Thừa, Ứng Doãn Thừa lịch sự nói cảm ơn rồi đẩy xe đi. Hình như cậu lại nhận một cuộc điện thoại nữa, khi đi ngang Du Dương thì hắn nghe thấy Ứng Doãn Thừa nói:

– Mua cả sữa chua rồi, không cần đâu, để em đến thẳng bãi giữ xe tìm anh.

Rốt cuộc Du Dương cũng kiềm chế được suy nghĩ nối gót Ứng Doãn Thừa.

Bóng lưng Ứng Doãn Thừa đẩy xe hàng nom có vẻ khang khác lúc trước, Du Dương không thể hình dung được, chắc là trông hoạt bát hơn.

Dạo trước chơi bóng rổ cùng Ứng Doãn Thừa, thỉnh thoảng có thể phát hiện điểm khác biệt giữa Ứng Doãn Thừa và bọn hắn. Bọn hắn cười đùa xưng huynh gọi đệ với cậu, nhưng thật ra trong lòng vẫn giữ khoảng cách, hắn là một trong số ít người biết gia cảnh thật của Ứng Doãn Thừa, lại ỷ có quan hệ của chú hắn nên đứng trước mặt Ứng Doãn Thừa không tỏ ra câu nệ, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn khác với bọn hắn, điểm này hắn vẫn rất rõ.

Những đồng nghiệp trẻ tuổi khác rất thích sang ký túc xá của nhau, nhưng bọn họ chỉ mới tới ký túc xá của Ứng Doãn Thừa đúng một lần, mà cũng là vì lúc chơi bóng có người bị trẹo chân, phòng y tế lại tan làm, Ứng Doãn Thừa nói nhà mình có hộp thuốc, chắc có thể giúp đỡ được.

Hôm đó có đồng nghiệp đi lấy đá trong tủ lạnh nhà Ứng Doãn Thừa, sau đó cảm thán trong tủ lạnh nhà cậu một nửa là coca, một nửa là nước có ga được đóng gói trong những chai thủy tinh đẹp mắt, thậm chí đồng nghiệp còn tra trên mạng, chỉ hai chai nước đã ngốn hết một trăm tệ.

Du Dương xoay người liếc những lốc sữa chua vị bơ trên kệ hàng, chẳng phải là nhãn hiệu đặc biệt gì.

Hắn đến nhà chú mình, ăn trưa xong vẫn chưa thể quên được chuyện này, Diêu Khải Viễn thấy hắn có tâm sự nên chủ động hỏi thăm. Du Dương nhìn cô mình đang ngồi đối diện, cô hắn cứ tưởng là chuyện công việc cần giữ bí mật nên chủ động thu dọn bát đũa quay vào bếp.

Du Dương hỏi chú:

– Hồi hè cái cậu mà tới chỗ chúng ta, Ứng Doãn Thừa đó chú, cậu ta lại quay về viện hả?

Tin Ứng Doãn Thừa quay về Tây Bắc nhờ dự án của đại học Không gian Quốc tế cũng không có nhiều người biết, Từ Tấn Dương cũng không tuyên bố rộng rãi trong viện, Diêu Khải Viễn biết được cũng là nhờ một lần đi ăn có sự góp mặt của Trương Phàm, ông nghe Trương Phàm và Từ Tấn Dương trò chuyện mới biết sơ sơ.

Diêu Khải Viễn nghĩ đây cũng chẳng phải bí mật gì nên gật đầu:

– Nói là tham gia một dự án gì đó, chả biết nghĩ thế nào nữa, nghe nói chuyện đi du học ở Mỹ cũng phải dời lại – Hồi sau lại hỏi – Sao, con gặp được cậu ta ở đâu à?

Du Dương nói:

– Ở siêu thị ấy ạ, cậu ta cũng đi mua đồ, lựa sữa chua cả buổi trời.

Hắn không cách nào kể với Diêu Khải Viễn chuyện sữa chua vị bơ, dù rằng hắn rất muốn đưa ra một đáp án đáng tin, não hắn chiếu lại cảnh tượng sau khi gặp được Ứng Doãn Thừa, hắn nhớ tới một từ khóa khác bèn hỏi Diêu Khải Viễn:

– Con nhớ lúc trước trong viện có ai từng bảo, tiền bối Lý Quyết là bạn cấp ba của một diễn viên phải không ạ?

– Con nói Trần Trác ấy à? Đúng rồi, lúc trước cô của con còn bảo chú nhờ Lý Quyết lấy chữ ký hộ của cậu ta, bị chú rầy cho một trận.

Có vẻ Diêu Khải Viễn không có hứng thú với vấn đề này, câu tiếp theo lại quay về chủ đề trước:

– Ứng Doãn Thừa lựa chọn như thế này chú thật không hiểu nổi, Dương Dương, con đừng học theo đấy nhé, người ta dám làm việc tùy thích là vì người ta có tư bản có dũng cảm, ba mẹ con gửi con tới đây không phải để con mạo hiểm đâu. Đang yên đang lành tự dưng không chịu đi Mỹ, tham cái nhỏ bỏ cái lớn, người trẻ tuổi tụi con có cái câu gì ấy nhỉ, có tiền làm phiền thiên hạ.

Du Dương nghĩ có lẽ mình biết đáp án rồi, nguyên nhân Ứng Doãn Thừa lựa chọn một con đường mà không ai có thể hiểu nổi, lí do Ứng Doãn Thừa không tiến thêm một bước trên con đường nghiên cứu khoa học hàng đầu mà lại đi mua đồ ở một siêu thị xa xôi hẻo lánh vào cuối tuần, hắn gần như là buột miệng:

– Hẳn là Ứng Doãn Thừa về đây vì Lý Quyết.

Lạ thay, rõ ràng hắn chỉ tường thuật sự thật thôi mà khi nói hết câu lại giống như đang kể một câu chuyện rung động tâm can, chắc là vì nhân vật chính và nội dung truyện quá hấp dẫn. Hắn nói rất nhỏ nhưng Diêu Khải Viễn vẫn nghe thấy, ông sang sảng chất vấn hắn:

– Con nói cái gì?

Cô hắn còn tưởng hai người cự cãi nên ra khỏi bếp nhìn, Diêu Khải Viễn đã kéo Du Dương vào phòng sách rồi, bảo hắn kể đầu đuôi câu chuyện.

Thú thật lúc Du Dương mới nói suy nghĩ trong lòng mình ra thì đã hơi hối hận. Hắn không có ác ý gì với Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa, nhưng câu phỏng đoán này thật sự khiến hắn quá kinh ngạc, hắn quên mất Diêu Khải Viễn không chỉ là chú hắn mà cũng là cấp trên của Lý Quyết ở viện nghiên cứu. Hắn phải nhấn mạnh ba bốn lần rằng tất cả chỉ là phỏng đoán thôi, hoặc cùng lắm là hắn đã nhận lầm người.

Diêu Khải Viễn làm hành chính gần chục năm, hết sức khôn khéo, nhìn gương mặt “lỡ miệng” của cháu trai, ông càng tin chắc chuyện này có khả năng là thật.

Ông an ủi Du Dương rồi gác chuyện này sang một bên, đợi Du Dương đi khỏi, ông lại lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Thứ Hai đi làm, khi Lý Quyết nhận được điện thoại của Từ Tấn Dương thì cũng hơi bất ngờ, giọng điệu Từ Tấn Dương cực kỳ cứng rắn:

– Đến văn phòng anh ngay.

Lý Quyết lịch sự gõ cửa trước, lần cuối anh tới đây nói chuyện là gần bốn ngày trước, cuộc đối thoại lần đó là một lần bất hòa hiếm hoi giữa anh và Từ Tấn Dương. Vì nhiều nguyên nhân nên anh tôn trọng và vâng lời Từ Tấn Dương hơn những lãnh đạo khác, và đồng thời chuyện gì có thể khoan dung được thì Từ Tấn Dương đều khoan dung với anh. trong ấn tượng của Lý Quyết thì chắc hẳn đó là lần Từ Tấn Dương cáu giận nhất từ trước tới nay.

Bốn ngày trước ở trong cùng một gian phòng, Từ Tấn Dương hỏi anh:

– Chuyện lần trước cậu nằng nặc đòi đi Mỹ, sau khi đi Bắc Kinh đã nghĩ kĩ lại rồi chứ gì.

Lý Quyết không biết nguồn cơn sự phỏng đoán của Từ Tấn Dương là đâu, anh cũng không cảm thấy ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì đặc biệt, vì thế anh nói theo sự thật:

– Hồ sơ em đã nộp rồi, kỳ thi ngoại ngữ em sẽ mau chóng chuẩn bị, những thủ tục tiếp theo thì phải đợi người ta phê duyệt.

Từ Tấn Dương tưởng anh đang nói đùa:

– Cậu nói lại lần nữa coi?

Chưa đợi Lý Quyết đáp thì Từ Tấn Dương lại bảo:

– Anh không biết cậu đã có nguồn tin chưa, có thể cậu cũng không quan tâm những tin đồn này, cũng không thèm tìm hiểu, anh cứ tưởng cậu đi Bắc Kinh thì đã hiểu những thứ cần hiểu rồi. Không hiểu cũng chả sao, xem như anh là nguồn tin của cậu, bây giờ anh chủ động tiết lộ cho cậu biết: Không bao lâu sau Cung Trăng 1 (*) sẽ khởi động, việc cậu góp mặt chắc như đinh đóng cột rồi.

(*) TQ có đặt tên cho mấy tàu vũ trụ nghe lãng mạn lắm, ví dụ như tàu vũ trụ Hằng Nga bay quanh quỹ đạo Mặt Trăng, xe tự hành Thỏ Ngọc vận hành trên Mặt Trăng, vệ tinh Cầu Ô Thước,… nên tác giả đặt tên dự án này là Cung Trăng 1

Lý Quyết không biết chuyện này là thật, nguồn tin của anh ngoài Dư Hải Dương ra thì chỉ có Chung Nhất Hạ, Chung Nhất Hạ tu nghiệp ở Bắc Kinh rồi, Dư Hải Dương thì gần đây lại im re. Anh nghe thấy Từ Tấn Dương đã nói ra tên dự án là biết ngay dự án đã hoàn tất quá trình phê duyệt, việc tuyển chọn thành viên kết thúc thì dự án này sẽ khởi động ngay.

Từ Tấn Dương thường hay tiếc nuối nhân tài, chuyện lần này không giống với những cơ hội hắn từng cố gắng nhét cho Lý Quyết lúc trước, đây không phải nhiệm vụ hành chính, cũng không phải đảm đương bình hoa trước ống kính, khi Từ Tấn Dương còn làm nghiên cứu khoa học cũng chưa bao giờ đợi được cơ hội quý báu thế này, mà bây giờ Lý Quyết gặp được rồi, bất luận có chuyện gì cũng không thể bỏ lỡ.

Hắn những tưởng ý định đi Mỹ của Lý Quyết chỉ là nhất thời nổi hứng, thậm chí đến hắn còn chán ngán, không biết đây là lần thứ mấy thảo luận với Lý Quyết về chủ đề này rồi. Nhưng lần này Lý Quyết vẫn nói như thế:

– Em không thể tham gia được, chí ít thì bây giờ không được, nếu việc phê duyệt đi trao đổi suôn sẻ thì chắc mùa hè sau em đang ở Mỹ rồi.

Ứng Doãn Thừa từng kể cho anh nghe về mùa hè ở bờ biển phía Tây, những tòa nhà đều nằm dưới một lớp kính lọc màu vàng óng ánh, vừa rực rỡ vừa hiền hòa, trên biển là những chàng trai cô gái chơi lướt sóng, những hàng cọ cao to trải dài, rỗi rãi thì nằm trên ghế đọc sách, trò chuyện, uống nước đá, giết thời gian đôi ba buổi trưa cũng đã vô cùng sung sướng. Anh vẫn chưa nói với Ứng Doãn Thừa là anh cũng sẽ đi Mỹ, cho nên có thể là sau khi máy bay hạ cánh, anh kéo hành lý đi thẳng tới gõ cửa nhà Ứng Doãn Thừa, nhìn biểu cảm thất vọng chuyển sang vui mừng biến hóa trong một giây của cậu.

Rất hiếm khi Lý Quyết chờ mong gì với tương lai, nhưng anh đã nghĩ về mùa hè năm sau rất nhiều lần rồi.

– Lý Quyết, là kỹ sư trưởng Đồng đích thân gọi tên cậu.

Đồng Nghị vẫn là tổng phụ trách dự án mới, chuyện ông “chọn mặt gửi vàng” Lý Quyết không có nhiều người biết, thậm chí Từ Tấn Dương cũng chẳng muốn nói sớm cho anh biết. Gần mười năm nay Đồng Nghị nhận bao nhiêu dự án quy mô, hiếm khi nào “chọn mặt gửi vàng” như thế này, hơn nữa lại còn là một nghiên cứu viên trẻ tuổi. Nhưng lần này còn tuyên bố rất thẳng thắn: “Còn cả cậu chàng Lý Quyết kia nữa, mấy chú mau thu xếp cho cậu ấy đến Bắc Kinh đi.”

Có lẽ Lý Quyết vẫn chưa nhận ra được, đối với anh mà nói tham gia Cung Trăng 1 không phải chỉ là tham gia một dự án lớn, mà trước anh thì chưa bao giờ có nghiên cứu viên trẻ tuổi nào được kỹ sư trưởng điểm tên cả. Có câu nói của Đồng Nghị tức là thông qua dự án này anh có thể đạt được tài nguyên và cơ hội mà người khác không bao giờ dám nghĩ tới, thậm chí có thể nói là một lời hứa hẹn, rằng sự nghiệp hàng không vũ trụ của Lý Quyết sẽ không thể nào đong đếm nổi.

Lý Quyết thật sự cũng không ngờ tới.

Anh kính trọng Đồng Nghị, cũng biết cơ hội được làm việc cùng ông rất hiếm hoi, trong cả cái hệ thống này cũng không thể tìm ra được người thứ hai khiến anh kính phục như là Đồng Nghị. Anh không thích sự tranh đoạt, là bởi những bì thư, những vàng bạc đá quý chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân. Còn bây giờ, vào thời điểm không mấy thích hợp này, Bá Nhạc (*) của anh đã xuất hiện rồi.

(*) Bá Nhạc: chỉ người tri kỉ của mình

Văn phòng yên ắng một hồi lâu, mà Lý Quyết thì vẫn chưa cho Từ Tấn Dương một đáp án chính xác, Từ Tấn Dương cứ dòm anh đăm đăm, thấy trên mặt anh hiện lên chút do dự hiếm có, cuối cùng Lý Quyết nói:

– Em cần thời gian suy nghĩ, bây giờ em vẫn chưa thể đồng ý được, nếu như có đồng ý thì em vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết.

Ánh mắt Từ Tấn Dương nhìn Lý Quyết ngập ngụa trong thất vọng, nên lời nói ra cũng chẳng được bùi tai cho lắm:

– Cậu đúng là không biết điều.

Bốn ngày sau cũng vẫn ở văn phòng Từ Tấn Dương, hắn dặn Lý Quyết đóng cửa lại.

Từ Tấn Dương không biểu hiện cảm xúc gì, Lý Quyết không đoán được Từ Tấn Dương đã nguôi giận chưa. Từ Tấn Dương bảo anh ngồi xuống, khi cất lời thì chỉ như đang hàn huyên chuyện thường ngày mà thôi:

– Phải rồi, hôm trước gặp lão Trương mới nhớ ra, cái cậu chàng hồi hè mà cậu dẫn dắt đó, sau đó vẫn chưa có dịp ăn bữa cơm cùng mọi người, ây cha anh quên mất tên cậu ta luôn rồi, tên gì ấy nhỉ?

Lý Quyết ngờ ngợ được Từ Tấn Dương không phải tự dưng lại nói tới chuyện này, nhưng anh không rõ suy nghĩ của tên cáo già Từ Tấn Dương, bây giờ chỉ có thể hỏi gì đáp nấy thôi:

– Ứng Doãn Thừa.

– À, Ứng Doãn Thừa – Từ Tấn Dương rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc ra, nhưng không châm, tầm mắt hắn cũng không ngước lên nhìn Lý Quyết, điếu thuốc kia được vân vê qua lại trong tay – Vì Ứng Doãn Thừa nên cậu mới nằng nặc đòi đi Mỹ vào năm sau đúng không?

Trái lại, Lý Quyết chợt có cảm giác thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy câu hỏi này.

Anh phát hiện bản thân mình có rất nhiều điều muốn kể, muốn trả lời câu hỏi này. Anh không có nhiều cơ hội chia sẻ chuyện hẹn hò với Ứng Doãn Thừa cho người khác biết, dù cho có ở bên cạnh Ứng Doãn Thừa cả ngày lẫn đêm thì anh vẫn không có cảm giác chân thực. Nhưng bây giờ Từ Tấn Dương biết cả rồi, dẫu có biết bằng con đường nào đi nữa thì Lý Quyết cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu bộc bạch hết suy nghĩ trong lòng mình thì Lý Quyết thấy mình ôi sao bỉ ổi quá: vì sợ mang tới những ảnh hưởng tiêu cực cho Ứng Doãn Thừa, cũng bởi muốn cho Ứng Doãn Thừa một con đường lui, nên anh không chủ động kể chuyện này cho những người thân thuộc xung quanh, mà bây giờ đã có người biết được thông qua một cách khác, không còn đường chối cãi, thế mà anh lại thấy kiên định hơn.

Lý Quyết đã qua cái tuổi đọc truyện cổ tích rồi, cũng chẳng tin vào hai chữ “cứu rỗi”. Nếu mối quan hệ gia đình be bét và xu hướng tính dục không bình thường này đã kéo anh xuống vực sâu, thì anh không mong có thể tìm được một ai khác kéo anh lên mặt đất, anh không mong mình được cứu vớt hay được thay đổi, cũng chẳng có ý định sẽ dành cả đời sống trong nhà kính trồng hoa. Nếu người đó có thể cùng anh rơi xuống vực, đó mới là kết quả tốt nhất.