[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 25



Cả cửa sổ lẫn cửa chính trong văn phòng Từ Tấn Dương đều đóng kín mít, ắng lặng đến độ có thể nghe thấy âm thanh máy tính đang chạy.

Lý Quyết có thói quen nhìn vào mắt người đối diện mỗi khi nói chuyện, đây là yêu cầu của Lý Tiến Minh, nếu không nhìn vào họ sẽ bị coi là không tôn trọng, sẽ bị Lý Tiến Minh cho một trận om xương. Thế nên bây giờ anh cũng đang nhìn thẳng vào Từ Tấn Dương, trả lời câu hỏi của hắn:

– Ứng Doãn Thừa là một trong những nguyên nhân em muốn đi Mỹ, một nguyên nhân rất nặng ký, nhưng không phải là tất cả.

Anh không phủ nhận, Từ Tấn Dương cũng chẳng có gì là bất ngờ. Từ hôm cuối tuần nhận được điện thoại của Diêu Khải Viễn, vừa nghe thấy hai cái tên này được gán với nhau là Từ Tấn Dương đã cảm thấy mối quan hệ đó là thật rồi.

Dù trước đó hắn chưa từng thấy bất kì tương tác đặc biệt nào giữa hai người, nhưng sự phỏng đoán này đã giải đáp rành mạch những chuyện mà trước đây hắn nghĩ mãi không hiểu, ví dụ như tại sao Ứng Doãn Thừa bỏ đi Mỹ mà quay về đây, và còn tại sao Lý Quyết khăng khăng lựa chọn sang Mỹ vào năm nay.

Từ Tấn Dương nhận ra bản thân mình không hề cáu giận gì, bàn tay vẫn cầm điếu thuốc kia đang run nhẹ.

Ánh mắt Lý Quyết nhìn hắn hết sức thản nhiên, Từ Tấn Dương nghi ngờ những lời mình sắp nói có lẽ cũng là những điều Lý Quyết đã nghĩ sẵn cả rồi. Chắc chắn Lý Quyết cũng từng băn khoăn, nhưng có băn khoăn và do dự đến mấy thì bây giờ cũng đang đứng trước mặt hắn nói chuyện đi Mỹ phần lớn là vì Ứng Doãn Thừa.

Không biết bên ngoài tuyết rơi khi nào, Từ Tấn Dương muốn rầy nhiệt độ máy sưởi trong văn phòng thấp quá. Hắn không sắp xếp được từ ngữ nữa chỉ biết nói:

– Lý Quyết, đó là Ứng Doãn Thừa mà.

Từ Tấn Dương không phải người phong kiến bảo thủ, cũng không bình phẩm gì về tính hướng của Lý Quyết, cũng chấp nhận được sự thật rằng có thể sau này Lý Quyết sẽ qua lại với một người đồng tính, nhưng khi cái người đó biến thành Ứng Doãn Thừa thì trong đầu Từ Tấn Dương vẫn là một tiếng “Ầm”.

Ba chữ Ứng Doãn Thừa tượng trưng cho điều gì, Từ Tấn Dương từng nghe cấp trên kể một cách tường tận qua điện thoại. Tiền và quyền, hai thứ mà vô số người dành cả đời để phấn đấu mưu cầu, còn Ứng Doãn Thừa mới lọt lòng đã nắm sẵn trong tay. Thậm chí cậu chàng còn được tặng thêm điểm phụ, ngoài cái mã ngoài ưa nhìn thì còn có tính cách lương thiện hoàn mỹ, gia đình đầm ấm hòa thuận.

Một Ứng Doãn Thừa quý giá như thế, là bảo vật của hai gia tộc lớn, lại trở thành người yêu đồng tính của Lý Quyết.

Câu chuyện này làm cách nào để đi đến kết cục viên mãn đây, Từ Tấn Dương không cách nào nghĩ ra được. truyện kiếm hiệp hay

Chuyện nhỏ nhặt gì Ứng Doãn Thừa cũng có thể mặc sức làm theo ý thích, ngay cả chuyện quan trọng như đi học mà gia đình cũng có thể dung túng cho niềm cao hứng nhất thời của cậu chàng, nhưng một gia đình càng như vậy thì sẽ càng không để cho con cháu mình đi lệch hướng. Huống hồ Từ Tấn Dương còn nghe nói Ứng Doãn Thừa có một thanh mai trúc mã, hai người đi du học cũng ở cùng một nước, tuy đã tạm thời chia tay nhưng cũng từng bàn đến chuyện hôn nhân, gia đình hai bên cũng mặc nhận đến cuối cùng họ sẽ về bên nhau.

– Lý Quyết – hôm nay Từ Tấn Dương cứ liên tục gọi tên anh – Cậu không thể nào lại không hiểu đạo lý “đũa mốc không được chòi mâm son”. Con đường này của các cậu vốn đã gập ghềnh rồi, nếu như là Ứng Doãn Thừa thì là ngõ cụt luôn đấy. Tôi nghĩ có thể ít nhiều gì cậu ta cũng từng kể cho cậu biết, lúc trước cậu ta từng có bạn gái, là một cô gái môn đăng hộ đối, không giống như cậu, lúc trước cậu ta thích con gái, cậu ta có khả năng thích con gái. Cậu bảo ba mẹ người ta làm thế nào để chấp nhận chuyện con trai mình đột nhiên lại đi hẹn hò với một người đàn ông?

Thật ra Từ Tấn Dương nói như vậy đã là nể mặt Lý Quyết lắm rồi, tuy chỉ nói một nửa nhưng Lý Quyết nghe vẫn hiểu được nửa ý nghĩa còn lại: Ứng Doãn Thừa chỉ phải lòng Lý Quyết vào lúc này, ở nơi này mà thôi, cậu trời sinh không phải người đồng tính, chỉ cần nhân tố mang tên “Lý Quyết” không tồn tại nữa thì Ứng Doãn Thừa vẫn sẽ hẹn hò yêu đương kết hôn sinh con với một người con gái bình thường.

Lý Quyết không chỉ một lần nghĩ đến vấn đề này, ngay từ ban đầu, trên thảm cỏ trong nhà kính biệt thự ở đường Severn, khi suýt nữa là trao nhau nụ hôn, anh đã nghĩ tới rồi.

Vì thế lời của Từ Tấn Dương chẳng thể đánh thức được anh, anh còn hỏi ngược lại Từ Tấn Dương, như đang thảo luận về một vấn đề chuyên ngành vậy:

– Chẳng qua là hai con người trùng hợp phải lòng đối phương thôi mà, tại sao khi đổi thành em và Ứng Doãn Thừa thì lại thành không thể?

Lý Quyết nhớ hồi cấp ba làm bài tập chứng minh, muốn chứng minh một đẳng thức có tồn tại hay không còn phải viết các bước giải chi tiết, thế mà bây giờ Từ Tấn Dương vừa nghe thấy anh và Ứng Doãn Thừa, chỉ là hai cái tên đứng cạnh nhau thôi mà hắn đã cảm thấy không khả thi rồi.

Từ Tấn Dương không trả lời trực tiếp mà nói:

– Cậu không cần phải hỏi tôi, cậu rõ hơn ai hết, người biết được mối quan hệ này có khả năng hay không chính là bản thân cậu kia kìa.

Từ Tấn Dương nhìn Lý Quyết, lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là mùa đông, hắn tới Bắc Kinh tuyển nhân sự, Lý Quyết là một trong những người cuối cùng phỏng vấn vào sáng hôm đó. Lý Quyết vừa bước vào thì mọi người đã rất bất ngờ và vui mừng, chủ yếu là vì ngay ấn tượng đầu tiên đã cảm thấy hình ảnh của cậu chàng này rất tốt. Từ Tấn Dương đã từng có một suy nghĩ tình cờ, bất kể Lý Quyết quyết định đi Mỹ hay là nghe theo sắp xếp của cấp trên để gia nhập dự án Cung Trăng thì số lần hắn có thể ngồi trò chuyện với Lý Quyết trong văn phòng này cũng không còn bao nhiêu cả. Có thể Lý Quyết sẽ xây nên tương lai xán lạn ở thủ đô, hoặc cũng có thể sẽ đi trên một con đường gập ghềnh khúc khuỷu. Đột nhiên Từ Tấn Dương nhớ tới hồi hè, khi đó trời nóng như đổ lửa, Lý Quyết đi đâu cũng cầm theo cái cốc chia vạch hơn phân nửa là đá lạnh, và cũng ở trong văn phòng này, hắn khuyên Lý Quyết suy nghĩ về chuyện nhận phỏng vấn của đài truyền hình.

Từ Tấn Dương không biết mình nên khuyên nhủ Lý Quyết thế nào nữa, cuối cùng hắn đành bảo:

– Năm đó có đồng nghiệp từ chức, trước khi đi cương quyết đòi viết báo cáo cậu là đồng tính, Từ Tấn Dương anh cũng coi như là có được chút quyền thế trong cái viện nghiên cứu này, có thể giữ bí mật cho cậu bốn năm rưỡi không bị người ta dị nghị, nhưng nếu đụng đến Ứng Doãn Thừa thì… Lý Quyết à, anh thú thật với cậu, chuyện này anh không che đậy nổi.

Trước khi đi Lý Quyết đứng thẳng dậy, cúi gập người với Từ Tấn Dương.

Sau khi Lý Quyết đi, Từ Tấn Dương gọi điện thoại cho Diêu Khải Viễn:

– Chủ nhiệm Diêu à, tôi đã hỏi Lý Quyết rồi, sau khi Ứng Doãn Thừa về đây không thấy liên lạc gì với cậu ta cả, cậu ta còn bảo hôm nào mời mọi người cùng ăn bữa cơm. Anh bảo thằng nhóc Du Dương đừng đoán bậy đoán bạ nữa, mấy cái chuyện vu vơ không căn cứ này mà còn đi báo cáo với anh, bình thường làm nghiên cứu chả thấy chăm chỉ được như thế. Anh cũng biết Lý Quyết là người được bên trên sắp xếp tham gia dự án sắp tới, cũng xem như là nửa người Bắc Kinh rồi đấy, chúng ta bây giờ phải cẩn thận, không nên trêu chọc lung tung.

Điếu thuốc trên tay Từ Tấn Dương vò nát toét ra rồi vẫn chưa được châm lửa, hắn đứng dậy ra phía cửa sổ ngắm tuyết bên ngoài. Gần đến giờ ăn trưa rồi, tuyết rơi ngày càng dày, mấy cô tổ hậu cần dưới lầu hình như đang chạy bước nhỏ về phía căn tin, Từ Tấn Dương ngẩn ra một lúc thì bên ngoài bỗng nhiên réo lên mấy tiếng kinh hô, dù cách một tấm kính cũng có thể nghe rõ mồn một giọng người hô cực kỳ chói tai:

– Có người nhảy lầu rồi!

Mười hai giờ lẻ chín phút trưa, Dư Hải Dương nhảy lầu tự tử.

Chắc hẳn thời gian từ lúc gã đứng trên sân thượng đến khi quyết định gieo mình nhảy xuống rất ngắn ngủi, vì thế nên dù có đang là thời điểm từng tốp người qua qua lại lại đi đến căn tin thì cũng chẳng ai chú ý thấy có bóng người đang đứng trên sân thượng hơn hai mươi mấy tầng lầu. Dường như Dư Hải Dương đã rất quả quyết, không hề do dự một chút nào để mà đi tới bước đường này.

Khi đó Lý Quyết đang viết email trong văn phòng, vì cuộc nói chuyện với Từ Tấn Dương nên lòng anh cũng rối bời đôi chút. Tuyết bên ngoài rơi ngày càng lớn, đợi đến khi anh nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, đi ra cửa sổ nhìn vọng xuống thì một mảng máu đỏ thẫm đã thấm đẫm mặt tuyết.

Cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh, đến cả lời xác nhận tử vong cũng rất mau chóng. Sau chuyện này Lý Quyết mới biết, hóa ra một cơ quan đối với cái chết của một người, bất luận có phải tai nạn hay không thì cũng đều có một cơ chế ứng phó rất nhuần nhuyễn và đầy đủ. Dư Hải Dương nắm chức vụ hành chính trong viện nghiên cứu, nhóm lo việc ma chay sẽ nhanh chóng được tổ chức, các đồng nghiệp chứng kiến đầu tiên đều được dẫn đi khơi thông tâm lý. Các lãnh đạo muốn tìm một người thân thiết với Dư Hải Dương để điều tra, cuối cùng phát hiện một người dòm bề ngoài như gặp ai cũng bắt chuyện cười giỡn được như Dư Hải Dương hóa ra lại có rất ít đồng nghiệp thật sự hiểu rõ đời sống cá nhân của gã. Chung Nhất Hạ thì đang ở Bắc Kinh nên cuối cùng các đồng nghiệp tìm tới Lý Quyết.

Thực tế thì Lý Quyết cũng chẳng biết gì nhiều về Dư Hải Dương cả. Anh nhớ hai tháng trước lúc hút thuốc cùng nhau, thấy Dư Hải Dương gầy đi rất rõ, Lý Quyết chỉ hỏi thăm một câu là “Có phải gần đây anh gầy đi không” nhưng Dư Hải Dương chỉ đánh trống lảng cho qua.

Nhưng anh vẫn ngồi trước mặt sáu vị lãnh đạo kể lại một cách khách quan những gì anh biết về Dư Hải Dương, Từ Tấn Dương cũng ngồi ở đó, sắc mặt nom cũng kém lắm.

Sau khi kết thúc, Lý Quyết chạm mặt Từ Tấn Dương ở phòng vệ sinh, Từ Tấn Dương đang hong khô tay trước bồn. Hắn là một trong những người đầu tiên chạy tới hiện trường, cảnh tượng đó chẳng hay ho gì cho cam, mặt tuyết mới được phủ lên vốn đang rất sạch sẽ, nhưng bây giờ cả sân là một đống hỗn độn bê bết.

Bây giờ thậm chí Từ Tấn Dương còn không muốn nhìn thấy Lý Quyết, lúc ngồi trong văn phòng nghe thấy có người hô “nhảy lầu”, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Lý Quyết. Thời gian xảy ra quá trùng hợp nên hắn đã phỏng đoán như thế, khi hai chân run lẩy bẩy đứng ở hiện trường, nhìn thấy Dư Hải Dương thì lại càng khó tin hơn.

Năng lực chuyên ngành của Dư Hải Dương ở viện nghiên cứu không tính là xuất sắc, nhưng cũng đủ dùng, vì một lần có cơ hội đến Bắc Kinh tham dự hội nghị, đột nhiên bén duyên với bộ phận hành chính. Nhiều người mới tới viện nghiên cứu vài ba năm không muốn làm chức vụ hành chính đâu, nhưng Dư Hải Dương thì chẳng hề chối từ, trở nên khiêm nhường hơn, cũng biết mọi người hay cười nhạo sau lưng mình, nhưng cứ hễ gặp ai thì cũng đều cười tươi roi rói bắt chuyện. Vào những buổi họp tổng kết, có một số nghiên cứu viên mà cấp trên không dám rầy, sợ tâm lý yếu, rầy xong lỡ mà ảnh hưởng đến dự án thì toi, nhưng Dư Hải Dương thì khác, dù có bị mắng thì gã vẫn cười thản nhiên, như thể chả bao giờ để ý đến thể diện.

Chắc hẳn cả cái viện nghiên cứu này chẳng ai ngờ Dư Hải Dương lại tự sát.

Lý Quyết ngồi mãi trong phòng họp, vợ Dư Hải Dương nhận được thông báo đã chạy tới đây, tin tức đột ngột quá, mới đầu cô còn có thể giả vờ bình tĩnh nghe lãnh đạo tường thuật lại sự cố, nhưng chưa đầy năm phút sau thì đã suy sụp gào khóc. Cô không cách nào ổn định được cảm xúc, giữa chừng tiếng khóc có dừng lại mười phút, cô đột nhiên hoang mang đứng dậy, nói buổi chiều phải đi đón con. Cấp trên còn phải thảo luận với cô về tang sự nên đã cử Lý Quyết đi.

Đây không phải lần đầu tiên Lý Quyết đến trường tiểu học gần viện nghiên cứu, anh còn từng dạy ở lớp của Dư Tử Phi. Nhưng bây giờ anh thật sự không biết nên đối mặt với cậu bé như thế nào. Giờ chưa phải tan học, ngoài cổng trường không có nhiều xe, viện nghiên cứu đã liên lạc với nhà trường trước rồi, anh ngồi trên xe đợi cô giáo dẫn Dư Tử Phi ra, trong lúc đó anh gửi cho Ứng Doãn Thừa một tin nhắn, bảo hôm nay cậu đừng đợi anh, viện nghiên cứu có việc cần phải giải quyết.

Dư Tử Phi nghịch ngợm ra trò, lúc trước cô giáo Tiểu Tần lớp chúng nó toàn than thở với Lý Quyết rằng trông một Dư Tử Phi còn mệt hơn trông mười đứa cấp hai. Bây giờ cậu nhóc được cô Tiểu Tần dắt tay dẫn ra, trông bé xíu xìu xiu, cô Tiểu Tần cũng biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi cho Dư Tử Phi lên xe rồi cô chào hỏi với Lý Quyết, hai mắt đo đỏ chẳng nói gì thêm nữa.

Dư Tử Phi vẫn ngây ngô chẳng biết cớ sự gì, cậu nhóc ngồi trên ghế phụ thành thục cài dây an toàn cho mình. Hôm nay chỉ phải học có nửa buổi, lại được chú Lý Quyết mình quý mến đến đón nên cậu nhóc hớn ha hớn hở, quay đầu lại dùng giọng hoạt bát hỏi:

– Chú Lý Quyết ơi, hôm nay chúng ta cũng đi ngắm sao ạ?

Lý Quyết dẫn cậu nhóc tới trung tâm thương mại, cố gắng cầm cự mặt cười, đầu tiên là lên khu bán đồ chơi trên tầng sáu sau đó lại xuống dưới ăn đồ ăn nhanh. Dư Tử Phi chỉ cần có đồ chơi là dồn hết tâm trí vào nó rồi, nên không nhận ra việc đi chơi riêng với Lý Quyết có gì là lạ. Cuối cùng lúc cậu nhóc đang chơi lego thì Lý Quyết nhận được cuộc gọi từ viện, họ bảo anh có thể dẫn Dư Tử Phi về rồi.

Dư Tử Phi ngồi trên xe mải mê với chàng siêu nhân bằng lego, khi gần về đến viện nghiên cứu thì cậu nhóc mới hỏi Lý Quyết:

– Tối nay con khỏi về nhà được không chú?

Lý Quyết hỏi ngược lại:

– Sao con không muốn về nhà?

– Con nói nhỏ chú nghe thôi nha, gần đây ba mẹ con ở nhà cứ cãi nhau hoài à, át cả tiếng phim hoạt hình của con luôn, tối nay con sang nhà chú được không?

Lý Quyết đang đợi đèn đỏ, anh nghiêng đầu sang nhìn Dư Tử Phi nhăn mày nhăn mặt, khi đèn chuyển sang xanh anh nói với nhóc:

– Sau này sẽ không còn vậy nữa đâu.

Dư Tử Phi ra vẻ già đời thở dài một hơi, chắc là cũng biết tối nay phải về nhà rồi, cậu nhóc nhét siêu nhân vào túi quần:

– Hầy, mong là thế.

Nguyên nhân Dư Hải Dương tự sát nhanh chóng được làm rõ. Ông có để lại một bức thư trong máy tính ở văn phòng, trong thư ông nói lời xin lỗi với vợ con, cũng hy vọng viện nghiên cứu có thể tùy tình hình giúp đỡ chăm sóc cho mẹ góa con côi. Vợ ông nhìn thấy bức thư này thì ngã quỵ ngay lập tức, hồi sau lại bất chấp tất cả kể lể như đang chửi bới:

– Dư Hải Dương ông không còn là đàn ông nữa! Chết thì hay ho lắm à! Ông không có đủ năng lực để đến Bắc Kinh thì lại chọn con đường chết!

Khi cô vừa bật thốt câu đầu tiên thì Lý Quyết đang dắt Dư Tử Phi đi đến cửa phòng họp, nghe tiếng anh liền bế cậu nhóc lên bịt tai nó lại, Dư Tử Phi nép mặt vào lồng ngực anh, Lý Quyết cũng không biết nó đã nghe được bao nhiêu, mãi đến khi đi tới văn phòng ở cuối hành lang, Dư Tử Phi ngồi trên sô pha tiếp tục chơi lego, vừa chơi vừa kể với Lý Quyết:

– Ba mẹ con ở nhà cũng toàn cãi nhau như thế đó, con quen rồi.

Khoảng nửa tiếng sau tiếng bàn bạc trong phòng họp mới kết thúc, mẹ Dư Tử Phi có vẻ đã bình tĩnh lại rồi, cậu nhóc thu dọn đồ chơi, đeo cặp lên đứng bên cạnh cô, lễ phép chào tạm biệt Lý Quyết.

Lý Quyết không biết đến khi nào Dư Tử Phi mới biết ba mình đã không còn trên đời nữa, biết rằng từ giờ trở đi trong nhà sẽ không còn những tiếng cãi nhau của ba mẹ nhóc nữa. Chắc Dư Tử Phi sẽ khóc nhỉ, nhưng trẻ con nào có hiểu rõ ý nghĩa của sự sống và cái chết đâu.

Lý Quyết nhớ tới Lý Tiến Minh, đã rất rất lâu rồi hai cha con không liên lạc gì với nhau, khái niệm “người cha” đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh. Lúc trước hồi còn hẹn hò với Tô Húc, Tô Húc an ủi anh rằng, những người cha khi lớn tuổi rồi sẽ trở nên hiền lành và thân thiết hơn. Nhưng chắc Lý Tiến Minh cũng gần đón sinh nhật thứ sáu mươi rồi, đến cái tuổi mà con người thường trân trọng tình thân nhất, thế mà Lý Tiến Minh cũng chưa từng liên lạc gì với anh.

Nhưng dù có là người cha như thế nào đi nữa thì Dư Tử Phi cũng chẳng còn.

Khi Lý Quyết về đến nhà thì đã gần ba giờ sáng. Anh không vào phòng ngủ mà ra ban công hút điếu thuốc.

Trên bàn máy tính còn để lon coca rỗng của Ứng Doãn Thừa, Lý Quyết khẩy tàn thuốc vào đó rồi mở cửa sổ ra. Tuyết vẫn còn rơi, gió lạnh tạt vào khiến con người ta chẳng mấy thoải mái, từ cuộc đối thoại với Từ Tấn Dương ban sáng cho đến chuyện của Dư Hải Dương, Lý Quyết đã trải qua một ngày cực kỳ cực kỳ mệt mỏi.

Có chuyện của Dư Hải Dương, cuối cùng không còn ai thúc giục anh lựa chọn giữa nước Mỹ và Bắc Kinh nữa, vì khi đứng trước bờ vực sinh tử thì hai địa điểm đó đều chẳng có khác biệt gì.

Ứng Doãn Thừa không biết nghe thấy tiếng động khi nào mà ra khỏi phòng ngủ mở đèn phòng khách lên, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm. Cậu chỉ mặc áo ngủ, ra tới ban công mới tỉnh táo đôi chút, cậu hỏi Lý Quyết:

– Không lạnh hả?

Lý Quyết đóng cửa sổ lại rồi dập tắt thuốc, vào thời điểm không được thích hợp cho lắm, anh kể với Ứng Doãn Thừa:

– Ba của Dư Tử Phi tự tử rồi.

Đương nhiên là Ứng Doãn Thừa vẫn còn nhớ Dư Tử Phi, vì cậu nhớ tất cả mọi thứ về lần đầu tiên đi sa mạc với Lý Quyết. Dư Tử Phi là đứa nghịch ngợm nhất trong bọn trẻ, khi đó cậu còn kinh ngạc không ngờ Lý Quyết lại kiên nhẫn với trẻ con như thế. Cậu không thân với Dư Hải Dương, khi còn ở viện nghiên cứu cậu cũng chỉ chào hỏi một hai lần với gã mà thôi, buổi chiều khi nhận được tin nhắn của Lý Quyết cậu đâu ngờ viện nghiên cứu lại xảy ra chuyện như thế

Nguyên nhân Dư Hải Dương tự sát đến từ gánh nặng cuộc sống.

Trước đó không ai trong viện nghiên cứu biết trong nhà gã từng nổ ra những cuộc cãi vã. Mức lương của Dư Hải Dương không tính là thấp, còn có một vài trợ cấp hành chính lặt vặt nữa, nguồn cơn hai vợ chồng cãi nhau là vì vợ gã muốn đưa Dư Tử Phi lên học tiểu học ở Bắc Kinh.

Dư Hải Dương vẫn còn liên lạc với mấy người bạn cùng phòng hồi đại học, nên những bà vợ của họ cũng thường xuyên trò chuyện với nhau trên mạng xã hội. Bạn của Dư Hải Dương sau khi tốt nghiệp đều ở lại Bắc Kinh, ngay cả người cùng vào ngành hàng không vũ trụ với Dư Hải Dương cũng đã từ chức hai năm trước để chuyển sang một công ty khoa học kĩ thuật rồi. Mấy tháng trước có một bà vợ của bạn học Dư Hải Dương khuyên nhủ vợ gã rằng: “Lúc nhỏ học mầm non thì không sao, nhưng lên tiểu học mà không về Bắc Kinh thì sau này khó theo kịp chúng bạn lắm.”

Thế nên vợ Dư Hải Dương mới bắt đầu bàn bạc với ông về khả năng có thể quay về Bắc Kinh, vợ gã cũng không phải tủi thân gì, từ khi Dư Hải Dương làm việc ở viện nghiên cứu tới nay, cô đã theo tới Tây Bắc chăm sóc cho chồng, từ khi hẹn hò đến lúc kết hôn sinh con cũng ngót nghét mười năm rồi. Mới đầu Dư Hải Dương cũng không phải là không nghe, gã từng đi tìm cấp trên để nói chuyện rất nhiều lần rồi, nhưng không có cơ hội nào thích hợp. Sau đó vợ gã mới bảo “Hay là từ chức đi, mấy người bạn của anh chuyển sang làm công ty giờ đều đã có nhà có xe trên Bắc Kinh rồi, con cái họ đâu chỉ học ở thành phố tiên tiến mà còn học ở trường quốc tế kia kìa, con mình cứ học mãi ở đây thì làm sao có tương lai được?”

Dư Hải Dương không đồng ý, hai người cãi nhau ngày càng to, có hôm thốt nên những lời chói tai, gã quát vợ so bì linh tinh, vợ thì chửi gã là kẻ vô dụng, làm nghiên cứu không xong lại chuyển sang bộ phận hành chính bị đồng nghiệp cười cho thối mũi, bây giờ còn không chuyển về được Bắc Kinh, đúng là nực cười, con trai có người cha như ông đúng là xui xẻo.

Năm xưa Dư Hải Dương đi hội nghị ở Bắc Kinh về, các lãnh đạo hỏi gã có muốn phụ trách giúp đỡ công việc xây dựng Đảng không, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng trong dự án, mỗi tháng còn được nhận trợ cấp riêng. Khi đó Dư Tử Phi mới chào đời, thêm một đứa con là thêm một khoản tiền cần chi, nên Dư Hải Dương đồng ý.

– Lí do đơn giản như thế thôi, không có gì đặc biệt cả, mà không ai ngờ anh ta lại kiên quyết nhảy lầu như thế. Sau đó trong viện xem camera, từ lúc anh ta đứng trên sân thượng cho đến khi nhảy lầu chỉ vẻn vẹn có ba phút – Lý Quyết nói.

Cơn ngái ngủ của Ứng Doãn Thừa đã bị lời tường thuật của Lý Quyết đập tan, cậu nhất thời không nói được gì, giống như đang cần thời gian để tiêu hóa chuyện này vậy.

Mãi một hồi sau Ứng Doãn Thừa mới nói:

– Nhưng mà thân là một người chồng, một người cha, dù thế nào cũng không nên kết thúc sinh mạng một cách quấy quá như vậy chứ, những vấn đề này có thể trao đổi và giải quyết với nhau mà không phải ư?

Lý Quyết làm thinh.

– Nếu như quan niệm của vợ anh ta chưa đúng thì cần phải trao đổi và uốn nắn lại, nhảy lầu không thể giải quyết được vấn đề này. Đi học Bắc Kinh quan trọng đến thế sao? Dư Hải Dương sẵn lòng dâng hiến cuộc đời cho ngành hàng không vũ trụ thì gia đình phải nên tự hào mới đúng chứ. Lúc trước em nói muốn về Tây Bắc tham gia dự án, ông nội em chỉ thiếu điều để em ở đây làm việc lâu dài thôi ấy. Điều kiện sống của gia đình Dư Hải Dương đã tốt hơn rất nhiều người khác trên thế giới rồi, hồi em học cấp ba có một dự án phải đi Kenya, người dân ở đó thật sự không cách nào bảo đảm được một ngày ba bữa, nhưng ai cũng sống rất cố gắng. Em không hiểu nổi, tại sao cứ nhất định muốn con cái lên thành phố học thì mới là thành công chứ?

Lý Quyết ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một đôi mắt ngây thơ chưa từng nếm trải đắng cay và thất vọng.

Thực tế thì Ứng Doãn Thừa nói những câu này trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, cậu thật sự đang thảo luận với Lý Quyết, như đang thảo luận một vấn đề trong sách mà thôi. Sau khi đã nắm rõ tất cả điều kiện thì bây giờ đang kết luận điều đó có hợp lý hay không. Trong lời nói của cậu có chứa một khí chất hơn người mà chính cậu cũng không biết, là sự hơn người mà từ khi sinh ra đã có, cho nên bản thân cũng không phát hiện ra đây chính là cảm giác ưu việt.

Nhưng Lý Quyết chính mắt nhìn thấy máu của Dư Hải Dương thấm trên mặt tuyết, anh không cách nào phân tích đúng hay sai, nên hay không. Nếu có người có tư cách phán quyết lựa chọn của Dư Hải Dương thì người đó tuyệt đối không phải anh, vì anh không trải qua tất cả những chuyện mà Dư Hải Dương đã chịu đựng.

Mà cho dù Dư Hải Dương có hối hận, có hiểu được lựa chọn này là sai thì gã cũng không thể chọn lại lần nữa.

Bây giờ Lý Quyết đã biết rằng, Ứng Doãn Thừa không thể nào hiểu được Dư Hải Dương và còn nhiều những nỗi đau đớn khôn tả của những người như Dư Hải Dương.

Khi Ứng Doãn Thừa mới tới viện nghiên cứu, có một đồng nghiệp không ưa cậu lắm đã nói: “Chẳng qua chỉ là một cậu ấm sinh ra ở Carthage thôi mà, bơi qua Địa Trung Hải là tới được La Mã rồi.”

(*) Người ta hay bảo “tới La Mã” là đạt được thành công (Mọi con đường đều dẫn tới La Mã), còn Carthage là tên gọi của trung tâm và thành phố thủ đô cổ thời văn minh Carthage, nay là thủ đô của Tunisia. Carthage được coi là trung tâm thương mại quan trọng nhất ở Địa Trung Hải cổ đại. Câu nói này giống như người ta hay nói là “sinh ra ở vạch đích” vậy á.

Vào buổi đêm muộn thế này, ngồi trong gian phòng sáng rực ánh đèn, Lý Quyết chợt nhớ tới câu đánh giá đó.

Không phải tất cả những cay đắng và lo âu của mọi người đều theo cách của người Kenya. Có rất nhiều người phải chịu giày vò từ ngày này qua ngày khác trong lớp vỏ bọc vô tư lự. Thứ mà Ứng Doãn Thừa sinh ra đã có là thứ mà rất nhiều người dùng cả tính mạng mới giành lấy được, thậm chí trong quá trình tranh đoạt này họ vô tình để lộ tướng tá xấu xí và tham vọng bất chấp tất cả chỉ vì cái lợi trước mắt.

Lý Quyết không nói thêm gì nữa.

Anh nhìn Ứng Doãn Thừa, trong cùng một ngày hôm nay, anh nhận ra sự ích kỷ của bản thân đến lần thứ hai. Rõ ràng anh đã ước Ứng Doãn Thừa cả đời này sẽ không bao giờ phải nảy sinh sự đồng cảm với những nỗi đau, nhưng anh hy vọng thời gian có thể quay về mười phút trước, tốt nhất là Ứng Doãn Thừa đừng nên nói gì cả, chỉ cần lẳng lặng cho anh mượn một bờ vai để tựa vào là được rồi.