[Đam Mỹ] Không Yêu

Chương 1



1.

Thật ra tôi biết rồi, biết việc Đường Ngọc chỉ xem tôi là thế thân.

Bạch nguyệt quang của em ấy không yêu em, nên em liền lấy lý do giúp đỡ người nghèo để bao nuôi tôi, đưa tôi vào trong những mối quan hệ xã giao, mỗi tuần sẽ làm tình vào một thời gian cố định, còn giả bộ như thâm tình, để rồi đổi lấy những lời nóng bỏng của tôi.

"Tôi khinh, người anh em, cậu và Hồ Văn Trực lớn lên thật sự rất giống nhau."

Lời này là do bạn em ấy nói cho tôi biết, tôi nghe được những lời này lúc đang cố gắng ôm lấy Đường Ngọc, dỗ dành em về nhà, ánh sáng trong quán bar làm tôi cảm thấy sắp phát điên, tiếng ồn bên ngoài khiến tôi gần như mất kiểm soát.

Một vài người bạn nhìn tôi với ánh mắt hơi bất ngờ, nghĩ là tôi lo lắng cho dạ dày của Đường Ngọc, đám người ấy ít nhiều gì cũng biết cơ thể của Đường Ngọc không tốt lắm, trong đó có vài người còn cố gắng biện hộ, nói rằng uống nhiều quá nên không để ý đến, mà Đường Ngọc cũng không phải là cố ý.

Bọn họ giải thích, hy vọng tôi đừng quá tức giận, chỉ vì bọn họ không biết được mối quan hệ kim chủ và người được bao nuôi, nếu biết rõ thì cũng không cần phải làm như vậy.

Mà dường như họ cũng không biết ngày mai tôi còn có kỳ thi thử, vậy mà vẫn phải qua dọn dẹp đống hỗn độn của Đường Ngọc.

Đây là lý do vì sao tôi cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không liên quan gì đến sức khỏe của Đường Ngọc.

"Cậu nói cái gì?"

Tôi choàng cánh tay em qua vai mình, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi dệt kim đang bắt chéo hai chân, hình như anh ta đã uống say khướt, nói nhấn mạnh từng chữ một, chẳng biết luyên thuyên lải nhải cái gì, nhưng điều kỳ lạ là trong một môi trường âm thanh hỗn tạp như vậy mà tôi vẫn nghe rõ những gì anh ta nói.

Nói rằng: "Mẹ nó, Đường Ngọc vậy mà đi tìm thế thân thật."

2.

Thì ra trên đời này vẫn còn câu chuyện máu chó như vì bạch nguyệt quang mà đi tìm thế thân.

Đã vậy tôi còn là một trong những nhân vật chính.

Nếu đây là tiểu thuyết thì tôi sẽ tức giận, đứng đối diện với em, hỏi là có thật hay không, sau đó sẽ thu dọn đồ đạc sạch sẽ rồi rời đi, lúc này không chừng bạch nguyệt quang kia sẽ về nước, cuối cùng em sẽ do dự lựa chọn giữa tôi và bạch nguyệt quang, không chỉ tôi mà ngay cả bạch nguyệt quang sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em vẫn còn phải truy phu đến tận nơi hỏa táng.

Có thể tôi sẽ không làm như vậy, tôi chăm sóc em rất tốt, đưa em về nhà, tắm vòi sen, thay quần áo, trong lúc em đang mơ mơ màng màng tỉnh lại thì cho uống một chén trà mật ong, nhìn em an tâm nằm xuống thì tôi mới dém chăn mền giúp rồi rời khỏi phòng, quay về phòng ngủ của mình.

Nội tâm tôi rất bình tĩnh, mặc dù sau khi biết mình là thế thân thì trái tim cũng không cảm thấy đau đớn, như ao nước đọng đổ vào một hòn đá, lúc đầu nhìn nước văng tung tóe nhưng sau đó sẽ chảy vào chỗ nước sâu, không hề ảnh hưởng gì đối với ao.

Dù bạn có nói tôi là máu lạnh vô tình hay vô cùng ích kỷ đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ phủ nhận. Bởi vì đây là sự thật, không phải là tiểu thuyết hay phim chiếu rạp.

Tôi có một người cha rượu chè, ngoại tình, mẹ thì ly hôn rồi bỏ đi, tôi ở trong một ngôi nhà ở ngoại ô rộng 30 mét vuông, từ nhỏ đã sống dưới sự chăm sóc của những nhà hàng xóm, vì vậy tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của tiền bạc.

Tôi là một người vô dụng, vừa thực tế vừa vật chất, muốn tiền không muốn mạng. Em ấy cho tôi tiền, bao nuôi tôi, chu cấp cho tôi, sắp xếp chỗ ở, chỗ học xa xỉ cho tôi, những đồ tôi đang mặc, đang ăn, đang dùng, tất cả đều là của Đường Ngọc cho.

Tôi không phải là kẻ vô ơn bạc nghĩa, tôi biết rõ địa vị của mình.

Cũng chính vì tôi không hy vọng nhũng tình yêu xa vời này nên tôi cũng không có cảm giác đau khổ hay căm hận.

Tôi chỉ cảm thấy câu hỏi của hai năm trước rốt cuộc cũng đã có đáp án.

Lý do tại sao Đường Ngọc lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, đưa ra yêu cầu muốn bao nuôi tôi.

3.

Khi kết quả tốt nghiệp cấp 3 của tôi được công bố, Đường Ngọc không hỏi tôi thi như thế nào, mà trực tiếp hỏi tôi muốn học trường đại học nào.

Chỉ cần có tiền thì mua gì mà chẳng được?

Tôi lắc đầu từ chối ý tốt, nói rằng mình đã xác định được trường học, nhưng em không nghe, chỉ cúi đầu gõ chữ, tôi đoán là đám bạn kia lại gửi cho em cái gì đó, nhưng như vậy cũng không sao, từ trước đến giờ em cũng chưa nghe tôi nói điều gì.

Đường Ngọc cúi thấp đầu, trả lời tin nhắn vô cùng chuyên chú, cũng không biết tôi lên lầu từ lúc nào, tôi đi lên lầu, thoáng nhìn qua những dấu vết mà tôi gặm cắn lúc bọn tôi làm tình.

Làm vậy chỉ để thêm chút tình thú mà thôi.

Đột nhiên tôi nghĩ đến gì đó, mở điện thoại ra xem lịch, phát hiện còn hai tháng nữa là đến hết hạn hợp đồng giữa hai người.

Tôi quay đầu nhìn về đống hành lý đã chuẩn bị sẵn. Hành lý, xác nhận tiền thuê nhà ngay trong ngày, sau đó lấy hợp đồng từ trong ngăn tủ bàn đọc sách ra, hai năm trước, lúc ký hợp đồng thì Đường Ngọc giữ một phần, tôi giữ một phần.

Sau khi biết mình là thế thân, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại một phần danh sách, phía trên liệt kê ra tất cả những đồ dùng mà hai năm qua Đường Ngọc mua cho tôi, từ trang phục, giày dép đến dây chuyền, tôi tính toán giá cả một chút, cuối cùng xem số dư còn lại của mình là bao nhiêu rồi mua một vài bộ đồ trên mạng.

Tôi làm những việc này cũng không giấu Đường Ngọc, nhưng em chưa từng để ý đến, có thể em cho rằng tôi chỉ mua một số đồ lặt vặt qua mạng thôi, em cho tôi nhiều tiền, tôi trông nom nhà cửa nhiều chút cũng không sao.

Nhưng em ấy sẽ không bao giờ biết được, tôi đang mua những thứ mà mình sẽ mang theo lúc rời đi.

Tôi bỗng nhớ lại, thật ra tôi cũng từng có hy vọng xa vời, hy vọng rằng Đường Ngọc sẽ thích tôi.

Trong thời gian em bao nuôi tôi, Đường Ngọc sắp xếp chỗ học và chỗ ở tốt nhất, mà tôi vừa bước vào cuộc đời người nọ, tiếp xúc với những thứ mà trước đây tôi chưa từng thấy qua, ví dụ như cách để tỉnh rượu khi uống rượu vang đỏ, nhân viên phục vụ của khách sạn xa hoa sẽ chủ động đổi bộ đồ ăn, những trang sức xa xỉ đắt tiền có thể đặt trực tiếp với nhà thiết kế để làm theo yêu cầu.

Những điều này đều là Đường Ngọc dạy tôi.

Cũng vô tình làm tôi cảm thấy mê muội.

4.

Đột nhiên tôi nhận ra, khoảng hai tháng sau khi em bao nuôi, tôi mới biết thì ra Đường Ngọc không thích mình.

Lúc em nhìn tôi, trong mắt không có sự vui mừng hay tình yêu cuồng nhiệt, tôi có thể cảm nhận được em như nhìn xuyên qua tôi, ban đầu chỉ nghĩ rằng em ấy thấy được sự ích kỷ và xấu tính của tôi, nhưng dần dần nhận mới ra rằng căn bản em không hề quan tâm đến phẩm cách của tôi chút nào.

Trên thực tế, có thể xem tôi là một người giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ trong giao tiếp cá nhân, vì tôi am hiểu trong việc tìm hiểu xem em có bản chất như thế nào để có thể sử dụng hay có mang lại lợi ích gì cho mình hay không.

Vậy nên dù là một học sinh kém cùng tôi đi quán nét thì tôi cũng sẽ suy xét đến việc nhà cậu ta đang kinh doanh xí nghiệp nhỏ, nếu tương lai có nhu cầu thì biết đâu còn có thể đi nhờ cậu ta, nên tôi vui vẻ đáp ứng.

Đó cũng là lý do vì sao lần đầu tiên tôi trở về nhà hơn mười giờ sau hai tháng được bao nuôi.

Tôi nhắn cho em rất nhiều tin, nói rằng hôm nay có việc nên muốn về muộn một chút, bảo em ăn cơm trước, tôi sẽ tự về nhà an toàn, sau đó chụp biển số xe của tài xế chở mình gửi sang, còn nói cho em biết chuyện xảy ra hôm nay ở trường học. Tất nhiên là em ấy chưa bao giờ trả lời lại tin nhắn.

Chờ lúc về đến nhà, dì mới nói cho tôi biết là em đã đi ngủ rồi.

Lúc tôi vào phòng thì điện thoại đang để sạc ở cạnh giường, tôi biết mật khẩu điện thoại là 970107, nhưng lại không biết nó có ý nghĩa là gì, tôi vốn nghĩ đó là ngày sinh của em, nhưng chợt nhớ ra sinh nhật em là tháng 7, nên chắc là ngày gì đó cực kỳ quan trọng, tôi chỉ nghĩ được đến vậy.

Nói thế nào nhỉ, tôi không nhớ tại sao lúc đó tôi lại cầm điện thoại của em lên rồi mở WeChat, nhưng tôi vẫn còn nhớ khi tôi nhìn WeChat thì có người nhắn cảm ơn nhưng em không nhấn đọc, từ 18:05 đến 22:33 có tổng cộng mười lăm tin nhắn, em ấy không nhấn đọc bất kỳ tin nhắn nào. Nhưng tôi chú ý một điều, tin nhắn của bạn gửi từ khoảng 6 giờ đến hơn 10 giờ thì em đều trả lời đủ cả.

Chỉ là em chưa trả lời tôi mà thôi.

5.

Đến ngày hết hạn hợp đồng, tôi xách hành lý chuẩn bị rời khỏi, túi xách sau lưng tôi để giấy thông báo trúng tuyển, thẻ căn cước và một số giấy tờ quan trọng, tôi nghĩ ít ra phải nói lời từ biệt với Đường Ngọc và dì hai năm qua đã luôn chăm sóc cho tôi, nhưng tôi không gặp được Đường Ngọc.

Dì nói cho tôi biết Đường Ngọc đã ra ngoài từ sớm, tôi vuốt nhẹ điện thoại di động trong túi, trong lòng cũng biết rõ vì sao Đường Ngọc lại đi sớm như vậy.

Tối qua tôi nghe Đường Ngọc trò chuyện với bạch nguyệt quang, tất nhiên là tôi không cố ý, chỉ là tôi muốn đến nói rằng hợp đồng đã hết hạn, mà tôi cũng không có ý định sẽ gia hạn thêm.

Em ấy nói: "Văn Trực, anh, anh quay về rồi à? Ngày mai em qua đón anh nhé? Khi nào mới xuất phát? Anh nói cảm ơn làm gì, giữa chúng ta là quan hệ gì chứ? Đợi anh về rồi thì đi ăn một bữa không?"

Khi đó Đường Ngọc đã cười, nụ cười mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy, em ấy như một người thầm mến hèn mọn, cẩn thận dò đường, dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái để đối phương thả lỏng cảnh giác.

Tôi nhẹ nhàng đóng chặt cửa, bây giờ nói chuyện này thì có chút không thích hợp.

Tôi ôm dì, nói cho dì biết một tháng nữa tôi sẽ khai giảng, vậy nên tôi sẽ rời đi, sau này cũng không quay về nữa.

Tôi và dì ở chung được hơn hai năm, cũng xem như là có chút tình cảm, dì ấy vỗ vỗ tay tôi, như một người mẹ già tiễn con đi tha hương, bảo ban tôi phải học cho giỏi, đọc sách mới là con đường ngắn duy nhất.

Dì nở nụ cười, dặn dò tôi, tốt bụng mà giải thích một số việc liên quan đến nhà ở, tôi nghĩ mình còn chưa có máu lạnh đến trình độ đó, trong lòng tôi có hơi buồn bực.

Sau khi tạm biệt dì xong, tôi cũng không có nói là tôi sẽ đi đến nơi nào, ngồi lên taxi, đi thẳng về phía Nam.

6.

Vì sao tôi nói Đường Ngọc là đang giả vờ thâm tình, bởi vì tôi đã quá hiểu con người này, có thể em còn tồi tệ hơn tôi nghĩ, tôi có thể thoát ra mối quan hệ không thuộc về mình, đồng thời điều chỉnh lại tâm lý, tự biết thân biết phận, em ấy khác tôi, cho dù là đồ vật không thuộc về em ấy đi chăng nữa thì chỉ cần em muốn, cho dù có phải cướp đoạt thì em nhất định sẽ lấy được.

Ví dụ như hiện tại, em ấy đứng trước mặt chất vấn tôi tại sao tôi lại rời đi mà không nói lấy một lời nào, dựa vào cái gì mà tôi đơn phương hủy bỏ hợp đồng ước hẹn, lại nói tôi quá đáng ích kỷ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, cuối cùng còn ép hỏi tôi về đoạn tình cảm hai năm qua của mình muốn bỏ là bỏ.

Tôi biết em ấy có rất nhiều cách để điều tra ra nơi ở và trường học của tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao em lại muốn làm như vậy.

Không phải bạch nguyệt quang của em đã quay về rồi sao?

Tôi nhìn em ấy, nhìn như một bạn học cùng lớp mấy năm trước mà tôi đã quên, như một người qua đường, nhưng dường như em không hiểu được sự lạnh lùng và đang dần chết lặng của tôi, em nhìn tôi chằm chằm, hệt như một tên người yêu đáng thương bị bỏ rơi lâu ngày, chờ đợi tôi nói ra câu trả lời mà em hằng mong đợi.

"Không phải Hồ Văn Trực đã quay về sao?" Giọng điệu của tôi bình thản, thậm chí không có một chút ghen ghét hay căm hận nào, "Hơn nữa tôi còn nhớ, trên hợp đồng có viết, bên B có thể hủy bỏ gia hạn hợp đồng bất kỳ lúc nào."

Đường Ngọc nghe xong bỗng hoàn hồn, xem ra là không thể diễn được cái thiết lập thâm tình ấy nữa, gần như hốt hoảng mà bỏ tay ra khỏi túi, bắt đầu hối hận vì sao năm đó mình phải vẽ cho Tạ Từ một miếng bánh lớn như vậy.

Thành thật mà nói, Đường Ngọc là người biết diễn, cũng là người có thể dễ dàng nhìn thấu nhất trong số những người mà tôi từng gặp, em ấy có thể diễn một vai thâm tình, nhưng nét mặt lại khiến người ta dễ dàng đoán ra được suy nghĩ bên trong nội tâm.

Hiện giờ, từ độ cong của khóe miệng, sự mừng rỡ không phù hợp với hoàn cảnh, tôi có thể nhìn ra được em ấy đang bối rối, bắt đầu thận trọng hỏi: "Anh, sao anh lại biết Hồ Văn Trực? Anh để bụng quan hệ của em với anh ấy à? Hôm đó em chỉ đến đón anh ấy một chút, còn lại không làm gì khác, em không thích anh ấy, thật đó, ngoan, anh đừng ghen, cùng em trở về nhà đi."

Có trời mới biết, trong lúc em ấy lái xe đi đón Hồ Văn Trực, nhìn thấy tin nhắn của Tạ Từ này thì đã bối rối đến mức nào, em sợ đến mức tay run, lái xe không vững, cuối cùng lại để Hồ Văn Trực lái xe thay mới trở về nhà an toàn.

Em nhắn tin cho Tạ Từ, muốn từ chối việc đối phương hủy bỏ hợp đồng, nhưng lại phát hiện mình đã bị chặn tin nhắn, từ số điện thoại đến WeChat, QQ, thậm chí là Weibo.

——— Tạ Từ đã muốn hoàn toàn rời khỏi.

Em ấy đã ý thức được.